Bài học đắt giá
Thà rằng 6 năm qua tôi làm cave còn hơn mất quá nhiều thời gian cho anh. Gần tết, mọi người hí hửng được về quê, được gặp gỡ người thân gia đình, bạn bè thì tôi lại chuẩn bị cho một cuộc chạy trốn, trốn tránh những ngày đau khổ đã qua, tìm cho mình một khoảng thời gian tĩnh lặng để quên đi mọi thứ xấu xa, chuẩn bị cho những dự định mới sang năm.
Tôi yêu anh đến nay cũng đã được 6 năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng không hề ngắn vì đây là mối tình đầu của tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh đã từng phản bội và đánh đập tôi nhiều lần. Tôi đã rất đau khổ, khóc nhiều, tổn thương nhiều nhưng vẫn hi vọng anh thay đổi, càng ngày càng không thấy khá hơn mà anh còn trắng trợn tán tỉnh, hẹn hò, lên mạng chát chít tán gái ngay trước mặt tôi. Bao nhiêu lần anh chửi bới xúc phạm tôi đều đau khổ bỏ qua, vì bình thường anh cũng ngọt ngào, cũng quan tâm tôi rất nhiều, nhưng anh không bao giờ biết mình sai, anh chỉ nghĩ đến cảm xúc của anh. Có chuyện gì dù anh sai mười mươi anh vẫn đánh tôi, xúc phạm tôi, từ ngày yêu anh tôi chưa bao giờ mang lỗi gì quá to tát với anh bao giờ…
Thời gian trôi qua cũng được 6 năm, giờ chúng tôi đã có tuổi, gia đình bạn bè tôi cũng giục nhiều nhưng anh đã bóng gió với tôi từ lâu rằng gia đình anh neo người, lại xa nhau quá nên không thể đến với nhau, anh cứ nửa vời rồi lại nói bóng gió vậy. Nhiều đêm nằm bên anh tôi khóc vì người yêu đã chẳng ra gì mà mình vẫn ngốc nghếch giữ mối tình này, có lẽ là tôi nặng tình, không làm chủ được lí trí nên cũng mặc kệ tới đâu hay tới đó.
Một năm qua tôi gần như thất nghiệp, xin việc rất khó, với lại cái ngành tôi học mà xin làm ngoài thì chẳng nơi nào nhận vì không liên quan chút nào, thiếu thốn với tôi là chuyện bình thường, nhưng may mắn cho tôi là tôi ăn ở hiền lành nên cũng có người giúp đỡ. Tôi rất hay bị stress mỗi khi nói đến chuyện công việc, dù biết rằng xung quanh cũng có nhiều người như tôi, gia đình tôi lại ở xa, kinh tế không khá giả gì nên tôi không dám hé nửa lời xin giúp, vì có xin giúp cũng không được. Bản thân anh cũng đã giúp tôi vài lần nhưng cũng không nhiều, anh cũng mới ổn định công việc, lương chỉ đủ anh sinh hoạt một tháng, tôi cũng không dám đòi hỏi gì. Lâu lắm rồi, phải mấy năm tôi chưa bao giờ nhận một món quà dù trị giá vài nghìn bạc từ người yêu, dù là ngày lễ, tết… Tôi thương anh cũng vất vả nơi đất khách quê người, cũng bươn chải, cũng áp lực kiếm tiền để không bị phụ thuộc bố mẹ, tôi rất chiều chuộng anh, anh chỉ biết đi làm về là ngồi đợi ăn, tôi nấu nướng, giặt giũ… làm tất cả mọi việc chăm sóc anh, anh chỉ biết đến giờ đi làm rồi về ngủ, chấm hết.
