Bà cô
Bố mẹ tôi li dị từ lúc tôi học lớp 7. Gia đình tôi sạt nghiệp, bố thuê nhà ở với vợ sau, mẹ bôn ba vào Nam làm ăn, tôi được cô ruột nhận về nuôi dưỡng.
Ảnh minh họa
Suốt mấy tháng đầu ở nhà cô, tôi sống gần như trầm cảm. Tôi nhớ mẹ kinh khủng và lúc nào cũng ám ảnh suy nghĩ cô không thương tôi, chẳng qua vì trách nhiệm nên mới phải nuôi tôi. Nếu thương, cô đã không bắt tôi gấp chăn, quét nhà, tưới cây… Những việc đó lúc còn ở với bố mẹ, tôi không bao giờ phải động tay vào. Nếu thương, cô đã không bắt tôi ngồi vào bàn học mỗi đêm. Cô chẳng thể nào bằng mẹ, mẹ yêu thương và hiểu tôi nên chỉ cần tôi giả vờ kêu đau đầu hay buồn ngủ mẹ đã lo sốt vó, mở TV cho tôi xem giải trí hoặc mắc màn cho tôi đi ngủ.
Tôi thầm gọi cô là bà cô khó tính. Không khó tính mới lạ, gần 50 tuổi, cô vẫn chưa một lần kết hôn. Cô bắt thay đổi rất nhiều thứ. Lúc sống trong vòng tay bố mẹ, đến bữa tôi được xúc cho một tô cơm để vừa ăn vừa chơi máy tính, đi học hay đi chơi cũng đều được bố mẹ đưa đón. Còn bà cô của tôi nghiêm khắc nhất trần đời. Mỗi bữa tôi phải giúp cô dọn bàn ăn, phải ngồi ăn ngay ngắn không được chơi điện tử. Đi học tôi phải tự đạp xe. Đến chén bát tôi cũng phải rửa.
Video đang HOT
Ở với bà cô, tôi thấy tù túng. Ra khỏi phòng không tắt điện bị nhắc nhở, rửa tay xả nước xối xả bị la, xin tiền tiêu vặt nhiều cũng bị răn dạy. Tôi biết vì bố mẹ tôi khó khăn không gửi tiền cho cô nuôi tôi, tự cô phải bỏ tiền túi nên mới bực mình đến vậy.
Tôi vẫn thầm trách cô vì tôi chỉ lãng phí điện, nước một tí cô đã quở trách trong khi với người dưng thì cô hay làm từ thiện. Đi ngoài đường gặp bà cụ ăn mày, cô sẵn sàng mua hộp xôi tặng bà, đọc trên báo thấy có người bất hạnh, cô lại gửi ít tiền ủng hộ. Tôi cứ nghĩ cô phải rất dư dả mới làm như vậy.
Rồi một hôm đi học về, đứng sau cánh cửa, tôi nghe rõ tiếng cô gọi điện cho ai đó, giọng buồn bã, năn nỉ: “Em xin lỗi vì hay làm phiền chị nhưng tuần sau em mới có lương mà thằng Thắng sắp phải đóng học phí, bắt nó đóng muộn, nó xấu hổ với bạn bè, chị cho em mượn nốt lần này thôi”. Thấy tôi vào nhà, cô hơi vội dập máy, chuyển sang giọng vui vẻ, giục tôi thay đồ còn ăn cơm.
Tôi từ đó bắt đầu để ý, mỗi sáng cô cho tôi 20 ngàn để đi ăn sáng cùng bạn nhưng cô ở nhà chỉ ăn cơm nguội hoặc củ khoai lang luộc. Cô rất ít khi mua sắm quần áo hay thuốc bổ cho bản thân nhưng trong tủ lạnh, trái cây, sữa tươi để tôi ăn bồi dưỡng thì lúc nào cũng sẵn. Dù nhà có bếp gas, cô vẫn thường xuyên nấu bếp củi để tiết kiệm chi phí, nhưng chuyện học hành của tôi thì cô không tiết kiệm chút nào, cô thuê cả gia sư về nhà kèm tôi mỗi tuần 3 buổi. Tôi bấy giờ mới hiểu cô phải chắt bóp lắm mới có thể cho tôi ăn học đầy đủ nhờ đồng lương công chức còm.
Có lần lẻn vào phòng cô lấy lại chiếc ipad của bố mua cho, bị cô tịch thu vì bắt gặp tôi chơi ipad lúc học bài, tôi nhìn thấy trên bàn cô ngổn ngang những sách, tạp chí, cẩm nang về nuôi dạy thiếu niên. Tôi bất giác tưởng tượng đến cảnh cô mỗi ngày còng lưng, đeo kính đọc những thứ đó vì hoang mang không biết phải dạy dỗ tôi thế nào khi bản thân cô chưa từng lập gia đình, không con cái.
