Bà giáo già dạy chữ miễn phí, nuôi chị gái mù lòa
Đưa bàn tay run run, bà giáo gần 70 tuổi đỡ cô bé liệt hai chân ngồi ngay ngắn lên ghế, rồi quay sang nhắc cậu học trò đang nghịch cuối lớp về chỗ. Chỉ vài tháng các em nhỏ hoặc người 50, 60 tuổi đã biết đọc, biết viết.
13h30, không cần tiếng trống, tiếng kẻng, lũ trẻ trong bộ quần áo cũ mèm, nhem nhuốc ở làng biển Diêm Phố, xã Ngư Lộc (Hậu Lộc, Thanh Hóa) lại cắp sách đến lớp học tình thương. Ở góc sâu nhất của căn phòng, bà giáo già có làn da sạm đen vì nắng và gió biển đã ngồi đợi sẵn.
Bà nheo đôi mắt hiền lướt nhanh điểm danh đám học trò. Đưa bàn tay run run, bà giáo đỡ cô bé liệt hai chân ngồi ngay ngắn lên ghế, rồi quay sang nhắc cậu học trò lên 10 đang ngọ nguậy nghịch kiến càng phía cuối lớp về chỗ. Khi lũ trẻ đã ngồi ngay ngắn, bà giáo bắt đầu buổi học…
Bà ân cần nắn từng nét chữ, nết người cho học trò. Ảnh: Lê Hoàng.
Nhiều năm nay, bà Nguyễn Thị Thông được biết đến như một “chiến sĩ tiên phong” trong phong trào “diệt giặc dốt” ở làng biển Diêm Phố. Dù đã gần 70 tuổi, nhưng ngày ngày bà Thông vẫn miệt mài dạy chữ cho những đứa trẻ khuyết tật, con nhà nghèo. Trong số học trò của bà còn có cả những người đã sang tuổi U50, U60…
Vốn yêu thích nghề “gõ đầu trẻ” nên khi vừa học hết lớp 7, cô Thông xung phong dạy lớp vỡ lòng cho đám trẻ trong thôn. Làm “cô giáo làng” hơn một năm, lãnh đạo địa phương thấy cô yêu nghề lại có kiến thức nên đã động viên đi học thêm nghiệp vụ sư phạm. Năm 1966, sau khi tốt nghiệp trung học sư phạm, cô được điều về quê dạy cấp 1 (nay là tiểu học).
Cũng từ đấy, năm nào cô cũng đạt giáo viên dạy giỏi. Mấy năm nỗ lực, cô được bổ nhiệm làm Hiệu phó trường cấp 1 Đa Lộc, rồi Hiệu phó trường cấp 1 Đông Minh (Đông Sơn). Năm 1987, cô quay về trường cấp 1 Ngư Lộc 2, nhận chức Hiệu trưởng.
Sau 35 năm cống hiến cho ngành giáo dục, tháng 9/2001, cô giáo già nghỉ hưu, sống độc thân cùng với người chị gái mù lòa. Trăn trở trước lũ trẻ nghèo sớm rơi vào cảnh thất học, cô quyết định mở lớp học tình thương miễn phí.
Tâm sự về việc “vác tù và hàng tổng”, bà giáo già chia sẻ, làng biển Diêm Phố vốn nghèo đói, lam lũ suốt bao đời. Người dân quanh năm đầu tắt mặt tối vươn khơi bám biển nhưng hiểm nguy luôn rình rập, đói nghèo bủa vây.
“Tôi còn nhớ như in cảnh tang tóc, tiêu điều của dân làng sau cơn bão dữ năm 1996. Mùa mưa năm đó, một cơn bão lớn ập về làng, biết bao gia đình tan nát, vợ mất chồng, con mất cha… kéo theo những đứa trẻ nghỉ học hàng loạt để ra biển mò cua, đánh lưới lao động kiếm tiền phụ gia đình. Cũng kể từ đó tôi ấp ủ ước mơ xóa mù chữ cho những mảnh đời bất hạnh…”, bà Thông nói.
