Bác sĩ phụ sản “khó nói” khi em trai khoe vợ ngoan, muốn dành lần đầu cho đêm tân hôn
Tôi sợ rằng khi mình nói ra sự thật, em trai và ba mẹ sẽ bị sốc. Nếu im lặng không nói tôi lại thấy có lỗi với gia đình.
Tôi sinh ra trong một gia đình có năm chị em, bốn gái, một trai, ba mẹ đều làm nông nên cuộc sống khá vất vả. Tuy nhiên, chị em tôi đều ngoan ngoãn, có chí hướng học hành để có nghề nghiệp ổn định.
Hiện giờ, bốn chị em tôi đã có gia đình còn cậu út chuẩn bị cưới vợ. Tôi bắt đầu xa nhà từ năm 21 tuổi. Sau khi tốt nghiệp ngành điều dưỡng của cao đẳng y tế tỉnh, tôi cùng bạn bè vào Nam lập nghiệp. Vì ở quê, với khả năng của gia đình, để tìm được công việc đúng chuyên môn rất khó.
Ở đây, tôi xin được việc ở khoa phụ sản của một bệnh viện lớn trong thành phố. Sau đó tôi gặp chồng mình và cùng xây dựng gia đình. Vì xa quê nên hàng năm, tôi chỉ về thăm ba mẹ được một đến hai lần.
Em dâu tương lai khiến tôi sững sờ. Ảnh minh họa
Mới đây, mẹ tôi gọi điện thông báo em trai út sắp lấy vợ, bảo vợ chồng tôi sắp xếp về dự. Mẹ khoe, hai đứa mới quen nhau được bốn tháng, con dâu tương lai làm giáo viên mầm non, rất ngoan hiền, lễ phép. Tôi mừng cho em trai vì đã tìm được người vợ như ý.
Công việc của chúng tôi khá bận rộn nên tôi định đám cưới sẽ về luôn một tuần còn đám hỏi đành vắng mặt. Đến ngày cưới em trai, cả nhà tôi cùng về trước để phụ giúp. Bởi vậy, đến lúc đó, tôi tiếp xúc trực tiếp với em dâu của mình.
Trước đó, em trai có gửi ảnh cưới qua facebook cho tôi xem nhưng vì cô dâu trang điểm và có chỉnh sửa ảnh nên tôi không để ý. Đến khi gặp trực tiếp, nhìn thấy khuôn mặt, dáng người, tôi đã thấy ngờ ngợ. Và thấy em dâu tỏ vẻ né tránh, tôi mới biết mình không nhầm.
Tôi nhớ mình đã gặp Xuân – vợ sắp cưới của em trai tôi trong một tình huống khá bi đát cách đây hai năm. Xuân được bạn cùng phòng đưa vào cấp cứu do bị đau bụng dữ dội.
Hôm đó, Xuân được chuyển từ phòng cấp cứu về khoa tôi trong tình trạng nguy kịch để phẫu thuật vì bác sĩ chẩn đoán bệnh nhân mang thai ngoài tử cung. Tôi chú ý đến Xuân vì em khá đẹp, suốt những ngày nằm viện em chỉ lủi thủi một mình không có ai chăm sóc.
Video đang HOT
Hàng ngày, khi tiêm thuốc tôi có hỏi han trò chuyện với em cho đỡ buồn. Em cũng thật thà kể với tôi, quê ở miền Trung vào đây học đại học. Vì tin lời bạn trai hứa hẹn nên đã sống thử dẫn đến mang thai mà không biết.
Tôi băn khoăn không biết có nên kể quá khứ của em dâu tương lai. Ảnh minh họa
Bạn trai đưa em vào cấp cứu, biết bạn gái mang thai ngoài tử cung cũng biệt tăm luôn để em ở đây không một xu dính túi. Xuân nằm viện khoảng một tuần, khi chưa hồi phục hẳn đã trốn viện về, sau đó mới lặng lẽ đến thanh toán viện phí. Vì thế, tôi khá ấn tượng với trường hợp này, đặc biệt là chất giọng miền Trung nằng nặng của Xuân.
Tôi không ngờ, mình lại gặp Xuân lần thứ hai trong hoàn cảnh trớ trêu này. Từ hôm đó, tôi rất băn khoăn, không biết có nên nói rõ sự tình với em trai và ba mẹ hay không. Bởi tôi nhớ không nhầm, ca phẫu thuật năm đó Xuân đã phải cắt bỏ một bên buồng trứng, khả năng có con sẽ khó khăn hơn.