Thời gian gần đây, giáp tết, tiền sinh hoạt, phòng trọ thiếu thốn, tôi thất nghiệp nhưng vẫn phải sòng phẳng với anh, dù tôi không có một đồng lương nào nhưng anh mặc kệ, một phần vì anh cũng không giúp được vì lương anh chỉ đủ anh dùng, một phần anh tức tôi không chịu đi làm nên tôi vẫn phải tự mà đi kiếm đâu được tiền về đóng tiền nhà, tiền ăn thì kiếm. Tôi yêu anh và chiều anh từ những thứ nhỏ nhặt nhất nhưng nhận lại thì không là cái gì, tôi cũng kệ, không bận tâm vì mình đã yêu thì đừng nên toan tính với lại đã thất nghiệp thì tất nhiên người yêu mình cũng chán và sau tết tôi lại đi xin việc dù là công việc gì cũng được, miễn là lương thiện, thời buổi này để có được công việc như mình mong muốn thì cũng chỉ là nằm mơ. Điều quan tâm nhất của tôi là giờ anh nói thẳng ra rằng anh đã xác định tư tưởng từ lâu rằng chỉ yêu tôi vậy mà thôi, còn lấy vợ anh sẽ lấy vợ gần nhà, vì gia đình họ hàng anh không cho lấy xa, tôi xót xa nghĩ hóa ra anh đã xác định chắc chắn từ lâu như vậy nên anh mới đánh đập, xúc phạm tôi bao lâu nay nếu có chuyện gì, và khi tôi khó khăn anh cũng mặc kệ, thậm chí anh còn xúc phạm tôi rằng hãy đi làm cave để có tiền dùng này nọ, anh không quan tâm điều đó và cũng không có gì tiếc nếu tôi làm vậy…
Đau đớn, thất vọng, tổn thương, cảm giác thật là hỗn độn, nghẹt thở khi yêu chiều người mình yêu hết mực mà nhận lại chỉ là thứ thái độ tàn nhẫn. Tôi tiếc rằng 6 năm qua đã mất quá nhiều thời gian cho con người không có nhân cách, một người dù có là chồng tôi thì tôi cũng khinh bỉ, nhân danhtình yêu tôi nhận được gì. Thà rằng 6 năm qua làm cave thì tôi còn chưa buồn, chưa tiếc, chưa cay như cái mối tình oan trái này, ít nhất tôi cho họ thể xác thì họ cho tôi tiền bạc, xong đường ai nấy đi, không vướng bận, còn anh tôi cho đi tất cả không nhận lại được gì còn làm tổn thương cả tinh thần, thể xác tôi ghê gớm, hao mòn tuổi xuân đẹp nhất, giờ ngoảnh lại đã gần 30, bạn bè lần lượt xây dựng gia đình.
Video đang HOT
Bài học đắt giá đã qua cho tôi tỉnh ngộ nhiều thứ (Ảnh minh họa)
Trong khi yêu anh tôi đánh mất đi bao nhiêu cơ hội để được tìm hiểu người khác, ít nhất tôi cũng không hề xấu và bên tôi cũng không thiếu đàn ông đến với tôi, vậy mà vì một chữ tình tôi đã đánh mất tôi rồi. Chuyện chúng tôi không thành vì họ hàng nhà anh không đồng ý, anh cũng chỉ đứng về phía họ, không một lời giải thích rằng chúng tôi yêu nhau, khó bỏ mà anh còn tỏ ra không một chút quyết tâm lấy tôi dù gia đình họ có phản đối, anh nói người lớn đã nói, đã phản đối chỉ có đúng… Tôi nghe mà khinh bỉ cái tình yêu anh dành cho tôi, thà rằng anh nói 6 năm nay anh chỉ yêu chơi thôi thì tôi khóc một trận rồi sẽ hết đau với loại người không đáng khóc như thế, nhưng 6 năm qua anh rất mơ hồ nhiều lúc anh nói rằng anh yêu tôi lắm, anh chưa yêu thương ai nhiều như yêu tôi cả, dù hai đứa có cãi nhau thì anh vẫn không bỏ được tôi, có lúc anh nói là phải lấy, có khi anh nói cứ lo công việc đi chuyện rồi đi tới đâu hay tới đó, có khi anh lại bảo tôi cũng chưa chắc gia đình anh phản đối vì họ cũng chỉ có ý kiến như vậy… Tôi tin nên cứ để thời gian trôi qua, tôi hi vọng vào cái điều tốt đẹp, giờ đã đến lúc phải xây dựng gia đình thì anh nói thẳng, nói thật, nói phũ phàng với tôi những dự định bao lâu nay của anh, coi tôi như một người để yêu chứ không muốn lấy… Với anh người phụ nữ phải chăm chỉ, nấu ăn ngon, phải đi làm có thu nhập, phải giỏi chuyện đó, phải trắng, phải xinh, gia đình phải có điều kiện một chút, phải siêng năng, đến nhà người yêu là phải chạy vào bếp nấu nướng, phải biết nịnh để lấy lòng gia đình anh… Riêng gì người yêu mình như thế, tiếp xúc gia đình anh ai cũng có suy nghĩ vậy, cả thằng em họ anh sống Hà Nội bao nhiêu năm cũng thế. Tóm lại là thất vọng, tôi đã sẵn sàng vứt bỏ anh như vứt bỏ một thứ đồ chơi rồi.