Nghỉ hưu chính là thời gian để bà giáo nghèo thực hiện tâm nguyện còn dang dở. Vài tháng sau khi nghỉ chế độ, bà bắt đầu lặn lội đến từng thôn xóm, từng gia đình để vận động phụ huynh cho con đến học chữ. Tháng 2/2002, lớp học tình thương miễn phí được khai giảng ngay tại căn nhà hai gian của bà với 16 em, đứa 8 tuổi, đứa 13 tuổi, cũng có người 22 tuổi…
Không chỉ dạy trẻ em nghèo, khuyết tật, cô Thông còn mở nhiều lớp bình dân học vụ để xóa mù cho người dân làng biển thất học. Ảnh: Lê Hoàng.
Lớp học những ngày đầu đối diện với rất nhiều khó khăn. Bà Thông nghĩ đủ cách xoay sở để các em có được một lớp học “hợp chuẩn”. “Đêm trước ngày khai giảng, tôi cặm cụi tháo những cánh cửa gỗ kê làm bàn, nhặt những tấm ván mỏng làm bảng… Thấy học trò đến đăng ký rất đông, lớp học không đủ chỗ ngồi, cả đêm mất ngủ suy tính tìm địa điểm, tôi quyết định tận dụng con ngõ nhỏ vào nhà để làm lớp học”, bà Thông nhớ lại.
Lớp học trong con ngõ nhỏ mái lợp bằng những tấm phên cũ nát, mưa dột tứ bề, nắng rọi xuyên khắp nơi, nhưng ngày ngày vẫn vang lên tiếng lũ trẻ học bài, tiếng bà giáo già ân cần giảng giải. Học sinh đều rất nghèo, có đứa mồ côi nên bà phải trích cả phần lương hưu của mình mua sách vở, đồ dùng học tập.
Video đang HOT
Dù được dạy chữ miễn phí nhưng nhiều trẻ lớn tuổi vẫn tự ti, mặc cảm… bà Thông không tiếc thời gian, công sức khuyên các con chuyên cần tới lớp. Sau mỗi buổi dạy, dân làng Diêm Phố lại thấy bà giáo đội nón rách, manh áo bạc phếch cuốc bộ khắp làng trên xóm dưới tìm những trẻ em lang thang, tàn tật “mời” đến lớp.
Em nào đột nhiên nghỉ học đến buổi thứ hai, không kể sớm tối, bà Thông liền tìm đến tận nhà thăm hỏi động viên. Nhắc đến kỷ niệm với học trò nghèo, bà Thông nhớ, có lần đang dạy, một cháu bị tụt huyết áp vì đói lả, bà phải cõng tới trạm xá cấp cứu. Sau buổi học, đến thăm gia đình mới biết mẹ cháu bị ốm liệt giường nên cơm ăn bữa đói bữa no. Hôm sau bà liền lên báo cáo với UBND xin cứu trợ gạo khẩn cấp để cháu được tiếp tục đến lớp.
Vốn có nhiều năm kinh nghiệm nên phương pháp dạy học của bà Thông rất sinh động, dễ hiểu. Đối với học sinh yếu bà chủ động dạy kèm hoặc phân công cho em khá kèm thêm nên các cháu tiến bộ rất nhanh. Có em chỉ học một năm đã xong chương trình của hai, ba lớp… Ngoài việc dạy chữ, chỉ bảo tận tâm, bà Thông còn coi bọn trẻ như con.
Học sinh đặc biệt Nguyễn Thị Thùy (9 tuổi, thôn Nam Vượng, xã Ngư Lộc) bị liệt hai chân từ khi mới lọt lòng. Nhiều năm nằm viện nên cháu không được đi học đúng tuổi. Nghe tin gia đình gửi Thùy sang trường mầm non nhưng bị bạn bè trêu nên bé không dám đến lớp, bà Thông đến nhà xung phong nhận dạy chữ cho em. Bà cho biết sẽ dạy Thùy đuổi chương trình lớp 1 và lớp 2 trong một năm để sang năm chuyển thẳng cháu lên lớp 3.
“Con yêu mẹ Thông lắm. Con sẽ chăm chỉ học thật tốt để không làm mẹ buồn. Sau này lớn, con muốn làm cô giáo để dạy chữ cho các em nhỏ như mẹ Thông bây giờ…”, bé Thùy thủ thỉ.
