Bà nội nói nhớ cháu nên tôi bế con về chơi, bước vào nhà tôi giật mình khi thấy một người
Bước vào nhà, nụ cười trên môi chợt tắt, tôi chết lặng ngay tại chỗ khi thấy người ngồi bên trong.
Tôi và chồng cũ kết hôn được 7 năm và mới ly hôn vào năm ngoái. Chúng tôi có một cậu con trai 5 tuổi. Để tranh quyền nuôi con, tôi đã từ bỏ tất cả tài sản, chọn rời đi tay trắng. Còn vì sao tôi và chồng cũ ly hôn sau 7 năm chung sống thì đó là một câu chuyện dài.
Mẹ anh và mẹ tôi là bạn bè lâu năm, nhờ hai mẹ giới thiệu mà hai đứa chúng tôi mới quen nhau. Sau nửa năm hẹn hò, phần vì có cảm tình với anh, phần vì được bố mẹ hai bên “đẩy thuyền” nhiệt tình nên chúng tôi kết hôn.
Thực ra trước khi đến với tôi, anh từng có một cô bạn gái, nhưng vì bị bố mẹ phản đối nên mới chia tay. Sau đó, vì bố mẹ thúc ép nên anh mới đồng ý lấy tôi chứ không phải cưới vì tình yêu. Tất cả điều này tôi không hay biết chút gì, tôi chỉ nhận ra khi thấy thái độ thờ ơ của anh sau khi kết hôn.
Bạn gái cũ như một nút thắt trong lòng chồng cũ, luôn chiếm trọn trái tim anh. Ngay cả khi hai chúng tôi có với nhau một cậu con trai, anh ấy vẫn không toàn tâm toàn ý dành cho gia đình. Tôi cứ nghĩ chỉ cần đối xử tốt với chồng cũ và bố mẹ chồng là được, nhưng ai ngờ, tôi vẫn không thể lay chuyển được tâm ý của anh.
Tôi cứ nghĩ chỉ cần đối xử tốt với chồng cũ và bố mẹ chồng là được, nhưng ai ngờ, tôi vẫn không thể lay chuyển được tâm ý của anh. (Ảnh minh họa)
Khi bạn gái cũ xuất hiện, anh cuối cùng đã đệ đơn ly hôn với tôi. Nghe đâu cô ta từng kết hôn và có một cô con gái, nhưng hôn nhân không hạnh phúc nên muốn ly hôn, đành tới tìm chồng cũ của tôi nhờ giúp tranh quyền nuôi con vì anh là luật sư mà.
Vì cảm thấy có lỗi với bạn gái cũ nên anh nhiệt tình giúp đỡ, dần dần nảy sinh tình cảm lại. Là phụ nữ, ai mà chịu đựng nổi khi thấy chồng mình gần gũi với người phụ nữ khác chứ, nhưng vì cái nhà này tôi vẫn cố gắng nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua tất cả. Song cuối cùng, anh vẫn đề nghị ly hôn với tôi để đường đường chính chính đến bên cạnh cô ta.
Tôi chấp nhận với điều kiện con phải do tôi nuôi. Vì bố mẹ chồng rất thương cháu, anh lại là người con có hiếu nên anh ta do dự mãi, tới khi tôi nguyện ý bỏ hết tài sản anh ta mới đồng ý yêu cầu này.
Video đang HOT
Vài năm bên nhau, mối quan hệ của tôi và nhà chồng khá tốt, họ coi tôi như con gái vậy. Nếu không phải anh không yêu tôi thì chúng tôi đã là một gia đình rất hạnh phúc. Tôi biết đưa con trai đi là một đả kích lớn với bố mẹ chồng nhưng con trai là tất cả đối với tôi, tôi không thể sống thiếu con.
Sau khi ly hôn, tôi đưa con trai ra ngoài thuê nhà ở. Suốt một năm qua, tôi không về thăm lại nhà chồng cũ dù mẹ nhiều lần gọi điện tới nói muốn gặp cháu nội, vì tôi sợ nỗi đau trong quá khứ lại ùa về. Mãi đến hôm qua, mẹ chồng cũ lại gọi điện tới, nói bà bị ốm và rất nhớ cháu, tôi mới sắp xếp đưa con tới thăm.
Khi nghe mẹ chồng cũ ốm và muốn gặp cháu nội, tôi mới đưa con tới thăm. (Ảnh minh họa)
Trước khi đi, tôi đặc biệt mua một ít thuốc bổ cho ông bà. Lúc đến, mẹ chồng cũ đon đả chạy ra đón, không hề thấy bà giống như người bị ốm mới dậy cả. Thấy bà khỏe mạnh tôi cũng mừng thay, chẳng để ý nhiều. Nhưng bước vào nhà, nụ cười trên môi chợt tắt, tôi chết lặng ngay tại chỗ khi thấy người ngồi bên trong.
