Bài 2: Hở, không hở và đẳng cấp tiếp viên
Theo đúng lời dặn của gã quản lý, hôm ấy tôi trang điểm thật kĩ, cố xỏ chân vào đôi giày cao lênh khênh đã lâu không đụng đến. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ độ “bốc hàng” như quản lý yêu cầu. Có lẽ chiếc cổ áo cần khoét sâu xuống dưới hơn một chút nữa…
Rón rén mở cửa phòng VIP
Cố giấu đi vẻ lập cập, tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kê gần quầy tiếp tân, vốn là nơi dành cho nhân viên. Tại đó đã có 3 cô gái đang ngồi vắt vẻo để trang điểm. Bọn họ dường như vẫn chưa quen với sự có mặt của “ma mới” tại đây, đáp lại lời chào “lễ phép” của tôi là những ánh mắt khinh khỉnh thoáng liếc qua.
Tuy sắc đẹp không lấy gì làm nổi bật nhưng với ngoại hình kha khá lại được thêm thắt tô vẽ một cách khá đậm cùng dáng ngồi lả lơi, các cô nghiễm nhiên trở thành một lời mời chào đầy ý nhị cho bất cứ vị khách nào ghé mắt qua quán. Cả 3 cô gái dường như chỉ cần chờ đợi sự xuất hiện của một khách VIP nào đó là ngay lập tức liếc nhau để chuẩn bị “chia phần”. Tôi đoán họ đang là “ sao” của nhà hàng.
Ảnh minh họa
Đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên 3 cô im bặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cùng liếc nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng 2 của nhà hàng. Ở đó, có 2 tiếp viên nữa rất xinh đẹp đang nhón chân bước xuống, cặp đùi thẳng tắp vừa bước vừa cố khép lại vì chiếc váy quá ngắn mà cô đang mặc.
Chiếc áo voan màu trắng làm nổi bần bật màu áo lót chói chang bên trong. Hai cô im lặng bước ngang qua 3 cô gái ngồi cạnh tôi. Cho đến khi họ khuất hẳn sau cánh cửa phòng VIP thì cái nhìn tóe lửa của 3 cô gái ở quầy tiếp tân vẫn chưa dịu hẳn. Họ bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục để nói về hai cô gái lúc nãy, hơi chướng tai nên tôi kê ghế ra xa hơn.
Từ 5h chiều trở đi quán bắt đầu đông khách. Ba vị khách đầu tiên chọn một chiếc bàn ở khu ngoài, dành cho khách “bình dân”, giá cả từ bia bọt đến các thức nhắm đều rẻ hơn trong phòng VIP. Thấy có khách vào người quản lý tên T. đon đả chạy ra rồi không ngừng gọi: “Đứa nào ra tiếp khách bây!”. Thế cô nào cũng tỏ ra như không nghe thấy.
Cuối cùng anh ta đành phải chỉ đích danh… tôi. Thật ra các cô ở đây không thiết tha tiếp khách khu ngoài là vì hầu như khách ngồi ở khu này thuộc diện tầm tầm, tiền boa không nhiều, cao lắm cũng chỉ khoảng mấy chục.
Tuy nhiên điều đó lại khiến tôi thầm mừng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình “tác nghiệp”, ít ra thì cũng hạn chế được cái khoản … “vô tình đụng chạm”. Nỗi vui chưa tày gang thì tôi giật thót mình vì vị khách lớn tuổi nhất trong nhóm, có vẻ là “chủ xị” bỗng dưng cao hứng tỏ ý muốn chuyển cuộc nhậu vào phòng VIP.
Bên trong khu VIP kín mít, được bài trí khá đơn giản, trang nhã, thoang thoảng mùi nến thơm như ở Spa. Ba vị khách gật gù, thư thái ngồi vào bàn. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những không gian như thế này nhưng tôi vẫn tỏ ra lúng túng, thấy tôi có vẻ rụt rè, sợ khách không vui nên người quản lý kêu thêm một tiếp viên nữa vào phục vụ. Đó chính là một trong hai cô váy ngắn cũn cỡn bước xuống cầu thang lúc trước.
