Bà thông gia mất nhưng con dâu luôn ngoan hiền của tôi nhất quyết không chịu về chịu tang
Tôi nào ngờ ẩn sâu trong vẻ ngoài hiền như đất ấy lại là những hận thù ngút trời.
Tôi có 2 cậu con trai nhưng cả 2 đứa nó đều không hợp mẹ lắm, nói đúng ra là kiểu mẹ con khắc khẩu, khó mà ngồi nói chuyện được với nhau được lâu. Thế nhưng cả 2 thằng đều lại rất hợp bố, nhiều khi 3 bố con nó nói chuyện với nhau những chủ đề mà tôi nghe mãi không hiểu nổi.
Thật ra cũng có lúc buồn vì rõ ràng là con mình sinh ra nhưng càng lớn mẹ con càng khó nói chuyện với nhau nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, khoảng cách thế hệ và kiến thức rồi cả những vấn đề quan tâm của mỗi người mỗi khác cũng là những lý do lớn để chúng tôi khó có câu chuyện phù hợp. Tuy vậy nhưng chúng nó rất quan tâm đến mẹ. Có lần thằng lớn thấy tôi than đau lưng, nó im ỉm nhưng đặt mua cái ghế thoải mái hơn cho tôi ngồi đọc sách. Dù mua về nó chỉ nói mỗi câu cụt lủn ” mua để mẹ ngồi đọc sách” nhưng như thế là đủ để bà mẹ bắt đầu già cả như tôi thấy ấm lòng lắm rồi.
Giờ cả 2 đứa đều lấy vợ cả rồi, ban đầu tôi nghĩ chắc kiểu gì chúng nó cũng xin ra ngoài ở riêng nhưng cuối cùng cả 2 đứa chúng nó đều xin phép sống chung với bố mẹ. Tôi thì là kiểu người thích gần con gần cháu nên đương nhiên là chỉ mong có thế thôi.
Được cái là tuy không hợp 2 thằng con trai nhưng tôi với 2 cô con dâu lại rất hợp nhau dù tính cách 2 con bé khác nhau một trời một vực. Cái Nga là con dâu trưởng, tính nó hiền lành vô cùng, nó lành như cục đất ấy, suốt ngày thằng lớn nhà tôi bắt nạt con bé, may mà còn ở chung nên bố mẹ còn bênh chứ không con bé nó trầm cảm vì chồng mất thôi. Cái Yến là con dâu út thì tính trẻ con vô cùng, đã vậy còn hay đùa dai, lắm khi tôi chẳng biết lúc nào nó nói thật lúc nào nó đùa nữa cơ.
2 thằng nhà tôi khi ít nói chuyện với mẹ nhưng đều là những đứa ngoan, mà kể cả nó có ngỗ nghịch thì nó vẫn là con mình nên dù bây giờ thằng lớn nó có con có cái rồi thì với tôi chúng nó vẫn còn nhỏ, mà đã còn nhỏ thì khi cần hỗ trợ bố mẹ sẽ sẵn sàng đứng ra. Con nào thì cũng là con, dù thằng lớn hay thằng bé tôi đều luôn đứng sau giúp đỡ chúng nó khi cần.
Cái Nga là đứa rất ngoan, nó ngoan lắm, ngoan đến mức mà lắm khi tôi phải bảo nó bớt ngoan đi chứ không thiệt thòi lắm. Từ ngày nó về làm dâu tôi chưa từng thấy nó to tiếng, không xích mích với bất kỳ ai. Cả ngày chỉ đi làm về rồi chăm lo cho con cái. Có lần tôi ốm nằm viện nó nghỉ làm để ở viện với tôi vì có mỗi nó là đứa công việc được tự do giờ giấc nhất. Nửa tháng ở viện nó chăm tôi đến mức các giường bệnh khác đều nghĩ nó là con gái ruột của tôi, bảo là con dâu đấy người ta còn không tin.
Nhưng khổ nỗi mấy đứa sống hiền lành thường sẽ hướng nội nên ít có người hiểu được tâm tư, nỗi lòng của con bé. Thằng lớn nhà tôi thì chỉ giỏi kiếm tiền chứ cực kỳ vô tâm vô tính, cứ hễ thấy vợ buồn là hỏi “em hết tiền à?”.
Video đang HOT
Tôi thì cũng có biết qua loa chuyện nhà đẻ của con bé vì thỉnh thoảng nó cũng nói vài chuyện nhưng như vậy là đủ để hiểu vì sao nó chiều chồng như vậy, nó coi chồng là cứu tinh của cuộc đời nó…
Bố mẹ cái Nga bỏ nhau từ khi nó còn nhỏ, nó sống với ông bà nội một thời gian rồi lại sang ở với ông bà ngoại 1 thời gian. Cứ nay ở với người này mai ở với nhà khác như vậy cho đến khi nó đỗ đại học rồi tốt nghiệp đại học và đi làm.
