Ba ơi, đừng ngoại tình!
Gửi ba của con!
Con là đứa con gái có phần cá tính khá đặc biệt, có lẽ vì thế cảm nhận được tình yêu thương của ba dành cho con khá nhiều. Đôi khi cuộc sống quá bận rộn, ba và con ít có cơ hội nói chuyện với nhau như xưa. Con nhớ ngày bé ba thường dẫn con đi uống cà phê cùng ba mỗi buổi sáng, ba ngồi nói chuyện với bạn bè, còn con tung tăng quanh đó. Lớn lên, thỉnh thoảng ba dẫn con ra quán cà phê nói chuyện đủ thứ. Đến khi con trưởng thành, thời gian dành cho bạn bè nhiều hơn, đồng nghĩa việc con tiếp xúc với ba ít hơn.
Ba luôn dành tất cả những gì tốt nhất cho con, con biết điều đó. Cuộc sống bộn bề, mỗi ngày trôi qua vô vị, có lẽ vì thế ba cảm thấy thiếu thốn trong tình cảm, nhất là khi cả nhà ta phải chia làm hai nơi để tiện cho việc làm của ba và việc học của em trai con. Con biết ba thường đọc báo mạng nên đã viết lên đây, mong vô tình ba đọc được để gia đình ta sẽ vui vẻ hạnh phúc như xưa.
Con biết con và em không được hoàn hảo, không phải là những đứa con ngoan, thậm chí rất ngỗ nghịch và cứng đầu, có lẽ một phần tính cách của tụi con giống ba, đôi khi yêu thương không thể nói bằng lời được. Mẹ rất yêu ba, ba có biết điều đó không? Con không biết giữa ba và mẹ có chuyện gì đó nhưng thích nhất khi ba ngồi bên mẹ, nói chuyện đùa giỡn vui vẻ, lúc đó con vui lắm.
Video đang HOT
Con đã mong khoảng cách không làm cho gia đình nhỏ của mình xa cách tình cảm nhưng đến khi ba có những cuộc điện thoại, tin nhắn rồi cố gắng xóa với mức độ dày đặc hơn, con hoàn toàn biết những thay đổi đó. Gia đình mình có thể thông cảm và bỏ qua tất cả vì con chỉ có một gia đình này thôi ba ạ, ba mẹ và em trai là chỗ dựa duy nhất và cuối cùng khi con vấp ngã, thất vọng và mệt mỏi với cuộc sống. Con thích mỗi khi gia đình mình đi du lịch, ăn uống, đùa giỡn vui vẻ. Con rất hạnh phúc khi ba mẹ cùng nhau bàn về những định hướng trong tương lai.
Lâu rồi không được ba chở đi học như ngày xưa, không được vòng tay sau lưng ba đo thử vòng tay mình và vòng bụng của ba. Con nghịch ngợm và nhí nhố, gặp ba cứ muốn nói mọi chuyện trong lớp đến bạn bè. Ba với con lén mẹ mua và giấu hàng tá truyện Đôrêmon rồi tranh nhau đọc mỗi khi rảnh. Ba mướn từng băng hoạt hình Tom & Jerry giấu dưới tủ rồi đợi khi mẹ ngủ trùm mềm lên tivi để coi. Con bị mẹ phạt phải ngồi học, ba cầm vợt muỗi đi vòng vòng diệt muỗi cho con. Còn nhiều lắm ba ạ, vì con là con gái của ba nên chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi hay ghen tị với em trai cả.
Khi con phạm lỗi, ba không những không la mắng mà còn im lặng tha thứ làm con cảm thấy tự xấu hổ, hối hận vì những việc mình làm. Ba không biết những lúc đó con thương ba như thế nào đâu. Ba ơi, gia đình mình vẫn ở sau lưng ba, sẵn sàng dang rộng vòng tay đón ba. Con không muốn mẹ buồn nên viết ra như vậy, mong ba đọc được và có những hành động tích cực hơn với gia đình mình.
Con càng không muốn mọi chuyện um sùm rồi đổ vỡ, con bao che đủ để ba vui chơi nhưng khi mọi chuyện đã đi quá tầm, con không muốn gia đình mình trở thành chiến trường, còn con và em trai thành nạn nhân ba nhé. Rất mong ba đọc được và sẵn sàng tâm sự với con bất cứ lúc nào, con sẽ lắng nghe ba. Con yêu ba rất nhiều.
Theo VNE
Chiếc roi mây
30 tuổi. Trở về nhà sau nhiều năm đi xa, hình ảnh chiếc roi mây treo trong phòng khách luôn gợi cho tôi những hồi ức đầy nước mắt thuở còn trẻ dại.