Mới bước vào phòng, cô đã nhảy tót vào lòng người đàn ông tên B, cũng là “đại ca” của bàn nhậu. Sau một hồi nũng nịu, “chu du” những ngón tay khắp cơ thể khách, cô bước xuống kê ghế ngồi cạnh ông B và ra hiệu cho tôi rót bia.
Qua câu chuyện trên bàn nhậu tôi mới biết rằng cô gái tên Châu (không biết đó có phải là tên thật của cô không), mới 21 tuổi quê ở Kiên Giang. Châu có dáng người thon mảnh, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt ươn ướt dễ dàng hút hồn người đối diện. Tôi nhìn Châu và thầm tiếc cho cô.
Video đang HOT
Khi thức ăn được bón bằng… môi
Các món ăn được kêu lên, bày ra ê hề để chiều lòng người đẹp, bia vơi rồi lại đầy qua những lời chúc tụng, đôi khi là những lời nói tục tĩu. Dù đã cố mím môi mỗi khi đưa cốc bia lên miệng nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi bia tràn lên đầu, chân bắt đầu đau rát và đứng không vững trên đôi guốc 10 phân.
Châu cũng tỏ ra lơi lả say, cả căn phòng ngập ngụa trong men rượu. Người khách lạ đáng tuổi cha của Châu bất ngờ quăng đôi đũa ra góc phòng để bắt đầu tiết mục uống và thưởng thức đồ nhắm từ… miệng Châu đưa lại.
Ảnh minh họa
Ăn uống, ôm ấp, đùa giỡn chán chê với Châu “chủ xị” bắt đầu quay sang tôi. Dường như sự rụt rè có phần thiếu chuyên nghiệp của tôi đã khiến ông ta chú ý. Bất ngờ ông đưa ra lời đề nghị : “Em chọn đi… bị ôm hay là được uống” …Tôi bị ép uống tới tấp, hơi thở bắt đầu nặng nhọc, mỗi khi định từ chối tôi lại bị dọa nếu không uống sẽ … ôm.
Đầu óc trở nên múa may quay cuồng, thứ nhạc êm dịu bây giờ chỉ là thứ âm thanh kéo dài lê thê làm nền cho tiếng la hét, nói cười, chạm ly,… hỗn loạn. Giãn cuộc, một vị khách bất ngờ nằng nặc đòi đưa tôi về, phải “giằng co” đến mấy lần nữa thì ông ta mới xiêu vẹo theo ông chủ xị lên xe, không quên dúi cho tôi hai tờ 500 nghìn đồng và cúi sát mặt tôi nheo nheo mắt đầy ẩn ý.
Phải đến tận 2h trưa hôm sau tôi mới dần lấy lại sức và chuẩn bị cho ngày đi làm thứ hai. Tôi mang kiếng áp tròng, gắn thêm mi giả cho đôi mắt bớt đi vẻ đờ đẫn của người mang kiếng lâu ngày. Tự tin sải bước vào nhà hàng, 3 cô gái hôm qua đã không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, trái lại còn có chút kiêng dè.
Bởi cả họ và ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu tôi làm thế nào mà ông khách hôm qua dúi cho hẳn hai tờ xanh. Không đợi lời chào của “ma mới” họ vồn vã lôi tôi ngồi xuống bảo thuật lại chuyện đêm qua. Chỉ sau một đêm, tôi đã trở nên “hot” và “chuyên nghiệp” hơn hẳn.
Gã quản lý kêu tôi ra một góc riêng nói chuyện, anh ta tíu tít, khen tôi liên thanh với cái giọng “nhão nhoẹt” của mình. Nói xong, hắn thảy cho tôi bọc đồ: “Lên thay ra đi, từ hôm nay em là PR luôn, khỏi thử việc nữa. Anh về nhà tắm rửa, 7h anh lên dắt theo khách quý cho em đó!”.