Ông thông gia thì dù có vô tâm nhưng ít nhất vẫn chu cấp cho con bé không thiếu thốn thứ gì nhưng bà thông gia thì lại khác.
Năm cái Nga lên lớp 5 thì bà thông gia lấy chồng mới và sinh được thêm được 2 cậu con trai. Kể từ đó, dường như bà ấy nghĩ mình chỉ có mỗi 2 cậu con trai với ông chồng mới chứ hoàn toàn gạt đi sự tồn tại của cô con gái lớn.
Thế nhưng cái Nga này nó vẫn yêu mẹ lắm, dù rằng mẹ nó bỏ nó hết lần này đến lần khác nhưng con bé nó vẫn nghĩ rằng mẹ có lý do riêng của mẹ và luôn sẵn sàng tha thứ tất cả cho mẹ mình. Khi đi làm có đồng ra đồng vào nó chẳng tiếc mẹ nó cái gì, mua hết cái này đến cái khác cho mẹ, bà thông gia thì thấy con cho cái gì cũng cầm hết, không bao giờ từ chối.
Không những vậy, cứ hễ nhà có việc là gọi ngay con bé về phục vụ. Thế rồi hôm đó, thằng con lớn với chồng mới của bà thông gia đua xe cùng 1 đám trẻ trâu, phóng nhanh quá tự đâm vào cột điện bị thương rất nặng. Dù bác sĩ đã cố gắng chạy chữa nhưng vẫn không cứu được 2 chân, từ giờ đến cuối đời nếu không có phép màu xảy ra thì chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.
Bà thông gia muốn cái Nga phải có trách nhiệm chăm sóc và hỗ trợ tiền bạc chữa trị cho em nó nhưng cái Nga không đồng ý. Vì không đồng ý mà bà ấy buông ra những lời cạn tình với cô con gái mà chính bản thân bà ấy đã vô trách nhiệm với nó kể từ lúc sinh nó ra.
Chuyện đã qua lâu rồi nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, bà thông gia mới mất vì bệnh ung thư nhưng cái Nga nó nhất quyết không về chịu tang.
Tôi có khuyên con bé rất nhiều nhưng ẩn sâu trong con người hiền lành của nó là sự hận thù mẹ đẻ của mình đến ngút trời. Tôi không biết phải nói sao để con bé buông bỏ được hận thù này, ít nhất cũng về để thắp cho mẹ đẻ của mình 1 nén nhang.
Thật sự tôi hiểu rằng càng yêu thương nhiều thì hận thù càng dâng cao nhưng điều tôi lo lắng nhất lúc này đó là vài năm nữa qua đi, khi nó lớn hơn và suy nghĩ trưởng thành hơn, nó sẽ hối hận vì ngày hôm nay không thể về nhìn người sinh thành ra mình một lần cuối…
Đi xem tử vi về, bà thông gia gọi điện khuyên vợ chồng tôi bán nhà?
Đến giờ tôi vẫn chẳng hiểu sao bà thông gia lại muốn vợ chồng tôi bán nhà.
Đúng là ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Tôi sống gần 60 năm cuộc đời mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình rơi vào tình huống hoang mang, ngơ ngác đến như thế.
Chuyện thì phải bắt đầu kể từ cái thời mà tôi mua cái nhà bây giờ đang ở. Hồi đó, bố mẹ chồng tôi để lại cho miếng đất nhưng vợ chồng tôi làm gì có tiền mà cất nổi cái nhà nên cứ để miếng đất ở đấy cho đến khi chúng tôi sinh thằng lớn.
Lúc ấy mới để ra được 1 khoản và vay mượn thêm rồi xây được cái nhà cấp bốn có thêm cái gác xép, vợ chồng con cái ở đấy bao nhiêu năm. Thế nhưng, cái khu vực đấy an ninh rất kém, xung quanh toàn nhà dân trí thấp thậm chí còn toàn tệ nạn.
Cái năm đấy thằng lớn nhà tôi vào cấp 2, nó lớn vổng lên nhanh đến bất ngờ, đúng cái tuổi con cái đang ẩm ương thì tôi có bầu con bé út. Thế là cùng 1 lúc tôi phải chăm 1 đứa con mọn và phải canh chừng 1 thằng con tuổi phản nghịch. Lúc này tôi nhận ra rằng môi trường sống rất quan trọng, nếu cứ để thằng bé ở cái đất này thì tôi sợ hỏng con mất nên đã quyết định bán nhà đi nơi khác.
Có lẽ đây chính là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời tôi!
Sau khi bán nhà, vợ chồng tôi gom góp rồi vay mượn thêm ngân hàng và người thân thì mua được căn nhà bây giờ đang ở. Tất nhiên là để được như hiện tại chúng tôi cũng gom góp sửa sang dần dần chứ mới đầu cũng chỉ là căn nhà 1 tầng có đổ mái bằng mà thôi.