Dạo này người ta có hay nói qua nói lại chuyện phân biệt vùng miền, tôi thì nghĩ cái đó thì chỉ là cách nhìn phiến diện, nhưng nghiệm lại cũng không phải không có cơ sở, ít nhất trước đây đi làm thì bị một người Hà Tĩnh lừa, yêu thì yêu người Nghệ An và chuyện cưới xin của tôi bị cả gia đình, cả họ hàng người yêu tham gia vào và cũng tham gia phản đối, họ quá thực tế, quá toan tính, họ tính lấy tôi chả được gì, may ra gia đình tôi có cho tôi được cái dream không hay ít tiền vốn liếng không hay lại trắng tay về nhà họ, lại xa, lấy vợ gần nhà thì được nhờ này nọ, khi khó khăn thì được abc… khi làm ăn thì được xyz… gia đình người yêu tôi là điển hình, chị gái người yêu tôi đi lấy chồng cũng toan tính như thế, cái đó tôi biết rất rõ vì thời gia đó tôi cũng thân thiết gia đình họ, chị ấy gặp và lấy người chồng bây giờ trong vòng 21 ngày, giữa cái lúc anh ấy đang ở nước ngoài làm ăn lên nhưng giờ thì chị ấy còn đáng thương hơn tôi và thê thảm hơn tôi về nhiều mặt, thôi thì tôi không muốn kể đó là chuyện của người ta. Vậy mà tôi đã hi vọng họ không như thiên hạ đồn thổi, họ là người tốt trong những người xấu ở miền đó, nhưng cũng chỉ là một rổ mà thôi, tôi giờ mất hết niềm tin rồi, giờ là quãng thời gian chạy trốn, tôi chạy trốn chính mình, nghĩ nhiều lắm lúc chỉ muốn chết, nếu không còn một chút động lực từ gia đình chắc tôi cũng không qua được cái giai đoạn trầm cảm này.
Tết này lên nhà đứa bạn ở tít trên vùng cao, cái nơi sóng điện thoại không có, cái nơi con người còn ít va chạm và họ còn rất lành tính, đi chơi vài tuần cho lành vết thương, không còn là hơn thiệt trong lòng, không còn là nuối tiếc, sau tết về chắc tâm hồn nhẹ nhàng hơn để có thể thực hiện các dự định cho một cuộc sống mới.
Đau nhiều nên giờ tôi mất hết cảm giác đau khổ là gì, chỉ có điều là cũng lại vô cảm luôn nên cần tìm lại chính mình. Bài học đắt giá đã qua cho tôi tỉnh ngộ nhiều thứ, ừ thì “người lớn đã nói thì chỉ có đúng”. Tranh cãi mà làm gì, tự mình gặp là biết mà thôi.
Theo 24h
Người yêu bỏ tôi đi làm cave
Cô ấy chia tay tôi và trở về với "sự nghiệp" bán thân để chăm lo cho cuộc sống gia đình
Sau khi đọc được bài viết: Bao giờ thoát khỏi kiếp "bán thân"?, tôi cũng muốn chia sẻ với em gái câu chuyện của mình để em có thể nhìn nhận lại vấn đề một cách sâu sắc hơn và có được những quyết định sáng suốt cho bản thân mình.
Tôi cũng như chàng trai trong bài viết của em, cũng yêu một cô gái làm nghề "bán thân". Tôi và người đó quen nhau trong một lần đi chơi cùng đám bạn... và chẳng bao lâu sau đó thì bắt đầu mộttình yêu say đắm. Yêu tôi, cô ấy đã giã từ "nghề nghiệp" của mình để vun vén, chăm lo cho tình yêu của hai đứa. Thế nhưng, cuộc sống gia đình vất vả, cộng với sự phản đối từ bố mẹ, cô ấy đã rời bỏ tình yêu của mình trong đau đớn để làm tròn chữ hiếu của mình.