Linh cảm không hay chợt đến làm tôi lạnh sống lưng, tôi quyết định không thay đồ vì chiếc mini juyp quá ngắn và chiếc áo voan đã mỏng tang còn khoét cổ sâu hun hút, trông còn nhức mắt hơn thứ đồ “mát mẻ” mà mấy hôm trước tôi mặc đi xin việc.
Trong lúc đợi đến ca, tôi được các tiếp viên ở đây dạy: Đẳng cấp tiếp viên ở đây không phân chia theo đẹp xấu mà chủ yếu là càng hở hang, càng chịu “quậy” lại càng “hot” tuy nhiên, trường hợp của tôi đêm qua có thể được liệt vào dạng “chuyện lạ”. Những cô ăn mặc thừa vải không được điều vào trực phòng VIP, chỉ được tiếp khách khu ngoài. Đó là lý do vì sao hôm qua tôi được chỉ định trực bàn của 3 vị khách nọ lúc họ chưa vào phòng VIP.
Đúng 7h tối, quản lý T. xuất hiện, anh ta dắt theo một vị khách, chính là ông H. người đòi đưa tôi về tối qua. Tôi đứng dậy chào, liếc nhìn bộ trang phục của tôi, ông H. nhìn sang quản lý tỏ vẻ không hài lòng rồi ngoảnh mặt đi thẳng vào phòng VIP 1.
Quản lý đẩy vai tôi, hỏi sao tôi không thay đồ, tôi nhăn mặt vờ nói là không vừa. Nhưng anh ta không tin, một mực ép tôi phải thay ngay để xuống tiếp “khách ruột”. Nói qua nói lại một hồi thì tôi hiểu ra ông H thuộc diện “khách hàng tiềm năng”. Đó là những người vốn rất hay dắt khách sộp đến đây, nên tay quản lý tỏ vẻ rất “chiều chuộng”, mỗi khi ông H. đi cùng khách vào đều cắt cử những em gọi là “đặc sản”, hot girl của quán ra tiếp.
Tuy nhiên việc tôi nhất quyết không chịu mặc bộ đồ của tay quản lý đem đến khiến hắn đùng đùng nổi giận, hắn lôi tôi lên phòng nhân viên và đóng sầm cửa lại, hắn gằn từng tiếng một rít qua kẽ răng: “Cởi ngay cái áo đó ra rồi xuống tiếp khách…”.
Mặt tôi tái mét, đang khi không biết làm gì, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi rút tờ 200 ngàn dúi vào tay quản lý, thoáng nhận thấy vẻ ngần ngại của hắn, tôi nhét thêm 100 ngàn nữa. Bấy giờ, mặt anh ta giãn ra, nhìn vẻ sắp khóc của tôi, lưỡng lự một chút, hắn bước xuống cầu thang ngửa cổ nói vọng lên: “Ngày mai sẽ có bộ đẹp hơn cho em…”
Theo Người đưa tin
Gian nan "đặc sản chân dài bàn nhậu"
Tưởng đâu chỉ cần sở hữu ngoại hình kha khá là có thể xin được làm tiếp viên ở các quán nhậu hạng sang, nhưng nào ngờ quá trình tìm việc của tôi lại có lắm gian truân và cũng gặp không ít những điều cười ra nước mắt...
Giáp mặt "cò" tiếp viên
Tôi đỗ xe trước nhà hàng H.L, một quán nhậu sang trọng thuộc hạng nhất nhì tại quận Gò Vấp (TP. HCM). Mới tầm 9h sáng, tôi đoán rằng nhà hàng chưa có khách nên từng nhóm nhân viên nữ túm tụm nhau trang điểm, đùa giỡn, thấy có người lạ các cô khựng lại ít phút.