Gương mặt ngây thơ và ước mơ trong sáng của con gái khiến chị Bùi Thị Tới (mẹ Thùy) ngồi kế bên rơm rớm nước mắt. Chị Tới cho biết, mới mấy tháng theo học nhưng cô bé tiến bộ rất nhanh, giờ đã biết đọc, viết thành thạo. “Gia đình tôi ơn cô Thông suốt đời. Cháu nói đi học rất vui vì cô giáo rất thương các con”, chị Tới kể.
Học trò của bà có nhiều người đã bước sang tuổi 50, 60. Ảnh: Lê Hoàng.
Lớp học tình thương còn có nhiều học sinh thiểu năng trí tuệ khiến chặng đường “ươm chữ” của bà gặp khá nhiều chông gai. Bé Nguyễn Văn Dương (10 tuổi) đi học mấy năm mà chỉ biết mặt chữ, cứ học xong lại quên ngay. Bà cho rằng, với những học sinh này phải thật kiên trì, nếu không sẽ như công dã tràng xe cát vậy.
Tuy nhiên, điều bà Thông thấy buồn nhất là không phải dạy bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm mà nhiều trò không chịu học, cứ suốt ngày mải chơi, bỏ lớp. “Nhiều lúc phát khóc vì những đứa ngỗ ngược, tôi định bỏ lớp về nghỉ dưỡng già nhưng đêm về nghĩ lại thấy không đành lòng để lũ trẻ lớn lên không có chữ”, bà tâm sự.
Sau nhiều năm dạy học tạm bợ ở con ngõ, địa phương tạo điều kiện cho bà Thông mượn nhà văn hóa thôn để duy trì một lớp tình thương và một lớp xóa mù chữ cho người lớn tuổi. Hơn 10 năm dạy học miễn phí, đã có hàng trăm em nhỏ và người lớn được bà dạy chữ. Năm 2012, bà Thông dạy hai lớp với gần 20 học sinh. Đã có nhiều em nhờ đó mà có đủ kiến thức để thi vào các trường chính quy, nhiều em trưởng thành giờ đã là nhà buôn, thợ máy giỏi…
Trong lớp học xóa mù chữ của bà Thông, có cả những cặp vợ chồng, có người đã lên ông, lên bà. Bà Nguyễn Thị Mon (58 tuổi), một trong những học viên lớn tuổi nhất cho biết, bao năm nay bà day dứt vì đời không có nửa chữ cắn đôi. Mỗi khi ra đường thấy mình quá thiệt thòi, rồi mỗi lần vay vốn ngân hàng không biết ký cứ phải dùng tay điểm chỉ. Xưa kia gia đình nghèo, bố mất sớm, mẹ chạy chợ không đủ ăn nên không có cơ hội đến trường. Đầu năm, được chồng và con cháu động viên, dù đã sắp sang tuổi 60, bà vẫn quyết ghi danh xin “tấm chữ”.
“Ban đầu cũng ngại lắm, vì đầu đã bạc rồi mà mới đi học lớp vỡ lòng, nhưng giờ quen rồi thấy vui lắm. Ngoài giờ lên lớp, tôi còn nhờ cháu nội, cháu ngoại dạy thêm”, bà Mon tâm sự và cho biết từ khi biết chữ, suốt ngày bà cứ ôm cuốn sách rồi ê a tập đọc, đánh vần. “Mới học ba tháng mà tôi đã đọc thông, viết thạo rồi. Nhờ ơn cô Thông, giờ ra đường biết đọc biển báo, ký giấy vay vốn chứ không phải điểm chỉ nữa”, bà Mon khoe.
Ở lớp học bình dân này còn có vợ chồng anh Đặng Văn Bắc, chị Nguyễn Thị Hiệu, đều gần 50 tuổi. Vì là học sinh nam duy nhất nên anh Bắc được bầu làm lớp trưởng, chị Hiệu được bầu làm quản ca. “Vài tháng nay, mấy đứa con cứ động viên, hai vợ chồng bỏ hết công việc quyết học bằng được cái chữ. Tối đến lớp, đêm về hai vợ chồng lại cùng các con tập đánh vần khiến căn nhà luôn đầy ắp tiếng cười. Mới học vài tháng thôi nhưng tôi đã biết đọc báo, đọc chữ trên tivi rồi”, anh Bắc tự hào và cho biết xưa bố anh mất sớm, gia đình nghèo khó lại đông anh em nên không được đi học.