Chưa kể, em trai tôi có nghề nghiệp ổn định, sáng sủa phong độ mà lấy phải người vợ có quá khứ như thế liệu có thiệt thòi. Vả lại, hai đứa gặp nhau trong thời gian quá ngắn, không biết đã kịp hiểu nhau chưa. Tôi có hỏi chuyện em trai tôi, nó còn khoe vợ sắp cưới ngoan hiền, hai đứa còn chưa “vượt rào” để dành vào đêm tân hôn nữa.
Tôi chưa gặp lại Xuân lần nữa vì em đã về quê để chuẩn bị cho đám cưới. Tôi sợ rằng khi mình nói ra sự thật, em trai và ba mẹ sẽ bị sốc. Nếu im lặng không nói tôi lại thấy có lỗi với gia đình. Dẫu tôi biết đời ai cũng có lúc sai lầm, làm việc ở khoa phụ sản, tôi gặp không ít cô gái bị nhỡ nhàng như thế.
Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới, tôi vẫn rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào. Tôi định gọi điện cho Xuân để nói chuyện cho rõ ràng rồi mới quyết định…
Theo Eva
Cô dâu hủy cưới vì em trai chồng đưa gái lạ vào phòng tân hôn ngủ
Trước hôn lễ 3 ngày, tôi mang ít đồ lên nhà chồng trang trí thêm cho phòng tân hôn. Nào ngờ, bắt gặp em trai chồng và cô gái lạ thân mật trên giường cưới của mình.
Tôi quê Thái Bình, làm nhân viên ngân hàng ở Hà Nội hơn 6 năm. Xuất phát điểm gia đình không khá giả, nhan sắc bình thường, tôi cố gắng tích cóp, mua nhà cửa, ổn định công việc mới dám nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lý do khác khiến tôi muộn chồng là vì muốn tìm hiểu kỹ, lựa chọn người tử tế, có đạo đức làm chồng. Cuối cùng 'kén cá, chọn canh', lắc đầu bao nhiêu người, tôi mới đến với Huy - kỹ sư xây dựng. Anh cũng là dân tỉnh lẻ về thủ đô học hành, lập nghiệp.
Chúng tôi quen biết trong chuyến di lịch biển. Tôi sống một mình, cuối tuần rảnh là xách balô đi chơi. Cả hai có nhiều điểm tương đối hợp nhau. Anh chụp ảnh giỏi, trong khi tôi mê chụp ảnh. Suốt chuyến nghỉ dưỡng đó, anh trở thành nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ cho tôi. Khi tạm biệt, chúng tôi trao đổi địa chỉ nhà, quê quán với lời hẹn, sẽ gặp lại sớm.
Ảnh: Hùng Trần
Trở lại công việc, tôi bị cuốn đi với bao mối bận tâm khác. Một hôm, tôi đi làm về khá muộn, Huy bất ngờ đến nhà tôi. Có lẽ anh đã đứng đợi ngoài ngõ khá lâu.
Anh rụt rè cầm bó hoa và hộp bánh ga tô tặng cho tôi. Theo lời anh nói, đó là kỷ niệm 1 tháng chúng tôi gặp gỡ. Cảm động trước hành động của nam kỹ sư, tôi mời anh vào nhà ngồi chơi.
Thi thoảng, anh đến nấu cơm, cùng tôi đi dạo, chia sẻ câu chuyện vui buồn của cuộc sống và tôi nhận lời yêu Huy trong ngập tràn hạnh phúc.
Nửa năm hẹn hò, chúng tôi lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Làng anh cách làng tôi không bao xa nên việc đón dâu cũng đỡ vất vả.
Hai đứa sống ở Hà Nội sống nhưng hôm đón dâu sẽ đưa về quê, vì thế chúng tôi thuê người sửa sang lại phòng ngủ cũ của anh, mua bộ giường tủ mới và lắp thêm chiếc điều hòa. Lâu lâu, hai vợ chồng về quê thăm bố mẹ, ít ra cũng có chỗ ở thoải mái.
Việc sửa soạn phòng tân hôn, tôi thích tự làm, không thuê dịch vụ. Thời sinh viên, tôi vốn nổi tiếng khéo tay, làm đồ lưu niệm giao cho các cửa hàng.
