Bà nội của chồng ép tôi ly hôn để vợ cũ của anh được quay về
Bà tìm đủ thứ lý do chê bai tôi cũng nhằm để ép tôi ly hôn với chồng.
Tôi đến với chồng khi vừa trải qua một cuộc tình đau khổ kéo dài 3 năm. Còn chồng tôi, khi ấy vừa ly hôn vợ. Làm cùng công ty nên chúng tôi càng hiểu rõ hoàn cảnh của nhau hơn, sự đồng cảm kéo chúng tôi lại gần.
Ban đầu chỉ là những cuộc hẹn cà phê để tâm sự, dần dần chúng tôi thấy vui vẻ, hạnh phúc khi gặp nhau. Sau 1 năm thường xuyên gặp gỡ, anh cũng ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi làm vợ.
Tôi không đồng ý vì muốn có thời gian để chấp nhận chuyện cũ của anh. Tôi không phải cô gái hay ghen tuông với quá khứ nhưng muốn mình hoàn toàn thanh thản khi bước chân vào ngôi nhà từng có sự hiện diện của một người phụ nữ khác.
Ảnh minh họa
Từ đó, tôi thường xuyên về nhà anh chơi, ba mẹ anh đối với tôi rất tốt. Mẹ anh còn nói anh hãy yêu thương, bù đắp cho tôi thật nhiều vì tôi quá thiệt thòi khi lấy anh. Ba anh tự tay hái bưởi trong vườn vào nhà cho tôi ăn. Đến nhà anh, tôi có cảm giác như ở nhà mình, ai cũng quan tâm, chăm sóc, duy chỉ có bà nội hình như không hề thích sự hiện diện của tôi.
Mỗi khi tôi đến, nhà anh lại làm tiệc ăn uống, thế nhưng mời thế nào bà cũng không bước chân vào. Có lần, khi tôi đang loay hoay trong bếp, bà vào hắng giọng, cố nói to: ‘Vụng về quá, chẳng bằng con Mai (vợ cũ anh) gì cả’. Tôi nghe mà chạnh lòng.
Thêm 1 năm nữa, tôi chính thức là vợ anh sau một đám cưới đơn giản đến mức chưa từng nghĩ đám cưới mình lại diễn ra nhạt nhẽo như vậy; không nhạc, không hoa, thậm chí không lạy tổ tiên. Tất cả cũng chỉ vì anh đã có một đời vợ, đã mời hết khách trong lần trước nên bây giờ không mời lại được nữa.
Video đang HOT
Cuộc sống làm dâu của tôi nói chung khá thoải mái, một phần vì chúng tôi ở riêng, một phần vì ba mẹ anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi sống với bà nội chồng không đơn giản chút nào. Bà tỏ vẻ ghét tôi thấy rõ, tới tháng lĩnh lương tôi biếu bà mấy trăm, bà đều viện cớ này cớ nọ để từ chối.
Tôi mua cho bà hộp yến sâm, bà cũng bỏ qua một bên, không động tới. Khi tôi phát hiện ra thì yến đã hết hạn từ bao giờ.
Đặc biệt, bà nội chồng rất thích so sánh tôi với vợ cũ của anh. Tôi nấu bún cho cả nhà ăn, bà cũng ăn nhưng chỉ ăn một bát rồi buông đũa, không quên kèm theo câu: ‘Nấu tệ quá, chẳng bằng cái Mai gì cả’.
Tôi chăm con, bà cũng để ý từng chút rồi so sánh, đại loại như: ‘Ngày xưa, con Mai nuôi bé Na ú nần, nhìn hai má phệ xuống, thấy dễ thương. Còn bây giờ, thằng Tin cứ ốm teo, nhìn chả muốn bế’. ‘Ngày trước, vợ thằng Minh (tên chồng tôi) chỉ cho con bú sữa mẹ thôi. Bây giờ mẹ thằng Tin lại cho nó bú sữa ngoài, hèn chi con bệnh hoài là đúng’.
