Bà chủ quán “cháo chửi” nổi tiếng Hà thành: “Tôi có chửi ai bao giờ”
“ Cháo quát, cháo chửi” ở đây có nghĩa là cháo ngon, đông khách nhưng vẫn đắt hàng, chứ bà có mắng chửi ai bao giờ” – bà Mỹ khẳng định.
“Bà đỡ quát hơn xưa rồi”
Đã từ lâu cái tên “cháo quát, cháo chửi” quá quen thuộc với những người sành ăn ở Hà Nội mỗi khi ai đó nói về quán cháo gà của bà Mỹ ở địa chỉ 15 Lý Quốc Sư cũ (nay có 2 địa chỉ mới ở số 7 Nhà Thờ và số 47A Lý Quốc Sư).
Theo đó, với những giai thoại về những lần quát, chửi khách hàng của bà chủ quán này được truyền miệng và lan truyền trên mạng khiến những ai tò mò đến đây ăn lần đầu cũng chuẩn bị sẵn tâm thế “để xem bà ấy quát hay chửi thế nào”.
Khác với những từ ngoa ngoắt mà nhiều thực khách vẫn nói về bà trước đó, chủ của quán “cháo quát, cháo chửi” nức tiếng Hà thành mà chúng tôi gặp lại rất điềm đạm, nhẹ nhàng.
Nhiều người cho rằng: Quán cháo thịt gà này khá nổi tiếng vì trước kia bà chủ quán hay quát con, quát nhân viên nhưng từ ngày con bà lên làm chủ thì chị ta quay sang quát khách.
Khách nào cũng sẵn sàng bị quát nếu gọi suất không thịt hay ăn bát bé mà đi đông người. Quán lại nằm ngay ở mặt tiền “con phố vàng” của Hà Nội, lại gần phố trà chanh Nhà thờ nên lúc nào cũng đông khách, thu hút phần lớn giới trẻ Hà thành.Vào những ngày đông, số lượng khách tới quán ăn lên tới trên 100 người, còn ngày nào vắng nhất cũng rơi vào khoảng 50 – 70 người.
Video đang HOT
Cũng với tâm thế sắp đối diện với một người phụ nữ nổi tiếng “ngoa ngoắt”, chúng tôi đến gặp bà và thật sự ngạc nhiên khi trước mặt chúng tôi là một phụ nữ rất điềm đạm, nhẹ nhàng…
Với chiếc áo trắng kiểu bà ba, quần lanh đen, ngồi ở ngay trước cửa hàng ở 47A Lý Quốc Sư, bà chủ quán cháo gà tên Mỹ đang ân cần mời đón khách ra vào.
Chị nhân viên bán hàng ở số 7 Nhà Thờ khi nghe tôi hỏi về bà cũng đã lắc đầu nói: “Bà giờ đỡ quát hơn xưa rồi. Chị cứ thử gặp bà đi, bà hiền ấy mà!”.
Chủ quán “cháo chửi” bà Mỹ: “… bà có mắng chửi ai bao giờ”
Lý giải về cái tên “cháo quát, cháo chửi” mà mọi người gán cho cửa hàng của mình, bà Mỹ nói: “Cái tên ấy có từ lâu lắm rồi, cách đây mười mấy năm trước, từ khi bà còn ngồi ở ngoài đường bán cháo, chứ không được ở trong nhà như thế này”.
Bà giải thích cặn kẽ: Cái tên đó bắt nguồn từ việc người miền Nam ra Hà Nội chơi rồi vào quán bà ăn cháo, phải xếp hàng lâu, chờ đợi, lại nghe bà quát mắng nhân viên nhanh chân, nhanh tay và yêu cầu khách “từ từ” nên sau đó họ đã viết bài đề tên “cháo quát, cháo chửi”.
“Cháo quát, cháo chửi” ở đây có nghĩa là cháo ngon, đông khách nhưng vẫn đắt hàng, chứ bà có mắng chửi ai bao giờ” – bà Mỹ khẳng định.
Với thâm niên 29 năm làm nghề bán cháo, bà Mỹ tự hào là một trong những quán cháo ngon, đặc biệt nhất đất kinh kỳ này.
