Bà mẹ ăn xin
Đường phố giờ tan tầm đông như mắc cửi. Có chiếc tãi cứ cố tạt sát vào lề đường, nơi chỗ ngồi của một bà lão ăn xin.
ảnh minh họa
Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đ.ánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.
Người khách ngồi ghế không hết ngạc nhiên về hành động hiếm gặp ấy trong cuộc sống xô bồ mà dường như ai cũng có ít thời gian hơn để quan tâm đến những điều nhỏ nhoi xung quanh.
- Anh vẫn thường làm thế khi gặp bất cứ người ăn xin nào à?
- Cũng không hẳn. Chỉ những lúc tôi có sẵn t.iền lẻ và không vội.
- Tôi thấy tò mò vì trong xã hội này, người giàu rất nhiều, nhưng người ta…
Vị khách không nói tiếp vì nghĩ rằng người thanh niên có thể hiểu được mình định nói gì. Đáp lại thắc mắc đó là nụ cười hiền hậu của người thanh niên qua gương chiếu hậu.
Video đang HOT
- Anh có thể giải thích cho tôi được không? Tôi rất tò mò. Dù sao thì đoạn đường chúng ta đi cũng khá dài.
Ra khỏi nút giao thông, người thanh niên bắt đầu kể chuyện mình với giọng trầm ấm, cảm giác như của một người từng trải và điềm đạm.
Tôi là một đ.ứa t.rẻ bị bỏ rơi, không có gia đình, cũng không biết bố mẹ mình là ai. Chỉ biết cho tới khi lớn lên, tôi đã gọi một người đàn bà bị tâm thần là mẹ. Nghe hàng xóm kể rằng, ngày đó, khi mẹ nhặt tôi về nuôi, tôi gầy guộc đen đúa như con mèo hen. Mẹ nhặt được tôi ở đâu thì không ai biết. Sau ngày đưa tôi về, đi đâu bà cũng mang tôi theo. Cũng nhờ cái nghề xin ăn thiên hạ của mẹ mà tôi được như ngày hôm nay. Cho đến giờ tôi vẫn không lí giải nổi tại sao một người đàn bà tâm thần, xin ăn ngày đó đã quyết định đèo bòng thêm một đ.ứa t.rẻ không biết từ đâu ra.
Tôi sống với mẹ gần 16 năm như sống với người thân ruột thịt duy nhất trong đời mình. Tôi đã có thể k.iếm t.iền nuôi mẹ và không cho mẹ đi xin ăn nữa. Nhưng bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng. Bà thường trốn nhà đi, có khi 3 ngày mới về. Một hôm khi đi làm về, tôi không thấy mẹ ở nhà. Tôi tìm mọi cách nhưng không sao tìm thấy mẹ. Bao nhiêu năm qua, tôi không chuyển chỗ ở, hi vọng một ngày nào đó mẹ lại trở về…
Câu chuyện người thanh niên kể vừa dứt thì trời bắt đầu mưa. Cả hai người ngồi trong chiếc taxi đều lặng im không ai nói lời nào. Bên ngoài, bóng dáng những bà mẹ đang đội mưa trở về với những đứa con.
Theo Iblog
Nhà có 6 người con giàu có, nhưng bà mẹ già cô đơn vẫn chọn đến ở với cô con dâu cũ và...
Nếu ai hay cau có với bố mẹ, hoặc chẳng lúc nào gọi điện hay về thăm họ. Thậm chí có những người cứ nghĩ gửi nhiều t.iền về là báo hiếu rồi thì xin hãy nhìn lại cách làm con mình.
ảnh minh họa
Mỗi lần nhìn cảnh bà Minh lưng còng cúi rạp gần xuống đất 1 mình mò mẫn trồng từng cây rau nuôi từng con gà, lầm lũi thủi ở mình trong căn nhà cấp 4 rộng rãi nhưng cô đơn thì mọi người lại không khỏi xót xa. Bà có 6 người con, ai cũng ở trên thành phố thành đạt, giàu sang nhưng chẳng ai chịu về quê sống mới mẹ.