Dù mang đến nhiều niềm vui, hạnh phúc cho những mảnh đời bất hạnh nhưng bà Thông cũng có những nỗi buồn riêng. Sau mỗi tối lên lớp, bà lại thức một mình bên ánh đèn khuya miệt mài soạn giáo án cho buổi học ngày mai. Nói về gia đình riêng, đôi mắt đượm buồn, bà bảo hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ là có một tổ ấm, có người chồng để nương tựa, có những đứa con để vỗ về, nhưng điều đó đã không đến với bà. Hơn 60 năm nay bà vẫn một mình lẻ bóng…
Đêm đêm, bà giáo lại một mình bên căn phòng vắng soạn giáo án cho buổi lên lớp ngày mai. Ảnh: Lê Hoàng.
Người chị gái mù sống cùng bà Thông kể: “Ngày còn xuân sắc, nhiều người dạm hỏi, xin được cưới về làm dâu, nhưng vì gia đình khó khăn, hai chị lớn lấy chồng sớm, chỉ còn chị ba mù lòa, bố mẹ già yếu không người chăm sóc nên “nó cứ khất lần người ta, năm này sang năm khác, đến hết cả tuổi xuân. Tình duyên bỏ ngỏ, nó ở vậy chăm sóc bố mẹ và tôi”.
Nghe chị gái nói vậy, bà Thông gạt ngang bằng nụ cười hóm hỉnh: “Không có con riêng nhưng tôi có hàng ngàn đứa con đấy… Tôi còn khỏe, mắt còn sáng và còn những người cần chữ thì tôi còn dạy học, còn… có con”.
Nói về cô giáo Thông, ông Nguyễn Văn Ngữ, Chủ tịch UBND xã Ngư Lộc cho biết, do là xã thuần ngư, bao đời gắn với nghề chài lưới, lênh đênh trên biển nên số người thất học, mù chữ chiếm tỷ lệ khá cao. Hơn chục năm nay, nhờ có cô Thông, hàng trăm học sinh nghèo, khuyết tật, nhiều người lớn tuổi đã được biết chữ.
“Chính tấm gương sáng của Nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Thông đã khơi dậy truyền thống và phong trào hiếu học ở địa phương. Mấy năm nay, xã quyết định dành riêng một phòng ở khu nhà Trung tâm học tập cộng đồng để cô Thông tiếp tục thực hiện tâm nguyện. Lớp học tình thương của cô Thông nhiều năm nay đã trở thành địa chỉ đỏ cho những người nghèo hiếu học”, ông Ngữ cho biết thêm.
Theo VNE
20/11 lại nghĩ về tôn sư trọng đạo thời nay
Tháng 9 vừa qua, tháng 11 đã tới. Những phụ huynh hay lo xa thì ngay từ ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, đã nhẩm tính trong đầu xem nên chọn quà gì tặng cô (thầy) ngày 20/11. Đại đa số (chắc vậy) đều tặc lưỡi "đi phong bì" cho tiện cả đôi đường.
Hai trong Một
Có một câu cửa miệng rất hay được bạn đọc nhắc tới trong các bình luận, đó là: Chuyện chỉ có ở VN! Một trong số đó là cái gọi là "văn hóa phong bì", mà chắc người nước ngoài gần như không hề có khái niệm về nó. Trong khi ở VN chắc ai cũng hiểu vấn đề nằm ở trong ruột của chiếc phong bìnhìn bề ngoài mỏng tang và rất rẻ tiền kia.
"Văn hóa phong bì" hoành hành ở đâu cũng đã rất phản cảm, nhưng khi nó vươn vòi bạch tuộc sang cả 2 lĩnh vực được coi là cao quý nhất trong các nghề cao quý là Giáo dục và Y tế thì rõ ràng đã trở thành "giọt nước tràn ly", khiến dư luận không thể chịu đựng thêm được nữa. Dù nói về sức nặng của "ruột" phong bì thì chưa chắc ở 2 ngành này đã chiếm được những vị trí Top đâu.