ảnh minh họa
Hòa bình, rời quân ngũ, ba tôi về nhà học sửa máy và yên ổn chấp nhận cuộc sống cựu chiến binh. Có lẽ ký ức khốc liệt của thời chiến ám ảnh ông nên nhiều đêm tôi nghe ông gào rú trong giấc ngủ. Những tiếng thét thất thanh của ông giữa khuya luôn làm chị em tôi hoảng sợ. Khi đó mẹ ôm chúng tôi vào lòng, hát cho tôi nghe để át tiếng gầm thét vọng lại từ phòng của ba.
Ba gia trưởng, độc đoán và rất thích dùng đòn roi. Một đứa con gái 12 tuổi ôm thằng em út chưa đầy sáu tuổi trong lòng không dám khóc thành tiếng mỗi khi bị ba cho ăn đòn là ký ức đau đớn tôi không thể giũ bỏ. Ba đánh chẳng cần lý do, không vừa ý là mang roi ra vung tới tấp. Nhớ có lần bà nội mua bong bóng cho đứa em họ nhưng thiếu phần, tôi chẳng dám mè nheo, chỉ muốn mượn để xem thử. Ba ở trên gác nghe tiếng, xách roi chạy xuống vút vào mông, vào tay, vào bất cứ chỗ nào có thể đánh. Ba dùng hết sức bình sinh để vung roi. Mỗi trận mưa roi làm thân thể tôi bật máu. Chưa kịp biết mình bị đánh vì lỗi gì, trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ "cần phải trốn". Nhưng chạy đi đâu, chỉ biết co mình lại chui xuống gầm tủ cuộn tròn như một con chó con sợ hãi trước sự hung hãn của kẻ lạ. Mẹ cam chịu trước những trận đòn khủng khiếp đó, chỉ biết ôm chúng tôi, xoa vết thương. Bởi nếu mẹ lấy thân mình che chở, cả chúng tôi và mẹ cũng sẽ phải chịu đựng cơn giận ấy.
18 tuổi, tôi rời khỏi nhà. Nhìn chiếc roi mây bị sạm đen lại vì vết máu của trận đòn ngày cũ, lòng tôi cũng rướm máu. Hôm đó mẹ ôm tôi vào lòng, rơi nước mắt nhưng cuối cùng vẫn bào chữa cho ba. Mẹ bảo ông bị ám ảnh bởi chiến tranh, nỗi buồn mất đồng chí, nỗi sợ hãi trước những làn đạn lạc, sự kinh hoàng khi chứng kiến một người vài giây trước còn đứng ngay trước mặt mình, quay đi đã ngã xuống trong vũng máu... Ông đánh chúng tôi như một cách giải tỏa nỗi sợ hãi và để minh chứng rằng ông vẫn còn sống... Dẫu không chấp nhận được những lý giải của mẹ, nhưng tôi cũng không còn tha thiết để oán hờn ông.
Sau khi tôi đi thì thằng Út cũng đi học xa nhà. Mẹ bảo ở nhà quạnh quẽ hai người già với nhau, cũng không còn đứa nào để ba đánh mỗi ngày, hình như ông mất đi sức sống. Nhiều đêm, mẹ thấy ông ngồi chong đèn nhìn chiếc roi mây rồi quẹt nước mắt. Một buổi sáng, chiếc roi mây được treo lên hai chiếc móc ở phòng khách, như người ta triển lãm một bức tranh cổ...
Tôi đứng tần ngần bên giường bệnh, nhìn bàn tay người đàn ông từng vút roi trên thân thể của mình, nhìn lại những vết tích ngày cũ còn in hằn như một ám ảnh của sự kinh hoàng, tôi thấy cổ họng mình đắng nghét. Những lời cuối cùng ông nói cũng lại là về chiếc roi mây. Ông bảo nỗi sợ hãi chiến tranh đã không thể mạnh bằng nỗi ân hận khi dùng chiếc roi đó trút lên thân thể con cái và đẩy chúng ra khỏi nhà từ sau trận đòn cuối. Chiếc roi mây treo nơi góc nhà sẽ là nỗi đau đến cuối đời của ông... và cũng là của chúng tôi.
Theo VNE
Gửi người lính mang tình thương và hi vọng Gửi tới những người lính nơi biển đảo lơi nhăn nhu yêu thương, nỗi nhớ mong da diết từ mảnh đất liền xa xôi. Đã trở thành một thói quen từ khá lâu, sau những giờ làm việc căng thẳng em lại ngồi theo dõi tin tức từ Biển Đông. Gần 2 tháng trôi qua, từ ngày Trung Quốc đặt dàn khoan HD981...