Bao lần con cái đón bà lên chơi, anh em chia phiên nhau chăm mẹ. Đứa ít thì nuôi được dăm bữa nửa tháng, đứa nào nhiều thì nuôi được 3 tháng là nhiều. Thấy con cái bận rộn hay cãi vã nhau thậm chí suýt đ.ánh n.hau vì chia lịch nuôi mẹ mà bà xót xa. Đêm đến bà nhớ chồng nhớ đến cái thời nghèo khó nước mắt cứ giàn giụa ướt hết gối. Ngày ấy chồng hi sinh 1 mình bà nuôi 6 đứa con thơ, ngày ngày bà phải đi đào rau má, 1 tay bế con 1 tay kiếm rau để về băm nhỏ trộn với ít gạo nấu cho con ăn chống đói. Dù vất vả dù khổ cực nhưng bà vẫn cho con cái ăn học đàng hoàng để giờ ai cũng có sự nghiệp ổn định nhà cao cửa rộng.
Bà nghĩ ngày xưa nghèo nhưng hạnh phúc vì con cái lúc nào cũng quây quần bên cạnh gọi í ới mẹ ơi, giờ thì ai cũng bận rộn cả, dù mang tiếng lên thành phố ở với con nhưng nhiều hôm bà chẳng thấy mặt mũi con đâu. Người nhà quê lên, nhiều thứ đồ bà không biết dùng, có khi vô tình làm hỏng con dâu, con rể lại phật ý thấy phiền và tỏ thái độ ra mặt nên bà tủi thân bà đi về quê.
Bà lấy cớ về quê còn thờ cúng, thắp hương cho, chồng lúc nào rảnh bà đi qua hàng xóm chơi cho khuây khỏa, chứ ở nơi thành thị bà sống chẳng quen. Con cái nghe thế đành gật đầu đồng ý, thỉnh thoảng họ lại gửi ít t.iền rồi gọi về bảo: "Mẹ mua gì mà ăn, đừng có tiết kiệm". Bà Minh nghe xong liền nói: &'Mẹ không tiêu gì đâu, đừng gửi t.iền về cho mẹ nữa". Nhiều lúc bà muốn nói chuyện thêm nhưng được 1 và câu con cái lại cau có kêu bận rồi dập máy nên bà buồn và hụt hẫng lắm.
Ngày ngày bà cũng nghoảnh mặt nhìn ra, chờ các con về nhưng nào đâu thấy. Chỉ khi nào Tết nhất họ mới về được 1 vài hôm rồi lại kéo nhau đi như cơn gió. Bà buồn bà cô đơn vô cùng. Nhưng cũng may bà có cô con dâu cũ tên là Huyền. Ngày nào cô ấy cũng đến mua ít thức ăn nấu cho mẹ chồng cũ ăn. Huyền bị vô sinh nên làm dâu bà được 3 năm thì con trai bà bỏ đi lấy vợ khác. Bà thương con dâu nhưng chẳng làm được gì, hai mẹ con quý mến nhau từ thời đó đến giờ. Nhiều lần bà ôm Huyền khóc và nói:
- Thôi thì không làm con dâu mẹ nữa thì làm con gái mẹ.
Huyền nhìn mẹ chồng cũ mắt rớm nước rồi bảo: "Con biết rồi mẹ". Đợt đó Huyền không đi làm ăn xa nữa, cô về nhà mở cửa hàng tạp hóa nhỏ để kinh doanh. Mấy lần qua chơi thấy mẹ chồng cũ bị ốm nên cô đưa bà về nhà chăm, từ đó mẹ con sớm tối có nhau. Chiều chiều rảnh cô lại đèo bà về dọn dẹp nhà cửa. Con cái bà Minh biết chuyện liền phản đối kịch liệt việc bà ở với con dâu cũ.
Bọn con đã c.hết đâu mà mẹ lại ở với cô ta.
Mẹ xin lỗi.
Nói xong mắt bà rớm nước, bà tự nhủ: "Mẹ không ở với nó thì ở với ai đây?". Những lần như vậy bà lại chuyển về nhà ở ít hôm, mấy hôm sau nhớ Huyền quá bà lại lần mò xin xe qua nhà con dâu ở. Sở dĩ bà quý Huyền là vì bà Minh hiểu rõ hơn bao giờ hết chẳng ai hiếu thảo với mình bằng Huyền cả. Con cái bà nhiều, cả dâu rể nữa cũng hơn chục người nhưng ai cũng bận chạy theo đồng t.iền chứ có ai hiểu được bà muốn gì cần gì đâu.