Thời thế mỗi lúc một khác, năm đó tôi mua căn nhà này thì ai cũng chê vì mua nhà ở xa trung tâm quá nhưng vợ chồng tôi làm gì có đủ lực mà đòi mua nhà gần trung tâm. Vợ chồng con cái chấp nhận đi làm, đi học xa một chút chứ làm sao mà cái gì cũng muốn được. Ấy vậy mà bây giờ, cơn sốt bất động sản nó lên cao, bỗng nhiên khu nhà tôi giá trị tăng lên chóng mặt!
Giờ thì chúng tôi cũng quen rồi, mọi thứ đều xoay quanh khu vực này nên giờ cả nhà gần như không có nhu cầu phải vào trung tâm gì hết vì có việc gì ở đấy đâu. Bên này cơ sở hạ tầng chẳng thiếu thứ gì, vợ chồng tôi cũng thấy cái nhà này có lộc lắm, từ ngày ở đây con cái ngoan ngoãn, vợ chồng yên ổn làm ăn nên chẳng bao giờ tôi có suy nghĩ sẽ chuyển đi nơi nào khác.
Năm ngoái cô con gái của tôi cũng đi lấy chồng, nhà chồng nó ở trung tâm thành phố, cũng không phải là quá xa nhưng để bảo đi đi lại lại nhiều khi cũng lười. Tôi cũng không yêu sách bắt con bắt cái phải về nhà liên tục nhưng tháng đôi lần về thăm bố mẹ mà đi xe máy thì cũng hơi ngại thật.
Nhà tôi thì bây giờ có 2 vợ chồng già ở với vợ chồng con cái nhà thằng lớn. Chúng nó cũng làm ăn ở gần đây nên cả nhà từng ấy người không ai phải đi làm xa hay vướng mắc gì trong chuyện nơi ăn chốn ở cả.
Ấy vậy mà đang yên đang lành, tôi nhận được cuộc gọi từ bà thông gia với giọng điệu hết sức nghiêm túc, yêu cầu vợ chồng tôi bán nhà đang ở đi!
Tôi còn ngơ ngác đến mức hỏi lại bà ấy là bán cái nhà nào cơ. Phải đến lần thứ 3 tôi mới chắc chắn là mình không nghe nhầm cũng không có hiểu sai ý bà thông gia.
Ngay lập tức tôi hỏi nguyên cớ làm sao mà bà ấy lại nói như vậy, tôi cứ nghĩ chết dở hay vợ chồng con bé út lại nợ nần không, tôi vốn hay lo nên lúc ấy cứ vẽ ra không biết bao nhiêu tình huống xấu trong đầu.
Ai ngờ đâu, lý do bà ấy hết lòng hết dạ khuyên vợ chồng tôi bán nhà là vì bà ấy mới đi xem tử vi ở đâu đó về, thầy tử vi phán rằng nhà bà ấy muốn có cháu đích tôn thì nhà tôi phải chuyển đi nơi khác ở!
Nghe đâu đấy là ông thầy xem tử vi nổi tiếng lắm nên bà thông gia tin lời ông ấy một mực. Cả nhà bên đấy từ ông thông gia đến mấy đứa con đều nói hết nước hết cái cho bà ấy hiểu nhưng bà ấy nhất quyết không nghe.
Tôi chẳng biết chuyện sinh đẻ của con cái liên quan gì đến đất đai nhà tôi mà tôi không dưng lại phải đi bán nhà. Nhưng càng nói thì bà ấy càng cuống lên, dùng hết tâm sức để khuyên chúng tôi bán nhà càng nhanh càng tốt.
Từ hôm đó đến giờ, không chỉ tôi đau đầu mà con gái tôi cũng muốn "tẩu hỏa nhập ma" vì mẹ chồng cứ hát mãi bài ca "về khuyên bố mẹ bán nhà thì mới đẻ được con trai" .
Con gái tôi bây giờ nó khủng hoảng tâm lý vì chuyện sinh đẻ. Vốn dĩ vợ chồng chúng nó còn trẻ, lúc nào sinh nở chả được, mà cũng có một cô công chúa rồi còn gì nữa.
Thật sự tôi vẫn không hiểu vì sao bà thông gia lại mê muội đến mức mà sẵn sàng gọi điện để yêu cầu vợ chồng tôi bán nhà cơ nữa.
Trong buổi họp lớp, tôi nói dối mỗi tháng kiếm được 14 triệu: Bạn cũ thay đổi thái độ, tôi rời khỏi nhóm Việc giấu nhẹm mức lương thật và thái độ của bạn học đã khiến tôi nhận ra bộ mặt thật của người này. Đã gần 20 năm kể từ khi tốt nghiệp, ngoại trừ một số người gần gũi, về cơ bản tôi chưa bao giờ gặp lại phần lớn các bạn cùng lớp của mình. Ngày xưa khi còn đi học, mọi...