Dù tôi đã giải thích rằng vợ cũ anh chỉ ở nhà chăm con nên cho con bú sữa mẹ hoàn toàn được. Còn tôi phải đi làm, không thể để con đói được. Bà vẫn còn gọi cháu dâu cũ bằng ‘vợ thằng Minh’, còn tôi bà chỉ gọi tên hoặc kêu ‘mẹ thằng Tin’, như thể bà chưa bao giờ công nhận tôi là cháu dâu.
Đợt vừa rồi, bà bệnh nặng, tưởng chừng không qua khỏi, cả tháng bà nằm liệt giường ở bệnh viện, người túc trực, chăm sóc bà chính là tôi, đứa cháu dâu duy nhất. Nhưng khi hơi khỏe lại, theo đúng yêu cầu của bà, các bác sĩ đã gọi riêng tôi vào gặp bà có chuyện bí mật.
Khi đó tôi đã bật khóc vì nghĩ bà hiểu và ghi nhận tình cảm của mình rồi, ai ngờ bà nói với tôi thế này: ‘Con hãy chia tay thằng Minh đi. Con Mai vào thăm nội, nói muốn quay về với chồng để con có cha mẹ. Con hãy nghĩ đến con bé Na mà chia tay Minh đi con, nội cầu xin con đó’.
Tôi sững sờ, rồi chuyển sang tức giận. Đến cuối cùng, người bà thương vẫn là vợ cũ của chồng tôi chứ không phải đứa cháu dâu chăm bà suốt cả tháng trời ở bệnh viện. Tôi bỏ đi, nước mắt cứ thế chảy dài. Tôi không hiểu được vì sao bà lại bắt tôi phải bỏ chồng? Bà nói tôi hãy nghĩ cho bé Na nhưng bà không nghĩ cho con trai tôi sao?
Từ hôm đó đến nay, tôi không bước chân xuống viện lần nào nữa. Nghe mẹ chồng nói, bà nội có hỏi tôi nhưng tôi chỉ cười. Tôi ghét bà, chẳng muốn nhìn mặt bà nữa. Nghĩ đến những ngày tháng tương lai, bà khỏe lại, rồi tiếp tục gây chuyện, bắt tôi chia tay chồng, tôi lại hoảng sợ.
Tôi nên làm thế nào để đối phó với bà đây khi mà trước giờ gia đình ai cũng nói bà đã già yếu rồi, chuyện gì nhẫn nhịn được cho bà vui thì cố nhẫn. Liệu lần này mọi người có nghe lời bà mà đồng ý ép tôi ly hôn chồng?
Theo Tinngan
'Yêu' lần cuối để chia tay, ai ngờ bạn gái dính bầu
Hôm chia tay, hai đứa muốn ở bên nhau trọn vẹn 1 đêm để nhớ mãi những kỷ niệm ngày còn yêu. Và bọn em đã 'vượt rào'.
Em và bạn gái đã yêu nhau được 3 năm. Trước đây chúng em nghĩ sẽ bên nhau mãi mãi nhưng đó là suy nghĩ của thời sinh viên, mới lớn. Sau khi ra trường, cả hai đứa thấy mọi chuyện không đơn giản chỉ cần có tình yêu.
Hai đứa em quê quán xa nhau, có kết hôn cũng sẽ rất vất vả. Bản thân bọn em còn trách nhiệm với gia đình, người thân của mình, không thể dứt ra được. Hơn nữa khi yêu nhau hai đứa cũng có nhiều mâu thuẫn xảy ra khiến tình cảm dần phai nhạt. Vì vậy cách đây hơn 2 tháng chúng em quyết định sẽ chia tay nhau trong hòa bình.
Việc dừng lại là tự nguyện từ hai đứa, không ai phụ bạc hay phản bội, lừa dối gì cả. Chúng em xác định coi nhau là bạn. Chia tay xong bọn em cũng sẽ vẫn ở lại thành phố làm một thời gian còn tương lai sau này chắc cả hai đứa sẽ về quê sinh sống.
