Bà Becks thân thiện tại Trung Quốc
Không giữ vẻ mặt lạnh lùng, Vic mỉm cười, vẫy tay chào và sẵn sàng ký tặng fan đứng đợi ngoài khách sạn tại Bắc Kinh.
Vẫn đeo kính đen nhưng Vic không hề tỏ ra kiêu kỳ hay xa cách. Để vệ sĩ bế bé Harper vào xe trước, bà Becks mỉm cười tiến đến chỗ một nhóm fan đang đứng đợi ngoài khách sạn và ký tặng cho họ.
Bà mẹ bốn con vui vẻ chụp ảnh chung cùng người hâm mộ Trung Quốc.
Trước đó, trên chuyến bay tới Trung Quốc, cựu ca sĩ nhóm Spice Girls còn chụp ảnh thân thiện cùng các tiếp viên hàng không.
Video đang HOT
Trong chuyến đi tới đất nước đông dân nhất thế giới lần này, Vic không chỉ quảng bá bộ sưu tập thời trang mới mà cô còn tham dự Motor show ở Bắc Kinh trong vai trò nhà thiết kế nội thất cho dòng xe Land Rover Evoque của Range Rover. Hôm 21/4, bà Becks tới buổi họp báo ra mắt dòng xe đặc biệt này.
Với nụ cười thân thiện, nhà thiết kế 37 tuổi tự tin tạo dáng trong buổi giới thiệu phiên bản đặc biệt Land Rover Evoque hôm 22/4. Năm ngoái, Vic được mời thiết kế nội thất cho dòng sản phẩm mới của Range Rover.
Land Rover Evoque chỉ được sản xuất với số lượng hạn chế, 200 chiếc, với giá 79.995 bảng mỗi chiếc chưa thuế. “Tôi muốn thiết kế một chiếc xe mà cả David và tôi đều muốn lái. Tôi muốn khi mở cửa bước vào trong, mọi người sẽ cảm thấy đặc biệt”, Vic nói về dòng xe mà mình góp phần thiết kế.
Không chỉ nằm trong nhóm thiết kế, Vic còn xuất hiện trong đoạn video quảng cáo loại xe mới này với vai trò người mẫu.
Tới Bắc Kinh lần này, bà Becks cho cả công chúa nhỏ Harper đi cùng. Vẻ bụ bẫm đáng yêu của cô bé khiến những người dân Trung Quốc thích thú.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chiều hoang vắng... không anh!
Chiều hoang vắng, em đặt nhành lan tím nơi có chiếc bia đá lạnh câm, em nhìn về phía xa xôi ấy trong làn sương mờ ảo, em thấy anh vẫy tay chào và bảo em hãy giúp anh xây tiếp ngôi nhà màu xanh còn đang dang dở...
Chiều buông mát mẻ, em vòng quanh phố phường, chạy ngang qua con đường quen thuộc, em cảm nhận được dư vị thân quen, hình như trong gió có mùi của ký ức, của kỷ niệm... chợt nhận ra quá khứ chưa giây phút nào ta quên mà nó luôn ở trong tim và quay về khi ta bắt gặp những điều gần như quen thuộc nhất.
"Cho xe tấp vào lề đường", câu nói đầu tiên anh nói với em là vậy, một tình huống khá trớ trêu khi anh là cảnh sát giao thông, còn em là người điều khiển phương tiện giao thông. Một điều mà em nghĩ mãi là tại sao hôm đó em lại bị kiểm tra một cách bất ngờ như vậy? Hàng ngày em vẫn đi chợ cho mẹ, ít khi em đem giấy tờ xe theo vì chợ rất gần nhà... không ngờ khi đi chợ về, em lại bị anh thồi còi bảo tấp vào lề để kiểm tra giấy tờ và bằng láy xe. Em chỉ biết ái ngại nhìn anh và chờ đợi lập biên bản... "Coi như hôm nay đi tong một ngày nắng đẹp, xui xẻo hết biết" - cái suy nghĩ ấy vừa lướt nhẹ trong đầu thì anh nở nụ cười thật tươi bảo "thôi em về đi".
Em cho xe chạy một đoạn khá xa mà chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra... Một ngày lắm điều lạ lẫm.
Em đem câu chuyện "lạ" kể với chị học cùng lớp, chị cười bảo "Coi chừng thằng Tuấn bạn ông xã chị, để chiều nay chị kêu ông xã chị hẹn nó ra em xem phải nó không nghen", em khẽ gật đầu, mỉm cười thầm nghĩ "Không lẽ trùng hợp đến thế?".
Mọi ký ức về anh vẫn còn vang vọng đó... (Ảnh minh họa)
Trong cuộc gặp đó, em đã rất ngạc nhiên khi biết anh đúng là người bảo em "tấp xe vào lề đường" và sau buổi trò chuyện ấy, em mới biết vì sao mình lại bị kiểm tra giấy tờ bất ngờ như vậy. Do đi tuần đường phố yên ắng và chẳng có sự cố xảy ra, anh với anh bạn đồng nghiệp nhìn thấy em từ phía sau, hai anh đã đánh cược với nhau bằng một chầu café. Anh nói em chưa đủ tuổi điều khiển phương tiện giao thông, anh đồng nghiệp của anh thì ngược lại, cuối cùng em là nạn nhân của trò đùa "đáng ghét" đó... nhưng cũng nhờ điều đó mà hôm nay ta biết nhau, để rồi mỗi khi nhớ lại em điều khẽ cười một mình cho cái định mệnh ta gặp nhau thật "oái ăm " nhưng rất đỗi dễ thương đó. Và lần nào hẹn hò, anh cũng bắt em đền vì tại em mà anh đã thua một chầu café tốn kém.
Ta quen nhau và yêu nhau vậy đó, ngọt ngào và đầy những bất ngờ nhưng dường như những điều đó chỉ là sự khởi đầu, những chặng đường phía sau với "đêm dài lắm mộng" đã khiến ta không thể xây nên ước mơ về căn nhà màu xanh lá và những giò lan tím hồng mỏng manh treo khắp ngõ sân nhà.
Mọi ký ức về anh vẫn còn vang vọng đó, anh thì mãi mãi không còn ở cạnh em... Chiều hoang vắng, em đặt nhành lan tím nơi có chiếc bia đá lạnh câm, em nhìn về phía xa xôi ấy trong làn sương mờ ảo, em thấy anh vẫy tay chào và bảo em hãy giúp anh xây tiếp ngôi nhà màu xanh còn đang dang dở... Anh đi trong gió thoảng và tan biến trong sương.
Một ngày nắng đẹp, vô tình em chạy ngang qua vùng ký ức bất chợt nghe tiếng nói thân quen "tấp xe vào lề đường"... Em dừng xe, ngoái đầu nhìn lại nhưng " không phải anh"...
Nước mắt, niềm đau và ký ức...
Theo Bưu Điện Việt Nam