Đó là chồng cũ. Tôi không nghĩ anh cũng ở đây, vì ngày trước chúng tôi ở riêng chứ không ở chung với bố mẹ chồng. Đáng nói, khi thấy tôi đến anh lại bất ngờ quỳ xuống, giơ chiếc nhẫn ra ngỏ lời cầu hôn khiến tôi bàng hoàng kinh ngạc. Tôi và anh đã ly hôn một năm, theo lý mà nói đáng nhẽ anh phải cưới bạn gái cũ rồi chứ, sao giờ lại cầu hôn tôi?
- Anh xin lỗi em. Anh sai thật rồi. Em cho anh cơ hội làm lại được không? Anh hứa sẽ đối xử tốt với em và con để bù đắp lỗi lầm.
Hóa ra, cô bạn gái cũ của anh là một kẻ lăng nhăng, vì cô ta ngoại tình nên mới bị chồng bỏ. Sau khi ly hôn, cô ta đến với chồng cũ của tôi chỉ vì lợi dụng anh lấy tiền để trang trải cuộc sống và vẫn lén lút qua lại với nhân tình rồi bị anh bắt được. Đến lúc này, anh mới thật sự hối hận và chết tâm với cô ta.
Sau nhiều lần được mẹ thuyết phục, chồng cũ mới lấy hết can đảm để cầu hôn tôi lần nữa. Tôi không biết có nên tin anh, cho anh cơ hội sửa sai không, vì nếu như anh thật lòng muốn quay lại với tôi thì tại sao anh không chủ động đến tìm mà phải nhờ mẹ chồng cũ lừa tôi đến nhà. Tôi băn khoăn quá.
Bà "đuổi khéo" mẹ con tôi ra khỏi nhà để nhường phòng cho cháu nội hờ
Mẹ tôi là người có lòng tự trọng cao nên chỉ cần lời bà nói ra, mẹ liền một đi không trở lại.
3 năm trước, bố tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi. Gia đình hạnh phúc vô bờ bến của tôi nháy mắt liền bị cơn bạo bệnh quái ác cuốn trôi...
Trước khi bỏ mẹ con tôi đi mãi mãi, điều bố còn trăn trở nhiều nhất là những gì có thể để lại cho mẹ con tôi bớt đi phần nào vất vả.
Bố biết chỉ cần bố không còn nữa thì mẹ con tôi khó lòng mà sống yên ả với bà nội. Bố là con trưởng, sau bố còn một chú nữa. Thế nhưng bố tôi là đứa con bị ghét bỏ trong gia đình. Ngay từ khi bắt đầu trưởng thành, bố tôi phải còng lưng gánh thêm trách nhiệm nuôi cậu em trai chỉ kém có 2 tuổi. Bà nội thậm chí còn muốn bố bỏ học đại học để đi làm sớm.
Ngược lại hoàn toàn với bố tôi, chú lại được bà nuông chiều một cách quá đà quá trớn. Chú không phải làm việc nhà, hơn 20 tuổi cũng không có ý định kiếm việc mà làm. Cũng phải thôi, chú có kiếm ra tiền hay không thì có phải chịu đói chịu khát, chịu nhiếc móc của chính bố mẹ mình đâu.
Cứ như vậy, đến khi bố tôi có gia đình riêng thì cuộc sống vẫn bị bà và chú gây áp lực rất nhiều. Ông bà ngoại tôi thương con thương cháu, không ít lần muốn mẹ tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này chỉ vì gia đình nhà chồng quá phức tạp. Thế nhưng, mẹ tôi thương bố lắm nên dù chịu không ít sự cay nghiệt của bà nội thì cũng nhất quyết không buông tay.
Không phải bố mẹ tôi không có suy nghĩ muốn dọn ra ở riêng, nhưng bà nội tôi kiên quyết không đồng ý. Mỗi lần đặt vấn đề dọn ra thuê nhà ở riêng là bà đều làm đủ mọi cách để cản trở. Cuối cùng, bố mẹ tôi đành tạm gác chuyện đó sang một bên với suy nghĩ cố gắng tích lũy thêm một chút rồi sẽ kiên quyết rời đi.
3 năm trước chính là thời điểm đó, bố mẹ tôi đã dành dụm được một khoản kha khá, vốn định kiếm một nơi nho nhỏ để cả gia đình an cư lạc nghiệp.