Có lẽ giai thoại về “cháo quát, cháo chửi” của bà Mỹ xem ra đã là chuyện của quá khứ, hiện tại, chủ quán cháo gà này khá niềm nở chào đón khách.
“Đấy cháu xem, có bao nhiêu người ở xa toàn tới đây mua cháo trắng để đem về cho người ốm ăn. Bán hàng thì phải có tâm. Những người nghèo, bị què hay bị mù lòa, bà đều cho, không lấy tiền. Nhiều người miền Nam nghe tiếng về quán “cháo chửi”, tới đây ăn cứ bảo: “Má ơi, má chửi đi, con thích nghe má chửi”. Nhưng tôi cười: “Ơ, tôi có điên đâu mà chửi. Ai chửi khách làm gì. Bán hàng thì phải chiều khách chứ!”, bà Mỹ vừa chỉ tay những người vào ăn cháo vừa nói.
Ngồi với bà hồi lâu, bà tỉ tê kể về quãng đời lam lũ từ quê ra lập nghiệp của bà, từ những năm làm công chức nhà nước, cho tới khi chuyển sang đi làm nghề bán cháo. Gương mặt bà tuy có nghiêm khắc nhưng giọng nói lại hiền lành, chất phác.
Khi chúng tôi kể chuyện với bà về những quán ốc, bún phở “mắng, chửi” khác, về lối bán hàng “chộp giật” của một số hàng quán ngoài thị trường… bà chỉ nhẹ lời đầy cảm thông, chia sẻ: “Chắc là đông khách quá”.
Theo GDVN
Vì sao bà chủ quán "bún chửi" nức tiếng Hà thành hay chửi khách?
Với câu hỏi: "Tại sao bà ấy hay quát mắng thế", cô con dâu của bà Thảo, chủ quán "bún mắng" nức tiếng Hà Thành chỉ giải thích ngắn gọn: Từ khi sinh ra tính bà đã như thế!.
Chúng tôi tìm đến quán bún chửi của bà Thảo (trong chợ Ngô Sĩ Liên, Hà Nội) có lẽ do tò mò về tin đồn một bà chủ hay chửi khách nhiều hơn là vì nghe danh tiếng về món bún dọc mùng ngon nức tiếng của bà. Chúng tôi muốn biết thực sự lý do vì sao mà một người phụ nữ làm ăn tay chân, dân lao động như bà lại có thể "xổ" ra những lời khiếm nhã đối với những khách hàng, "thượng đế" đang bỏ tiền ra mua dịch vụ của mình.
Trước khi đi, chị bạn tôi đã dặn đi dặn lại: "Bà này nổi tiếng chua ngoa. Mắng té tát vào mặt, nhiều khi nói nhục lắm đấy" - tôi chỉ ậm ừ, bởi lẽ tôi nghĩ chắc bà cũng được xếp vào tốp những người "hơi khó tính" chút thôi, chứ "mình có làm gì đâu mà bà ấy chửi".
Chỉ là quán bún dọc mùng với chân giò, lưỡi lợn nhưng theo phản ánh của nhiều thực khách, nếu ai đó cao hứng hỏi han hay thắc mắc gì lập tức sẽ bị "ăn chửi" của bà chủ quán.
Qua đoạn đường rẽ vào Trần Quý Cáp, tới đầu chợ Ngô Sĩ Liên, tôi dừng xe, hỏi thăm đường ở mấy cô hàng hoa quả đứng bên lề. Vừa nhắc tới tên bà Thảo, một người phụ nữ đứng bên cạnh đã lớn tiếng hỏi: "Lại ăn bún chửi à?" - Xem ra bà Thảo cũng khá nổi tiếng về ngoa ngoắt trong cái khu chợ nhỏ, ngóc ngách này.
Tôi và đứa bạn vào quán lúc hơn 11h, khi ấy quán vẫn còn vắng, mới chỉ có 2-3 bàn ngồi ăn. Bà Thảo ngồi khuất sau ngổn ngang những chồng bát đĩa, chỉ để lộ ra nửa người. Khuôn mặt bà lúc nào cũng cau có, dường như chỉ chực để lên tiếng gắt gỏng.