Dịp 20/11 tuy mỗi năm chỉ có một ngày, nhưng với bao phụ huynh học sinh cái chiêu trò "hai trong một" (Hoa hoặc quà kèm phong bì) vẫn thật là khó chịu, dù ai cũng hiểu rằng:
"Nhà giáo là cội nguồn của sự phát triển, là những người đào tạo các nhân tài cho mọi ngành nghề và các lĩnh vực để phát triển kinh tế, hiện đại hóa đất nước. Vì vậy cần quan tâm đến đời sống và thu nhập ổn định, đảm bảo cho các nhà giáo toàn tâm toàn ý với nghề để đào tạo ra các nhân tài, các nhà kinh tế, các nhà lãnh đạo giỏi. Như vậy đất nước mới phát triển, mà khi đất nước phát triển và giàu mạnh thì thu nhập của mọi ngành nghề cũng tăng theo" - Hoi Nguyen:tinhco_qe@yahoo.com
Nhưng tệ phong bì trong con mắt phụ huynh đã trở nên quá nhức nhối, bởi chẳng ai thích thú gì khi cứ như thể bị nhắc nhở, bị gợi ý hoặc chí ít là không làm vậy thì lại... quá khác người...
"Là trưởng ban phụ huynh học sinh lớp, tôi cũng không thích và không thể quen với việc tặng phong bì cho các thầy cô dịp Lễ, Tết. Vì thế tôi luôn tìm cách tặng thầy cô những món quà ý nghĩa kèm theo bó hoa. Nhưng tôi đã chưng hửng và buồn khi biết đa số thầy cô (dạy lớp con tôi) không thích hoa, quà, mà chỉ thich phong bì. Rồi các phụ huynh khác cũng góp ý "Sao không đưa phong bì cho đỡ rách việc"? Có lẽ trong mắt họ, cả thầy cô lẫn các phụ huynh khác, tôi là kẻ lập dị chăng, khi cố bám vào những giá trị vô hình?" - Tuấn Anh:tuanhavn1967@gmail.com
(minh họa: Ngọc Diệp)
Người Thầy đúng nghĩa
Bất chấp xu hướng chung là... phong bì, trước những tấm gương thầy/cô giáo vẫn nói không với tệ nạn, dư luận hết sức ủng hộ và ca ngợi:
"Gửi cô giáo kính mến! Đọc xong bài viết về chị, tôi thấy chị mang đúng chất của 1 nhà giáo biết thương yêu học trò và thương yêu cả phụ huynh nữa, biết nỗi khổ của gia đình học trò của mình mà không nỡ nhận tiền. Thời buổi bây giờ đa số giáo viên coi trọng vật chất hơn là sự kính trọng của học trò, phụ huynh. Nếu mà không quan tâm biếu cô phong bì hay mua cái này cái khác cho cô, kiểu gì học trò cũng sẽ bị cô "thế này, thế khác". Có tiền vào là cô đon đả, thái độ cũng khác với học sinh. Nhà tôi cũng có người làm giáo viên, chị ý phát biểu 1 câu: "Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy". Yêu ở đây có nghĩa là đồng tiền phải mang đến cho cô mỗi khi có dịp. Nhà giáo đâu biết rằng có phải ai cũng có nhiều tiền để biếu cô đâu. Họ ăn còn không đủ, mà khó khăn bao nhiêu thứ... Nói chung là nói về nhà giáo bây giờ đúng là còn nhiều điều phải bàn, phải phê phán lắm. Mà bây giờ không mấy ai còn quý, còn tôn trọng nhà giáo như xưa đâu. Cũng vì nhiều thầy cô không phải là nhà giáo chân chính, không giống thời các thầy cô dạy tôi hồi xưa. Các thầy cô hồi xưa có dạy học thêm, nhưng khi biết có học trò nghèo không có tiền để học thêm mới không đến nhà cô học, cô đến tận nhà bảo học trò và phụ huynh cứ cho con đi học, cô không lấy tiền học thêm. Đấy là giáo viên thời xưa, chứ giáo viên bây giờ mà không đi học thêm sẽ bị cô trù cho, sợ lắm. Tôi khi vọng qua bài báo này sẽ có nhiều thầy cô &'lập dị" giống như cô.Thân ái!" - Nguyen Phuong:phuong693@gmail.com
