Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: “cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được”.
Video đang HOT
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Khóc cho yêu thương
Nước mắt rất quý giá, chỉ nên khóc trước những người yêu thương thật lòng.
Chiều muộn buông vài tia nắng yếu ớt xuống thành phố đông nghịt người. Đã từ rất lâu rồi, Lan quen với cuộc sống nhộn nhịp chốn đô thành này nhưng kì lạ thay, cô vẫn không thể nào quen với sự cô đơn. Giữa cái dòng người đông nghịt ấy, Lan vẫn cảm thấy mình cô đơn. Đôi lúc chống chếnh đưa mắt nhìn một lượt để cố tìm ra một người quen nhưng vô vọng. Cô lạc lõng giữa dòng đời, còn anh - người mà cô yêu lại ở một nơi quá xa xôi.
Kể từ ngày anh đi, cô không hề khóc. Cô vốn dĩ không phải là người con gái mạnh mẽ nhưng tình yêu dành cho anh đã cho cô cái sức mạnh tưởng chừng như không thể đó để vui vẻ sống. Những ngày bên anh, cô cho phép mình yếu đuối, cho phép mình gục đầu vào vai anh khóc nức nở hay than vãn thật nhiều sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng khi không óc anh bên mình, cô quyết tâm cứng rắn. Cô muốn ở một nơi xa, anh yên lòng vì người con gái anh yêu vẫn đang sống tốt.
Khi cô đồng ý cho anh đi xa, ai cũng nghĩ là cô dại đột. Một mối tình quá lâu và giờ lại xa cách thật dài sẽ là một mối nguy hại cho cái đích hạnh phúc đang chờ đợi cô. Mọi người nói con gái có thì, sẽ là quá ngốc nghếch khi cô để một người đẹp trai, thành đạt như anh ra nước ngoài học 3 năm. Điều đó chẳng khác nào cô đang mở rộng cánh cửa hạnh phúc của mình để cho bao kẻ khác bước vào và tự đẩy mình ra. Nhưng Lan sẽ phải làm gì đây khi với anh đó là một giấc mơ, một tương lai mà anh chờ đợi? Cô sợ phải xa anh nhưng cũng sợ níu kéo anh, ép anh bên cô bằng mọi giá.
An luôn cảm thấy mình giống như vết chân trên cát, đi qua ai đó rồi bị bỏ quên giữa những bề bộn của dòng đời. (Ảnh minh họa)
Lan chấp nhận để cho anh ra đi. Cuộc tình ấy sẽ giống như một con diều bay cao, nó có thể sẽ đứt chỉ và mãi vút bay khỏi tay người cầm. Nhưng nếu biết cách, con diều ấy sẽ no gió, sẽ thổi lên những tiếng sáo vi vu làm say đắm lòng người. Cô đánh cược với chính mình. Cô tin, anh yêu cô và anh sẽ trở lại. Trở lại nguyên vẹn là người đàn ông mà cô yêu thương.
Ngày tiễn anh lên đường, Lan luôn nở nụ cười. Cô muốn cho anh có tâm lí nhẹ nhàng nhất khi ra đi. Cô tin rằng, trong tình yêu, với những người yêu thương thật lòng, sự chờ đợi của người ở lại không hẳn là thiệt thòi so với nỗi khổ tâm của người buộc phải ra đi. Vì thế, cô không muốn vì mình mà anh bị gánh nặng. Cô chấp nhận để anh rời xa thì phải làm điều đó cho trọn vẹn.
Cũng có đôi lần, giữa một ngày lễ tình yêu, cô chạnh lòng, cô lo sợ. Biết đâu ở một nơi xa anh đang đi dạo cùng ai đó hoặc đang thì thầm vào tai người con gái khác những lời yêu thương. Biết đâu, một ngày nào đó sự chờ đợi của cô hôm nay chỉ là hoài công...Nhưng nếu có ngày đó xảy ra, cô sẽ cười thay vì khóc. Nên cười vì điều đó không còn xứng đáng với mình. Cô vẫn tin "Khoảng cách làm tắt đi tình yêu nhỏ nhưng sẽ thổi bùng lên tình yêu lớn", chắc chắn là như vậy.
Ciều nay lại là một buổi chiều mà cô thấy mình trống trải. Giữa sự gắng gượng miệt mải vẫn có những ngày người ta cảm thấy mình thất bại. Nỗi nhớ anh lại trào lên khiến cô yếu đuối. Cô muốn gọi cho anh, muốn kéo anh về bên cô ngay lúc này, để hôn, để ôm vào lòng, để gục đầu vào vai anh, để nói lời yêu thương...để khóc...
Nhưng Lan vẫn chỉ ngồi trên ghế đá một mình trong công viên. Thấp thoáng vẫn có những đôi nhân tình cười khúc khích...
Nước mắt rất quý giá, chỉ nên khóc trước những người yêu thương thật lòng. (Ảnh minh họa)
Reng, reng, reng...
- Em đang làm gì vậy?
- Em đang nhớ về anh và...mỉm cười!
- Chứ không phải là em đang khóc?
- Không, em đang mỉm cười.
Cái tình huống này giống như những bộ phim mà cô từng xem. Anh về rồi ư? Anh đang đứng phía sau lưng cô, cầm một bó hoa và chờ cô quay lại để ôm cô thật chặt trong lòng?
Lan quay đầu lại. Cô ngước nhìn xung quanh, cô khao khát nhìn thấy một hình dáng quen thuộc. Cô tìm anh...nhưng cuộc sống đâu phải là một bộ phim, anh vẫn ở một nơi xa.
Lan khẽ cười một mình: "Mình ngốc thật! Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi anh sẽ về. Và nước mắt, cô sẽ dành cho ngày bên anh..."
Theo VNE
Anh sẽ nhận em làm vợ Anh sẽ nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em để bên em đến trọn đời. Anh sẽ nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,lúc ốm đau hay khi khỏe mạnh, lúc hoạn nạn hay lúc bình an, anh hứa sẽ yêu thương và...