Một cô chạy lại hỏi: "Đi đâu vậy?", tôi bảo rằng xin làm tiếp viên, cô nàng nhìn qua bên kia đường hét lên lanh lảnh: "Ê, có người xin việc kìa cha nội!" rồi quay sang tôi vừa nói vừa chỉ tay: "Qua quán cà phê cóc bên kia đi, gặp cái thằng cha để râu quai nón. Đó, nó đang ngoắc qua kìa!".
Một chân dài bàn nhậu đang "tác nghiệp".
Tôi khập khiễng trên đôi giày cao gót, bước từng bước qua đường. Người đàn ông đá cái ghế nhựa sang một bên, vứt điếu thuốc trên môi, lấy gót giày dụi dụi rồi hất mặt ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Một cảm giác ngượng ngùng bùng lên khó tả, vì lần đầu tiên tôi phục trang với chân váy ngắn và chiếc áo khá "mát mẻ", cố thu vén thế nào cũng hở ra những khoảng da thịt vốn không quen phơi bày.
Người đàn ông có dáng người đậm thấp, da ngăm và để râu quai nón. Ông ta nhìn tôi vài giây, ánh nhìn xoi mói, ngập tràn "tà ý" khiến tôi gai mình. Tôi giới thiệu tên tuổi, kinh nghiệm làm việc, ... nhưng hắn ta không quan tâm chỉ mon men xích lại gần. Tôi cố ý né ra, thì hắn ta hất hàm: "Sợ hả cưng, nói cho em biết, anh không phải là quản lý, nhưng phải qua tay anh giới thiệu thì mấy đứa mới có "vé" làm trong này. Cưng từng đi làm, cưng cũng thừa biết, nhà hàng cỡ này thì mỗi tháng tiền boa của cưng chắc không dưới 10 triệu đồng!".
Nói xong cười tít mắt, đến nụ cười cũng khiến người ta phải khó chịu, tôi trấn tĩnh, ra vẻ sành sỏi, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi: "Vậy giờ em phải làm sao?". Hắn ngả người ra ghế cười ha hả: "Cô em làm sao coi được thì làm!". Thấy tôi nhăn mặt, hắn dịu giọng: "Ngoài tiền boa ra thì cưng còn có lương cứng, mỗi tháng đưa hết lương cứng cho anh. Mấy đứa ở nhà hàng này, đứa nào biết điều anh dắt cho toàn khách VIP, chỉ đích danh, tháng kiếm mười mấy triệu là chuyện bình thường. Còn nếu tiếc tiền, thì đi Vũng Tàu chơi với anh 3 ngày nhé!".
Trong đầu tôi lờ mờ nhận ra đây cũng là một dạng "cò". Hắn cúi sát người tôi, tôi khó chịu nhích ra, bảo rằng phải suy nghĩ thêm rồi qua đường lấy xe về thẳng. Mấy ngày sau hắn vẫn gọi điện cho tôi để ... gạ tình.
Cảm thấy có nhiều bất ổn, tôi và đồng nghiệp tiếp tục đóng vai người đi xin việc để xác minh thêm thông tin về dạng "cò" này. Tuy hoạt động không quá rầm rộ, nhưng hầu hết ở các khu tập trung nhiều quán cà phê, quán nhậu kiểu đèn mờ, "nửa nạc nửa mỡ" như khu quận 5, Bình Chánh, Thủ Đức ... thì ít nhất có một đến hai "cò" tiếp viên. "Cò" tiếp viên ngoài việc giới thiệu các cô gái vào các quán hạng sang còn đảm nhận thêm "nhiệm vụ" tìm kiếm những cô gái có ngoại hình, thương lượng hay "dụ" vào làm tiếp viên ở các quán nhỏ hoặc tầm trung để hút khách, và được chủ nhà hàng trả công.