"Tôi thấy bạn thực sự là nhà giáo như mẹ hiền. Tôi cảm phục tấm lòng của bạn. Đúng là để nuôi được con đi học đại học, cao đẳng thực sự rất vất vả nếu là cha mẹ công nhân, lương tháng được khoảng 3 triệu đồng. Nuôi con học đại học 1 tháng tiết kiệm nhất cũng phải mất 2 triệu tiền ăn và nhà ở. Không kể còn tiền đóng học phí, tiền sinh hoạt các loại, lấy đâu ra. Mà phong bì dù chỉ 100 ngàn đồng thôi, nhưng đâu phải chỉ 1 thầy cô, cứ cộng lại xem số lượng là bao nhiêu. Với những học sinh, sinh viên có cha mẹ làm ruộng càng khó khăn hơn nhiều. Bạn không nhận phong bì hoàn toàn không phải là người &'lạc lõng' đâu. Bạn đang nhận được sự mến phục vì bạn biết chia sẻ với khó khăn của rất nhiều người. Bạn thực sự là người THẦY đúng nghĩa nhất!" - Nguyen Hong Quang:dulichhuongquang@gmail.com
Đồng thời thậm chí còn có cả những đề xuất có thể là khá "cực đoan" :
"... Đất nước chúng ta đang trải qua thời kỳ khó khăn về kinh tế và có thể nói là đáng báo động về mặt nhân cách con người ở nhiều lĩnh vực. Tôi nghĩ, đất nước ta cần lắm những nhà giáo chân chính để dạy dỗ các thế hệ chủ nhân tương lai của đất nước sống có trách nhiệm hơn với cộng đồng, với xã hội. Tôi đã từng nghĩ rằng có lẽ ngành Giáo dục nên bỏ Ngày Nhà giáo VN đi vì nó không còn là một ngày mang ý nghĩa thiêng liêng để tôn vinh những người làm nghề giáo cao quý nữa. Mà thay vào đó lại trở thành "ngày quà biếu" để chạy điểm hay nhờ vả cô giáo quan tâm hơn đến con em mình. Những người không có điều kiện kinh tế thì méo mặt mỗi khi 20/11 đến. Không ai khác, chính những người làm giáo dục đã và đang vô tình làm hỏng ý nghĩa cao quý, thiêng liêng của Ngày Nhà giáo cũng như ngành giáo dục của chúng ta..." - Trần Văn Phong:hoabinhsmartdoor@gmail.com
... và nhận được sự ủng hộ từ chính những giáo viên... cũng dị ứng với tệ phong bì:
"Tôi là một giáo viên Tiểu học ở TP Ninh Bình. Tôi thực sự xúc động khi đọc bài báo này. Tôi mong phụ huynh của tôi ai cũng nghĩ về giáo viên chúng tôi như bạn và làm cho con mình hiểu về cô giáo của con như bạn. Bây giờ nhiều người không nghĩ như bạn đâu, họ đến chúc mừng cô giáo của con mình không phải vì tấm lòng của họ đối với GV mà họ sợ không đến thì cô giáo sẽ không quan tâm đến con mình....Đôi lúc tôi không muốn có ngày 20/11 vì phần đa phụ huynh đến chúc mừng tôi bằng phong bì, có người để trong bưu thiếp, có người đưa phong bì không, có người mang phong bì đến trường đưa cho cô giáo trước mặt HS. Lúc đó tôi thấy rất xấu hổ với HS của mình. Tôi nghĩ giá trị của quà không nằm ở chỗ nó trị giá bao nhiêu tiền, mà nó giá trị ở tấm lòng của người tặng và cách tặng quà như thế nào. Tôi rất mong các phụ huynh đừng nghĩ không tốt về GV chúng tôi. Không có phong bì của các phụ huynh thì chúng tôi vẫn dạy học bằng lương tâm và trách nhiệm của người giáo viên" - Phạm Thị Thu Hương:18011974hq@gmail.com.vn
Tình Thầy - Trò xưa và nay
Tất nhiên không phải thầy cô nào ngày nay cũng thế, và chắc không ai muốn vơ đũa cả nắm đâu. Vì ai cũng hiểu vẫn còn đó những thế hệ nhà giáo chân chính, đích thực là những con người cần mẫn chở đò đưa bao thế hệ học trò qua sông tìm chữ, với tất cả cái tâm cùng tình cảm yêu thương trò như với chính con cái, người thân của mình.