Rồi gia đình bắt cô ấy ra nước ngoài làm việc, mà công việc gì thì không nói chắc em cũng đã biết. Sau 4 năm vật lộn đủ nghề trong vũng lầy xã hội thì cô ấy trở thành má mì của một đường giây gái gọi. Còn tôi, dù đã chia tay tình yêu đó 5 năm trời nhưng tôi vẫn một lòng một dạ nhớ thương cô ấy. Đã 5 năm rồi đấy... nhưng tôi vẫn chẳng thể yêu ai, vẫn yêu một mình cô "cave" đó, dù hai đứa ở hai đất nước xa xôi.
Em à! Cuộc sống không bao giờ đối xử tệ bạc với những con người biết cố gắng vươn lên. Nếu như em yêu chàng trai ấy, cảm thấy hạnh phúc, bình yên bên cạnh anh ấy... thì tôi nghĩ, em nên chọn tình yêu làm điểm tựa cho cuộc đời mình. Chọn người em yêu không có nghĩa là em "bất hiếu" với bố mẹ, mà bên cạnh đó, em có thể đi làm, kiếm tiền đỡ đần gia đình phần nào.
Người phụ nữ tôi đã từng yêu tha thiết giờ đây như một người vô cảm, không còn nước mắt để khóc với đời nữa (Ảnh minh họa)
Tôi biết rằng, em chưa tốt nghiệp cấp 3 thì khó có thể xin được một công việc nhàn hạ, lương cao. Nhưng em ạ! Lao động là vinh quang, con người có lao động thực sự mới biết trân quý những đồng tiền do mình làm ra. Dù là một công nhân bánh kẹo, thợ may hay làm ca ở các khu công nghiệp, chỉ cần sự cần cù, chăm chỉ, em cũng có thể trang trải cho cuộc sống của mình và tích cóp được ít nhiều gửi cho gia đình.
Em cũng nên nhớ rằng, con gái hết thời thì sẽ chẳng còn gì hết. Nếu như em nghe lời bố mẹ, tiếp tục với công việc "dơ bẩn" đó thì em sẽ phải bán mình đến hết tuổi xuân xanh. Khi nhan sắc đã tàn phai thì em mới bắt đầu quay về, làm lại tất cả thì lúc đó đã quá muộn màng rồi em ạ! Tôi không thể khẳng định là có ai đủ can đảm để lấy một người phụ nữ "truân chuyên" như thế không... nhưng tôi tin, nếu cuộc đời em cứ chìm đắm trong bùn lầy như vậy thì liệu em có tránh được những căn bệnh nguy hiểm như: HIV, AIDS, giang mai, lậu, sủi mào gà... không?
19 tuổi, em đã trở thành một công dân, đã có thể tự lập cuộc sống của chính mình... vì thế, hãy làm những gì ý nghĩa cho đời, cho bản thân em, cho những người em yêu quý. Đừng lấy bản thân ra làm công cụ kiếm tiền... như vậy, cuộc sống của em chỉ chìm trong bóng đêm của xã hội mà thôi.
Em biết không? Người phụ nữ tôi đã từng yêu tha thiết giờ đây như một người vô cảm, không còn nước mắt để khóc với đời nữa. Sau mấy năm lưu lạc xứ người, rồi trở thành má mì, giờ đây, cô ấy đã có một đứa con (của người đàn ông nào cũng chẳng nhớ). So với tuổi 30, gương mặt cô ấy đã gầy xọp, hốc hác như một bà cụ... mặc dù cô ấy có cuộc sống vật chất rất khá giả, đàng hoàng.
Đã 5 năm trôi qua, tôi vẫn chẳng thể nào quên được cô ấy, nói đúng hơn là chẳng bao giờ quên được tình yêu đó. Tôi cũng là dân trí thức, cũng tốt nghiệp đại học của một trường danh tiếng, cũng có một công ăn việc làm ổn định... bên cạnh tôi cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi... nhưng dường như trái tim tôi chẳng thể nào rung động được nữa. Tôi không thể yêu được một ai khác... bởi cảm giác yêu thương đã chết cùng mối tình đầy nước mắt ấy.
Hãy gắng lên nhé, em gái! Đừng để sau này phải hối hận như người cũ của tôi. Và cũng đừng để cho người em yêu thương phải đau đớn, dằn vặt bản thân như tôi bây giờ!
Chúc em sớm có quyết định đúng đắn!
Theo Bưu Điện Việt Nam