Vì là lần đầu tiên vào quán, tôi không biết quán có những món bún gì. Nhìn thấy khách vào, chị giúp việc trong quán nhanh nhảu hỏi: "Chị ăn bún gì?" Nhưng chưa dứt câu, bà Thảo đã quay ra lớn tiếng quát: Không thấy họ lần đầu tới đây, vừa hỏi thăm nhà đấy à?
Chị người làm rón rén một tiếng "dạ" rồi khẽ khàng giới thiệu các loại bún. Tôi cứ tưởng bà chỉ "khó tính" với khách ăn, ai dè bà cũng không ngần ngại quát, mắng cả nhân viên phục vụ.
Tới gần giờ trưa lần lượt khách kéo tới ngày một đông. Chị phụ nữ mang bầu ngồi cạnh bàn tôi thủ thỉ: "Hôm nay chưa thấy bà quát", anh chàng ngồi bên đáp lại một cách hóm hỉnh: "Chắc hôm nay mát trời". Hỏi chị tại sao biết bà chủ quán hay chửi mà vẫn cứ tới, chị nói: Bà ấy chửi nhưng mình có nghe đâu. Đôi khi bà ấy chửi bâng quơ, quát mắng ở đâu đâu ấy mà!
Không ít khách tới đây như một thói quen, thậm chí ngày nào cũng ra ăn, sẵn sàng bỏ thêm 5.000 đồng tiền gửi xe, đội thêm chi phí cho một bát bún lên tới 40.000 đồng/bát.
Cô chủ quán nước đối diện quán "bún chửi" của bà Thảo kiêm luôn khâu trông giữ xe tại đây cho biết: Mùa này còn vắng, mỗi ngày chỉ khoảng 20 cái xe, tới mùa đông đông lắm, lên tới 50 - 60 cái xe. Tuy vậy, khi nói về "phong cách" phục vụ của bà Thảo, cô chủ quán nước cũng thừa nhận lối tiếp khách "kỳ quặc" của bà này.
"Dần dần rồi khách cũng bỏ đi hết, bán mà cong cớn như muốn đuổi khách đi, ai mà muốn vào chứ!" - cô nói.
Tới gần trưa, lượng khách tới quán bún của bà Thảo khá đông, mặc dù, theo ghi nhận của những người dân xung quanh đây, số người tới ăn đã thưa thớt hơn trước do lối "vung miệng" quá đà của bà chủ quán.
Khi chúng tôi quay ra để trả tiền thanh toán, định bụng hỏi han bà mấy câu nhưng giọng chanh chua, bà gằn giọng: "Phỏng vấn gì? Ra phường". Quay sang hỏi cô con dâu đang ngồi ngay cạnh bà. "Tại sao bà hay quát mắng thế?", câu trả lời của cô con dâu khiến chúng tôi không khỏi ngạc nhiên: "Từ khi sinh ra tính bà đã thế!".
Có lần, người đàn bà nổi tiếng này cũng đã từng chia sẻ: Bà không muốn chửi khách đâu nhưng chẳng hiểu sao bà không kiềm được miệng.
Xem ra ý định lắng nghe những tâm sự của những người bún mắng, cháo chửi của chúng tôi coi như thất bại! Đến giờ ngay cả người con dâu của bà cũng "đổ tội" bởi bản tính, trời sinh thì chúng tôi thực sự cũng không thể lý giải nổi: tại sao bà lại như thế!
Theo GDVN
"Tôi sợ những người bán hàng ở Hà Nội lắm, vừa đanh đá, vừa chua ngoa" "Tôi sợ những người bán hàng ở Hà Nội lắm, vừa đanh đá, vừa chua ngoa, vừa hung dữ", Độc giả Nguyễn Anh Sáng ở Đà Lạt bày tỏ. Sau khi Báo điện tử Giáo dục Việt Nam đăng tải loạt bài viết xung quanh vấn đề văn hóa ứng xử và văn hóa phục vụ, mới đây là bài viết của độc...