Sau lễ ăn hỏi, tôi mua bộ chăn ga màu hồng, trải sẵn lên giường, dự định gần ngày cưới sẽ lên trang trí sau. Tôi cẩn thận dặn chồng và mẹ chồng khóa cửa cẩn thận, tránh trẻ con vào nghịch ngợm, quậy phá.
Căn phòng có hai chìa khóa, tôi giao cho mẹ chồng 1 chìa, còn mình 1 chìa. Trước hôn lễ 3 ngày, tôi mang ít đồ lên nhà chồng trang hoàng cho phòng tân hôn.
Tôi vừa đẩy cánh cửa ra thì tá hỏa bắt gặp em trai chồng và cô gái lạ đang thân mật trên giường cưới của mình. Bộ chăn ga mới mua đã nhàu nhĩ, tàn thuốc lá vứt bừa bãi dưới nền nhà.
Họ mải mê nên không phát hiện có người mở cửa, cho đến lúc tôi hét toáng lên, cả hai mới giật mình, dừng lại. Tôi bỏ ra ngoài phòng khách ngồi. 30 phút sau, cô gái lí nhí chào ra về, chú em chồng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, xuống bếp nấu mì ăn.
Tức giận vì thái độ đó, tôi lấy máy điện thoại, gọi cho mẹ chồng và chồng về nói chuyện. Tôi cho rằng, hành động của em chồng là sai trái, mẹ chồng và chồng sẽ có lên tiếng nhắc nhở hoặc đồng tình với mình.
Ngờ đâu, mẹ chồng nói: 'Tưởng có việc gì tày đình, có chuyện nhỏ như đầu móng tay mà con làm ầm lên. Mấy ngày nay, trời nắng nóng, mẹ bảo em vào đó nằm, bật điều hòa cho mát. Hôm nào cưới, mẹ sắp xếp gọn gàng là được'.
Chồng tôi cũng thêm vài câu, tỏ ý đồng tình với mẹ. Theo lời Huy, ở quê anh không có kiểu kiêng cữ, cấm người khác ra vào phòng tân hôn như thế. 'Mấy đôi trong làng, họ hàng, cô dì còn vào phòng cưới nằm ngủ lấy may cho cô dâu, chú rể đấy. Em không phải khắt khe quá đâu'.
Nghe đến đó, tâm trạng tôi chán hẳn. Tôi không có ý khinh thường, chê trách lối sống của gia đình chồng nhưng ít ra, đó là không gian riêng tư, tôi kỳ công chuẩn bị cho ngày trọng đại của mình và họ cần tôn trọng. Cuộc sống còn lâu dài, không thể tạm bợ và thiếu ý thức như vậy được.
Khi về nhà, tôi gọi điện cho Huy báo hủy đám cưới. Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã tham khảo, xin ý kiến bố mẹ. Bố mẹ tôi dù không học hành cao nhưng luôn hiểu chuyện. Ông bà bảo, tôn trọng suy nghĩ của con gái.
Tôi đến một địa điểm du lịch nghỉ vài ngày cho yên tĩnh. Sau này, bố mẹ thuật lại, Huy hốt hoảng đưa mẹ xuống nhà tôi tìm. Anh gọi cho tôi hàng trăm cuộc điện thoại, tôi đều để chế độ từ chối.
Căn nhà cũ trên Hà Nội tôi nhanh chóng chuyển nhượng cho chủ mới, dọn đến chung cư ở, quên đi chuyện buồn quá khứ. Đến giờ, Huy vẫn tìm cách liên lạc, xin tôi hàn gắn.
Một số đồng nghiệp cơ quan cho rằng tôi quá kỹ tính, để ý tiểu tiết. Tôi sống với chồng là chủ yếu, đâu có ở nhà chồng cả đời. Theo các bạn, tôi làm vậy, liệu có tuyệt tình và ích kỷ không?
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Vietnamnet
Chia tay trong nhớ nhung, chờ đợi, xin cho tôi lời khuyên Trong một lần chỉ có tôi và chú (em trai bố dượng) ở nhà, chú đã lên phòng tôi nói chuyện rất lâu và sau đó bất ngờ tỏ tình với tôi. Tôi sinh ra trong gia đình bình thường ở một huyện miền núi. Ba mẹ ly hôn khi tôi học lớp 8. Mẹ rất đẹp và tốt bụng nên được nhiều...