Đối tượng chủ yếu của kiểu "cò" này là các nữ công nhân, hoặc những cô gái chưa có kinh nghiệm làm tiếp viên, vì tiếp viên "chuyên nghiệp", lại có thêm chút nhan sắc thường "đầu quân" cho các nhà hàng, quán nhậu hạng sang để được nhiều tiền boa.
Xếp hàng dài thi tuyển vào... quán nhậu
Vẫn nhắm vào mục tiêu là các nhà hàng, quán nhậu hạng sang tôi tiếp tục trang điểm thật đậm, ăn mặc "mát mẻ" để gây ấn tượng với người tuyển dụng. Hôm nay, tôi tranh thủ đến xin việc vào buổi sáng, vì giờ này các quán nhậu không có khách nên quản lý cũng khá thảnh thơi tiếp chuyện. 8h30', theo hướng dẫn của một bảo vệ tại quán nhậu T.N, tại quận 5 TP.HCM tôi rón rén đẩy cửa phòng nhân viên để vào chờ quản lý.
Căn phòng tầm mười mấy mét vuông, được ngăn làm đôi bằng một tấm màn kéo mỏng, bên này phòng có 7 cô gái, ăn mặc sang trọng có, "mát mẻ" có, đang đứng tựa vào tường. Nhìn qua khe hở của bức màn, tôi thấy khoảng 5 người đang nằm ngủ la liệt, tôi đoán rằng họ là tiếp viên thuộc diện bao ăn ở tại quán. Sau vài phút quan sát, tôi lại gần hỏi một cô gái đang đứng và được biết họ cũng đang chờ được gặp quản lý như tôi.
Ảnh minh họa.
Khoảng 30 phút sau, một số cô mỏi chân đã ngồi bệt xuống. Tôi lân la lại gần một cô bé có vẻ mặt khá non "gạ" chuyện. Cô bé tên là Thúy Ái, quê ở Bạc Liêu, thi tốt nghiệp phổ thông không đậu, mới lên thành phố được hơn 3 tháng. Ra giọng từng trải, tôi khuyên Thúy Ái nên tìm công việc tốt hơn, thì cô cất đôi môi đỏ mọng chúm chím: "Làm gì chị, em không có bằng cấp, lại không biết làm gì hết. Chị họ em làm bên T.K ở Gò Vấp, mấy tháng đầu em làm chung với bả, bả nói em mới vào nghề, trực chung với bả cho vui, vậy mà lần nào cũng chia tiền boa cho em ít hơn, em ghét, bỏ qua đây luôn!".
Hất mấy cọng tóc rơi rơi trước mặt, Thúy Ái tiếp tục liến thoắng kể về vô vàn "mánh khóe" moi tiền khách, những chiêu ăn chặn tiền boa của các cô "đồng nghiệp" khác, vẻ mặt cô khá sinh động, khi thì bĩu môi, lúc thì nhăn mặt, cộng thêm cái giọng lao khao và cử chỉ huơ tay múa chân của Thúy Ái làm tôi liên tưởng đến ... mấy bà đòi nợ mướn. Thúy Ái vẫn liên tục nói, phần tôi cười buồn, vậy ra Thúy Ái mới học xong lớp 12 mà đã sành đời và có quá nhiều kinh nghiệm trong thế giới của bia rượu, đàn ông và đồng tiền rơi vãi...
Đợi thêm một lúc thì lại có 2 cô gái bước vào, nếu tính thêm tôi thì tròn 10 người đang chờ quản lý đến, ai cũng bắt đầu có vẻ sốt ruột, một cô bực mình văng tục: "M..., không làm chỗ này đi làm chỗ khác, đây đếch cần!", rồi mở cửa bỏ ra ngoài. Cô gái ngồi kế tôi tên Thu Phương bĩu môi nhìn theo nói: "Chứ không phải thấy bên này toàn khách sang mà bỏ quán H.P chạy qua đây à, tưởng mình ngon lắm sao, bày đặt!".