"Tình cảm thầy - trò thật đáng trân trọng. Ngày xưa mình đi học, tình cảm thầy - trò thiêng liêng lắm. Bây giờ khi đã là 1 người mẹ có con đi học, sao thấy khác xa ngày xưa quá. Thầy cô giờ đa số không còn như trước. Xã hội thay đổi nhiều quá, nhất là ở thành thị. Dường như bây giờ chuyện phong bì là 1 nguyên tắc bất di bất dịch thì phải. Muốn tìm lại những tình cảm trong trẻo, chân thành mà khó quá. Nhiều lúc tự nghĩ: không biết sau này con đi học tiểu học, rồi cấp 2, 3...liệu mình sẽ nói với con như thế nào về thầy cô, để chúng luôn trân trọng nghề nhà giáo...???" - Cun:hemiao_bg@yahoo.com
Nhưng ngày nay cũng đâu phải quá hiếm những tấm gương sáng trong ngành giáo dục như... xưa:
"Tôi cũng là giáo viên nên tôi rất hiểu những điều đó, và bản thân tôi cũng cùng quan điểm trên với bạn. Có thể người khác thấy mình &'khùng', mình &'lập dị', nhưng tôi nghĩ thực ra mình rất may mắn vì được nhận nhiều thứ đáng quý hơn thế. Đó là sự tin yêu, kính trọng của học sinh mà không gì có thể mua được.Tôi có cậu sinh viên cũ mà tôi đã dạy từ năm thứ nhất, những ngày 20/11 cậu ấy thường tự gói hoa đem tặng tôi. Món quà tuy nhỏ, cũng không xa xỉ nhưng tôi thấy rất vui vì cảm nhận được tấm lòng của người tặng ở trong đó. Hoặc có những sinh viên gọi điện chỉ để chúc mừng cô và nói một câu: "Em cảm ơn cô đã cho em thấy được niềm tin vàsự tự tin trong cuộc sống". Chỉ thế thôi cũng là quá đủ, tôi vẫn thấy mình là người hạnh phúc nhất. Sao phải cảm thấy cô độc, lạc lõng vì những điều tốt đẹp mình làm được cho sinh viên của mình nhỉ? Cảm ơn các học trò của tôi" - nick Sống trên đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không em...?:nhoccon280681@yahoo.com
"Chào các bạn! Tôi cũng là một người giáo viên. Tôi đến với nghề không phải vì để có 1 công việc, mà là từ một sự đam mê, một niềm mơ ước từ trước. Bởi trước đây nhà tôi rất nghèo, bố mẹ rất vất vả mới nuôi được mình tôi học hành đến nơi, đến chốn. Bởi vậy, tôi nghĩ mình sẽ phải quyết theo nghề sư phạm để giúp những em có hoàn cảnh như mình được như mình bây giờ. Làm thay công việc của những bác lái đò đã kiệt sức. Năm đầu tiên tôi vào nghề, đến ngày kỉ niệm 20/11, tôi được các em rất hồ hởi mang hoa và thiếp đến tặng. Biết trong thiếp có tiền nên tôi chỉ nhận hoa, còn tiền tôi tặng lại cả lớp làm phần thưởng cuối năm cho em nào học giỏi nhất. Tôi đã nói rất rõ như vậy cho các em phấn đấu học tập. Nhưng sau ngày đó đã có nhiều người nói tôi khùng, một mình một kiểu....Tôi rất suy nghĩ, không biết điều đó có thích hợp với thời đại ngày nay không...?" - nick Khổ chủ:bachma1978@gmail.com
Cũng đâu phải chỉ dịp 20/11 nhiều người lại liên tưởng giữa chuyện Xưa với chuyện Nay, dù chắc chắn không ai muốn quay lại cuộc sống đầy khó khăn, gian khổ trước đây nữa cả... Vậy phải làm sao để những điều tốt đẹp luôn được nâng niu, trân trọng để tiếp tục tồn tại và được tôn vinh chứ không phải là ngược lại...???
Theo Dantri
Cựu học sinh nô nức về thăm trường cũ Ai cũng háo hức về thăm trường cũ, thăm thầy cô, bạn bè trong dịp đặc biệt 20/11. Về trường cũ nhảy Gangnamstyle Đó là ý tưởng của các cựu học sinh khóa 2009-2011 của trường THPT Thanh Miện (Hải Dương). Ngay từ đầu tháng 11, các bạn ấy đã "điểm danh" những cựu học sinh cùng khóa có thể về thăm trường...