Ba năm tôi “nhặt” 2 đứa con rơi của chồng
Ngạc nhiên tôi vội chạy lại nhìn hai người khách “không mời”. Đó là một người phụ nữ nhìn bên ngoài chắc lớn hơn tôi khoảng vài tuổi, tay dắt theo một bé trai chừng 3 – 4 tuổi.
ảnh minh họa
Từ ngày còn yêu nhau tôi đã biết anh có tính trăng gió, nhưng phải công nhận là anh rất khéo miệng và luôn biết cách “hối lỗi” rất thành khẩn, tội nghiệp nên tôi chẳng khi nào giận anh được lâu.
Yêu nhau chưa đầy hai năm thì cưới, nhưng nếu nhớ không lầm, trước khi cưới cũng phải đến hơn năm lần, anh “nhận lỗi” với tôi về chuyện trót “say nắng”.
Ngày chúng tôi quyết định cưới nhau, ba mẹ tôi và nhất là anh trai tôi, phản đối kịch liệt. Ở nhà tôi, ba mẹ rất tôn trọng con cái nên dù không có cảm tình và đồng ý anh một chút nào nhưng ba mẹ tôi không cấm đoán, chỉ phân tích cho con hiểu.
Đến bây giờ thì cũng chẳng biết tình yêu của tôi đối với anh khi ấy lớn đến mức nào, hay vì tôi là tuýp người an phận, nhu nhược, không muốn thay đổi nên đám cưới của chúng tôi vẫn diễn ra.
Khi con gái đầu lòng của tôi được 2 tuổi, một buổi tối cả gia đình chúng tôi quây quần bên mâm cơm thì chuông cửa reo vang. Anh ra mở cửa rồi đứng sững như trời trồng ngay giữa lối ra vào.
Video đang HOT
Ngạc nhiên tôi vội chạy lại nhìn hai người khách “không mời”. Đó là một người phụ nữ nhìn bên ngoài chắc lớn hơn tôi khoảng vài tuổi, tay dắt theo một bé trai chừng 3 – 4 tuổi.
Anh vẫn đứng lặng, tôi nhìn bé trai và lờ mờ đoán ra câu chuyện bởi khuôn mặt bé khá giống chồng tôi. Tôi mời “hai người khách” vào nhà nhưng người phụ nữ chỉ đứng ngay bậc cửa, nói ngắn gọn “tôi trả con cho chồng chị. Anh ấy ăn ở với tôi trước khi cưới chị, tôi có bầu rồi sinh con, anh ấy bảo để về thu xếp báo với gia đình rồi vào cưới tôi, vậy mà biệt tăm. Tôi tìm mãi mới biết nhà anh chị đấy”.
Nói rồi chị quay ngoắt người, đi như chạy, mặc thằng cu con mếu máo nhoài người định chạy theo mẹ.
Tôi dỗ thằng bé vào nhà và tắm rửa, cho nó ăn uống. Tối ấy chồng tôi kể khi vào làm công trình xây dựng ở miền Trung (chồng hơn tôi 7 tuổi và làm kỹ sư xây dựng), anh “trót” đi lại với cô gái chuyên đưa thực phẩm, thuốc lá, bánh kẹo vào bán ở công trường.
Khi cô gái có bầu, có thông báo với anh nhưng vì anh “nghe nói” cô ấy cũng có nhiều mối quan hệ khác nên không biết đích xác cái thai ấy có phải của anh hay không. Cùng lúc đó, anh được điều đi giám sát thi công ở một công trình khác nên anh chuyển đi luôn.
Tôi nghe câu chuyện chồng mình kể mà người cứ bồng bềnh như đi trên mây, anh xin tôi tha thứ và thương lấy thằng bé vì nó không có tội tình gì.
Ngày hôm sau, tôi đưa thằng bé về ông bà nội, kể rõ ngọn nguồn. Ông bà thương con, xót cháu, nên cũng đành ngậm ngùi “thêm” thành viên mới vào gia đình.
Chỉ có bên nhà ngoại tôi là thêm một lần nữa, nhắc lại câu chuyện trước ngày cưới của chúng tôi.
Ba năm sau, khi con trai vào lớp một và con bé lên 5 tuổi, một đêm mưa gió, chồng tôi trở về nhà với bộ dạng thiểu não, quần áo nhàu nhĩ, đầu bù tóc rối.
Tưởng chồng say rượu tai nạn ở đâu, tôi rối rít kiểm tra khắp người anh rồi giục chồng đi tắm, thay quần áo. Nào ngờ anh ôm chầm lấy tôi, khóc tu tu rồi nói”em phải cứu anh, ngoài em ra không ai cứu nổi cuộc đời anh lúc này”.
Chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, tôi sốt ruột gắt “có chuyện gì thì nói, khóc thế ai hiểu gì chứ”. Nghe tôi gắt, chồng tôi ngồi sững lại, rồi kể “anh lại trót có con với một cô gái ở công trường. Giờ gia đình cô gái ấy bắt đền, cho anh 2 lựa chọn. Một là đền một khoản tiền lớn để cô gái ấy nuôi con, hai là mang con về nuôi để cô gái ấy còn đi lấy chồng. Thằng bé chỉ mới 17 tháng tuổi”.
Thật lòng nghe câu chuyện của chính chồng mình, nhưng lần này tôi không còn “bồng bềnh” như lần đầu tiên mẹ con thằng bé đến nhà tìm chồng tôi nữa.
Ba đứa trẻ thơ vô tội, ba người đàn bà đều là “nạn nhân” của chồng tôi. Nhưng trong ba người đàn bà ấy, chỉ có mình tôi được danh chính ngôn thuận có cưới, có hỏi đàng hoàng. Nhưng đến nước này thì tôi cũng không còn cần đến cái sự “đàng hoàng” ấy nữa.
Tôi đã biết mình phải làm gì để mẹ con tôi được sống thanh thản.
Theo TPO
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...