Nhưng niềm vui chưa tày gang thì bi kịch ập đến khiến tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều không kịp trở tay. Nhận được kết quả của bệnh viện, mẹ tôi kiên quyết bằng mọi giá phải chữa bệnh cho bố đến cùng nhưng ông không đồng ý. Vốn dĩ, những người đi lên bằng hai bàn tay trắng như bố mẹ tôi họ hiểu được giá trị của đồng tiền. Ông biết tình trạng sức khoẻ của mình thật sự ra sao nên không muốn trước khi rời bỏ mẹ con tôi lại tiêu tốn nốt số tiền tích góp của gia đình...
Bố mất, mẹ tôi cũng không nỡ rời bỏ căn nhà mà bố đã từng sống cả đời người. Mặc dù suốt 3 năm vừa qua, mẹ tôi chịu không ít những chuyện chẳng ra làm sao, thế nhưng với mẹ chẳng có gì đau đớn hơn mất mát này nên bà không để tâm những chuyện đâu đâu.
Chú tôi không có con. Chính xác là không thể có con. Điều này bà cũng mới biết được gần đây thôi. Có lẽ vì vậy mà cuộc hôn nhân đầu tiên của chú kết thúc mà không hề có ràng buộc gì về con cái. Chuyện chú không thể có con đã khiến bà nội tôi như chết đi sống lại vì đau lòng.
Bố tôi mất chưa được ba năm, chú đã kịp bỏ vợ và chuẩn bị lấy thêm vợ mới. Mẹ tôi chỉ xin bà nội đợi qua giỗ 3 năm của bố rồi hãy tổ chức đám cưới. Bà đồng ý với một điều kiện mà tôi không dám tin vào tai mình.
- Thế này con ạ! Thằng Hưng nó cũng sắp lấy vợ, nhà người ta lại có một đứa con riêng. Mẹ thì mẹ sống có phúc có đức nên chẳng quan trọng gì đâu, miễn nó về làm dâu nhà mình thì là cháu mình rồi.
- Mẹ tôi vẫn cúi đầu đợi bà rào trước đón sau. Mẹ biết, mỗi lần như vậy ắt hẳn bà đã chuẩn bị đưa ra đề nghĩ chẳng dễ chịu chút nào.
- Nhà mình thì chỉ có từng ấy phòng. Vợ chồng nó phải ở riêng một phòng rồi, chẳng lẽ lại bắt thằng bé lớn tướng rồi ngủ chung với hai vợ chồng son chúng nó. Nên là mẹ định bảo con với cái Ly nhường phòng cho thằng bé...
Giữa lúc mẹ tôi chưa biết phản ứng ra sao, tôi không kịp suy nghĩ gì mà buộc miệng hỏi bà.
- Vậy mẹ con cháu ở đâu ạ?
- Thì... Bố cháu cũng mất lâu rồi, mẹ cháu chịu tang thế là đủ rồi. Hai mẹ con nên chuyển về ở nhà ngoại thì hơn. Ở đấy cũng rộng rãi thoải mái.
Đến đây thì cả tôi và mẹ đều hiểu. Bà chính là muốn tống cổ mẹ con tôi ra khỏi nhà để rảnh rang đón đứa "cháu nội hờ" về. Hiểu là một chuyện, mà khi tận tai nghe hiểu nó vẫn thật chua chát làm sao.
Cuối cùng, mẹ tôi gật đầu đồng ý với điều kiện sau này người thờ cúng cho bố tôi là mẹ con tôi. Bà đương nhiên chẳng mất nhiều thời gian liền gật đầu đồng ý.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi thấy mẹ cẩn trọng cất toàn bộ giấy tờ của gia đình, trong đó có sổ tiết kiệm giá trị không hề nhỏ mà bố đã để lại cho mẹ con tôi. Tôi biết, mẹ sẽ kiên quyết bảo vệ cuốn sổ này đến cùng. Không phải vì đồng tiền, mà đó là món quà cuối cùng mà bố đã dành tặng cho những người yêu thương nhất của ông ấy...
Con dâu không đẻ được mẹ vẫn yêu chiều hết mực, tôi nhắc nên "thay" thì xấu hổ với lời lẽ của bà Lần đầu tiên tôi thấy mẹ giận dữ như thế, mẹ bênh con dâu và quát nạt tôi. Chẳng lẽ mẹ không muốn có cháu nội, không muốn có người nối dõi ư? Tôi có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, bố mẹ chồng khó tính, không thương tôi. Ở chung nhiều vấn đề, tính tôi lại nóng, không chịu nhịn nên...