Rồi 1 ngày bà ốm nặng, Huyền gọi điện báo tin nhưng hai mẹ con chờ đợi mòn mỏi chẳng thấy ai về. Hai hôm sau con cái mới lác đác về, vì thì bà Minh đã qua đời, bà yếu quá không thể chờ đợi được thêm nữa. Huyền khóc thét ôm lấy mẹ chồng, cô giận cô trách mấy người con của bà vì họ chỉ nghĩ cho bản thân mà chưa khi nào nghĩ cho mẹ. Còn dân làng chỉ trỏ xì xào, ai cũng lắc đầu thương cho bà cụ già nằm thoi thóp chờ con.
(Ảnh minh họa)
Nhìn bọc t.iền dày Huyền đưa ra và bức thư mẹ già cô đơn để lại ai cũng cúi gằm mặt xuống sững sờ hối hận. Trong bức thư bà bảo: "Đây là số t.iền các con gửi về cho mẹ thời gian qua, mẹ chẳng ăn hết mấy rau có sẵn trong vườn, với lại cái Huyền lúc nào cũng chăm mẹ chu đáo nên mẹ chẳng tiêu đến. Giờ mẹ gửi lại các con cầm lấy lo hậu sự cho mẹ còn bao nhiêu anh em chia nhau mà dùng, quan tài các con mua loại rẻ thôi không cần mua loại to đẹp đâu vì không cần thiết. Các con ai cũng thành đạt mẹ rất mừng nhưng các con đi rồi mẹ rất cô đơn thứ mẹ cần là được nhìn thấy các con, được nói chuyện với các con chứ mẹ không cần t.iền. Mẹ biết các con bận nhưng thật sự mẹ nhớ mấy đứa lắm. Mẹ muốn đi gặp bố các con để có người bầu bạn, nếu mẹ mất các con đừng buồn nhiều mà hãy sống cho tốt và hạnh phúc các con nhé...".
Đọc bức thư xong ai cũng òa khóc, họ ân hận vì không dành thời gian cho mẹ. Họ ân hận vì không tâm sự nói chuyện với mẹ nhiều hơn, họ cứ nghĩ gửi t.iền về nhiều là báo hiếu rồi. Nhưng những người làm bố làm mẹ đâu cần những thứ đó, khi con cái lớn rồi trường thành và lập gia đình rồi họ sợ hãi với cảm giác "mất con". Họ thèm khát được gặp chúng mỗi ngày, nhưng lúc họ ốm đau thậm chí đi viện nhưng vẫn cố giấu giếm vì sợ con cái lo lắng. Nhưng chỉ cần nghe chúng ta nói đang nhức đầu, sổ mũi thôi cũng khiến cả đêm trắng họ mất ngủ vì lo lắng rồi.
Vậy nên ai còn bố, còn mẹ xin hãy quan tâm và yêu thương lấy họ. Bố mẹ đã vất vả hi sinh cả cuộc đời vì mình, dù bận rộn đến đâu cũng hãy bớt chút thời gian về thăm còn nếu không hãy nhấc máy lên và gọi điện thường xuyên về nhà. Thiết nghĩ 1 năm trôi qua ta dành bao nhiêu phút bao nhiêu ngày và bao nhiêu lần gọi điện, về thăm bố mẹ. Xin đừng lúc nào cũng ngọt ngào với với người mà cau có nói năng chẳng ra gì với bố mẹ. Bố mẹ già yếu cả rồi sẽ chẳng sống được mãi đâu tính ra từ giờ đến cuối đời chúng ta cũng chẳng gặp họ được mấy lần nữa. Vậy nên khi còn có cơ hội thì hãy trân trọng và báo đáp công ơn vì sau này nếu có muốn cũng chẳng còn cơ hội đâu, các bạn hãy nhớ nhé.
Theo blogtamsu
Khi nào em cưới chồng đây, cô gái đã bao lần chịu nhiều tổn thương Bởi thế! "Khi nào em lấy chồng?" Có ai đủ can đảm trả nợ cho ba mẹ em không? Có ai đủ rộng lượng nuôi dạy em trai em không? Có ai đủ kiên nhẫn giúp em hoàn thành tham vọng và ước mơ không? Em thường tưởng tượng đám cưới của mình sẽ như thế này nè. Album ảnh cưới sẽ là...