Hôm chia tay, bọn em cũng rất buồn. Hai đứa gặp nhau, muốn ở bên nhau trọn vẹn 1 đêm để nhớ mãi những kỷ niệm ngày còn yêu. Và bọn em cũng đã có chuyện 'vượt rào' (trước đó bọn em cũng đã từng quan hệ rồi). Bọn em nghĩ đơn giản sẽ 'bên nhau đêm cuối' rồi đường ai nấy đi. Ai ngờ sau đó hơn 1 tháng, cô ấy điện thoại báo có bầu.
Ảnh minh họa
Em rất bất ngờ nhưng tuyệt nhiên không nghi ngờ gì vì em hiểu cô ấy không phải là loại người đó. Em rối trí vô cùng và không biết ứng xử ra sao. Em hỏi cô ấy muốn thế nào, cô ấy chỉ khóc và nói không bỏ con. Nhìn cô ấy em thương lắm. Bọn em đã dự liệu cho cuộc sống của mình, đâu có nghĩ chuyện 'nhỡ' này lại làm thay đổi tất cả. Em không ghét bỏ hay muốn chối đẩy trách nhiệm này nhưng quả thật hai đứa đến với nhau thì rất khó khăn.
Giờ em không biết làm sao cả, cái thai thì ngày một lớn dần.
Em trai thân mến! Qua thư, chị hiểu rằng em đang rơi vào một hoàn cảnh vô cùng éo le.
Chị nghĩ rằng trong hoàn cảnh này, điều trước tiên em cần xác định chính là trách nhiệm. Em là đàn ông, cũng là người để mọi việc tới cơ sự này, vì thế dù lựa chọn thế nào thì em cũng phải có trách nhiệm tới cùng với mẹ con cô ấy.
Trước hết, em và cô ấy nên ngồi lại với nhau. Hãy để cô ấy lựa chọn hướng giải quyết vì dù sao chuyện này cô ấy và đứa bé cũng thiệt thòi hơn cả. Nếu như cô ấy muốn giữ lại đứa bé và kết hôn, em hãy đồng hành cùng cô ấy. Dù sao hai em cũng đã từng yêu nhau, tình cảm không phải là đã mất hoàn toàn, hai em lại có với nhau đứa con, những khó khăn có thể từ từ giải quyết nếu như cô ấy cần em bên cạnh với tư cách là chồng.
Thực ra mọi chuyện đều có thể giải quyết nếu hai em đồng lòng với nhau. Khó ở đâu thì từ từ gỡ ở đó. Em đừng vì những vướng mắc mà đối xử phụ bạc với cô ấy. Còn nếu như cô ấy chỉ muốn giữ đứa bé mà không muốn cưới, em vẫn cần phải có trách nhiệm với con mình. Hai em có thể là bạn và cùng nhau hỗ trợ, nuôi đứa trẻ khôn lớn.
Chị nghĩ rằng trong trường hợp này, hãy để cô ấy là người quyết định. Chị tin đó cũng sẽ là một cách giải quyết hợp lý cho cả hai em. Dù đó là quyết định như thế nào, hy vọng hai em sẽ hạnh phúc. Tất nhiên, điều mong đợi nhất vẫn là hai em có thể đến được với nhau, cùng tạo dựng tương lai dựa trên mối quan hệ gắn bó 3 năm đó.
Chúc hai em mạnh khỏe, hạnh phúc!
Theo Tinngan
Nỗi đau của bà mẹ đông con nhiều cháu Ngẫm chuyện bà Tám mà thấy chua xót lòng, cha mẹ nuôi con bằng trời bằng biển, con nuôi cha mẹ con kể từng ngày. Gia đình bà Tám đông con nhiều cháu, ngày thường khi ông Tám còn sống thì xum vầy, vui vẻ lắm, nhưng kể từ khi ông Tám qua đời, cứ hễ động chạm đến kinh tế là sát...