Tôi bây giờ đã đi làm, vẫn sống với cô nhưng không còn cay cú, trẻ con như ngày nào. Không có cô răn dạy, có lẽ tôi mãi là thằng công tử bột lười biếng, ham chơi. Tôi mong bà cô khó tính của tôi mãi sống khỏe mạnh, đợi ngày tôi đưa cháu dâu về ở chung nhà và sinh thêm vài đứa nhóc, giao quyền cho cô tôi “xử lý”.
Theo DanTri
Gia đình đuề huề, tôi vẫn 'say nắng' đàn ông khác
Tôi không đủ tự tin để đánh đổi chồng con với anh nhưng không thể rời bỏ anh được vì tôi thực lòng rất yêu thương anh.
Tôi vốn là đứa con gái năng động tuy không xinh đẹp nhưng mang trong người một nét thuỳ mị nết na. Khi tròn 26 tuổi, tôi đã nghe lời mẹ và lấy một người tôi chưa từng yêu, hay có thể nói trước đây tôi rất ghét.
Bởi khi đó tôi và mối tình cũ đang có tình yêu nồng thắm, nhưng không đến được với nhau nên tôi lấy một người xa lạ như chồng tôi bây giờ, không ai ngờ tôi lại nghe lời mẹ mà lấy một người ở quê lại chẳng có gì cả. Tuy chồng tôi luôn yêu thương chiều chuộng tôi hết mực nhưng chồng tôi lại yêu thương chị gái, và em trai cùng các cháu hơn mẹ con tôi.
Chồng tôi nói sẵn sàng để vợ con chết đói để nhường miếng cơm manh áo cuối cùng cho chị em và cháu của chồng tôi. Nhưng rồi tôi vẫn an phận làm vợ, làm mẹ gần 4 năm trời, không khao khát gì, không sống cho mình mà cuộc sống chỉ biết kiếm tiền và lo cho gia đình nhà chồng chu đáo vẹn toàn.
Tình cờ có một ngày tôi quen anh trên Facebook và nói chuyện với anh, chúng tôi gặp nhau vì một giao dịch làm ăn nhưng không thành công. Mặc dù thế tôi và anh vẫn liên lạc với nhau, không ngờ nhà anh lại ở gần nhà chồng tôi. Cứ thế tôi và anh liên tục gặp nhau và tình cảm yêu thương nảy sinh trong lòng tôi, tôi và anh rất hợp nhau, chúng tôi trở nên thân thiết ngay từ những lần đầu tiên gặp nhau. Cứ thế thời gian dần trôi qua, tôi yêu anh đến điên dại, tôi không thể nào dứt ra khỏi anh được. Mặc dù anh là người chưa có vợ, còn tôi thì đã có chồng và con gái.
Ảnh minh họa: SZM.
Anh không đủ bản lĩnh để vượt qua dư luận làng xóm đàm tiếu, còn tôi cũng không thể vì tình yêu của anh mà đánh đổi danh dự gia đình nhà ngoại của tôi. Và tôi cũng không đủ tự tin để đánh đổi chồng con tôi với anh nhưng tôi lại không thể rời bỏ anh được vì trong tim tôi thực lòng rất yêu thương anh. Mỗi lần tôi quyết tâm chia tay anh thì mỗi lần đó tim tôi đau đến nỗi tôi nôn cả ra máu và kiệt sức phải nhập viện thời gian dài.
Tôi giờ đây đang sống trong cảnh đau khổ vật vã, tôi không biết phải làm sao cho hết đau đây? Có ai hiểu được tôi yêu anh biết nhường nào nhưng lại không thể từ bỏ gia đình và anh cũng không thể đến với tôi công khai vì anh sợ dư luận xã hội và anh thì lại chưa lập gia đình. Nhưng mỗi lần chia tay anh tôi sống vật vã không bằng chết, sức khỏe tôi xuống dốc trầm trọng. Cuộc tình tay ba này trái ngang quá, tôi không biết nếu chúng tôi cứ tiếp tục đến với nhau thế này nữa thì hậu quả sẽ đi đến đâu nữa. Thực sự tôi rất bế tắc tôi không nghĩ được nhiều nữa xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Đắn đo khi lấy người đã có một đời vợ Anh đã ly dị và đang nuôi dạy ba đứa con, liệu các con riêng của anh có thể sống hòa hợp với tôi và các con tôi sau này không? Tôi năm nay 30, anh thì 43 tuổi. Tôi gặp anh trong một lớp kỹ năng mềm. Chúng tôi có tình cảm với nhau được gần một năm. Trong thời gian đang...