Đúng 10h, tôi và các cô vẫn mòn mỏi đợi, nhận được điện thoại của cơ quan tôi đứng dậy ra về. Tôi cố tỏ vẻ sành điệu bằng cách ngẩng cao đầu, vừa hất tóc vừa đi ra cửa, mới bước có mấy bước đã nghe tiếng cười giễu của một nhóm ba cô gái vẫn ngồi chung với nhau từ đầu buổi đến giờ: "Cái đồ cận thị, chân to mà cũng đòi...". vẫn cố diễn cho tròn vai bằng cách xoay người lại, liếc ngang rồi dập cửa đi thẳng.
Hôm sau, tôi đến một quán nhậu mới mở tại quận Gò Vấp. Tuy mới mở nhưng nghe đồn quán khá đông khách và có khá nhiều phòng VIP - là những căn phòng kín, trang bị máy lạnh, rất riêng tư nên là điểm lý tưởng của nhiều khách nhậu hạng sang. Tôi đi cùng một đồng nghiệp nam, đã gọi điện trước nên quản lý ra đón tôi ngay từ cửa.
Anh quản lý tầm 30 tuổi, dáng người mập mạp, vừa thấy tôi đã cười nói cởi mở: "Ơ! Có bạn trai làm tài xế kia à, sướng thế! Mời cả anh ấy vào đây!". Anh quản lý chỉ tôi ngồi vào một cái bàn dài trước sân, đã có khoảng mười mấy cô gái khá xinh đẹp cùng ngồi ở đó. Hỏi ra mới biết họ đều đến đây để xin được làm tiếp viên quán nhậu.
Hóa ra, có rất nhiều cô gái trẻ chọn nghề làm tiếp viên quán nhậu với mong muốn kiếm được nhiều tiền. Một người bạn của tôi làm tiếp viên ở quán N.R, Thủ Đức nói: "Làm tiếp viên dễ kiếm tiền muốn chết, nên con nào mà chẳng mê. Hôm nào quán treo biển tuyển nhân viên là nguyên ngày đó có tầm chục đứa ra ra vào vào xin việc!".
Anh quản lý ngồi vào bàn, nhìn khắp một lượt, rồi gật gù nói: "Anh tên T. là quản lý ở đây. Quán không thiếu phục vụ, các em có làm "PR" thì làm. Ai đồng ý làm, mai 3h lên làm luôn. Nhớ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, và trang điểm nhìn sao cho được!". "PR" trong quán nhậu là từ dùng để chỉ những "tiếp viên đặc biệt" vừa phục vụ vừa ngồi tiếp khách để nhận tiền boa. "PR" thường rất "quậy" và chiều khách, tuy nhiên chiều theo kiểu "có mức độ" chứ tuyệt đối không được "tới bến" tại quán.
Tôi lại gần quản lý xin cho làm "tiếp viên bình thường" khoảng mấy bữa để quen việc rồi lên làm PR. Hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn đồng ý và nhắc tôi chỉ được thử 2 ngày thôi. Tôi cười chào và cùng anh đồng nghiệp ra cửa. Không ngờ quản lý cất giọng the thé nói với theo: "Em ơi! Anh người yêu dễ thương quá, hôm nào dắt ảnh lên chơi với T. nha...", vẻ "nữ tính" trong câu nói khiến tôi và đồng nghiệp không khỏi lạnh người.
Theo Nguoiduatin
Khát... nổi tiếng Mơ ước trở thành người nổi tiếng là một ước mơ đẹp của rất nhiều bạn trẻ. Nhưng nổi tiếng bằng tài năng và nổi tiếng bằng những "độc chiêu" lại hoàn toàn khác nhau. Sự thèm khát nổi tiếng của một bộ phận giới trẻ, sinh ra những hành động xấu, đã ảnh hưởng đến hình ảnh đẹp của tuổi trẻ, đến...