Áp lực vì lấy chồng nhà giàu
Áp lực làm dâu, làm vợ nhà giàu đè nặng lên vai tôi từ lúc ấy. Có những lúc tôi tưởng mình sẽ ngã quỵ.
ảnh minh họa
Anh không phải mối tình đầu của tôi. Tôi cũng không phải người đầu tiên anh yêu. Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đang mang trong tim một vết thương khá sâu, vậy mà… chúng tôi lại cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Anh đẹp trai, có học thức, nhà mặt phố bố làm to. Tôi bình thường, tạm gọi là xinh xắn, học thức trung bình, gia cảnh cũng trung bình. Anh có doanh nghiệp riêng, giao thiệp rộng rãi, lắm em chân dài vây quanh. Tôi chỉ là một cô gái vừa ra trường với mức lượng tàm tạm, bạn bè tôi cũng không nhiều, cuộc sống tôi đơn giản như tôi vậy. Anh 30 chững chạc, nam tính, có nụ cười ấm áp và đáng tin. Tôi vừa qua khỏi tuổi teen, sáng nắng chiều mưa và hay mơ mộng. Tôi và anh, còn quá nhiều điểm khác nhau để kể, nhưng mà…
Đến lần đầu tiên hẹn hò, chúng tôi chạm mặt nhau chỉ có ba lần, thậm chí tôi còn không nhớ mặt anh. Mười ngày trò chuyện cùng nhau trên điện thoại, anh cầu hôn tôi sau ba ngày nói chuyện, đính hôn sau nửa tháng, đám cưới diễn ra sau 6 tháng. Chúng tôi đã nên vợ chồng. Đám cưới diễn ra trước sự ngạc nhiên của mọi người. Họ xầm xì bàn tán, chúng tôi mặc kệ. Chúng tôi đã là của nhau.
Video đang HOT
Bốn tiếng đồng hồ trò chuyện mỗi ngày đã khiến chúng tôi hiểu nhau nhanh hơn tôi tưởng. Anh kể về anh, về những người con gái đã đi qua đời anh, về những vấp ngã trong cuộc sống mà anh gặp phải. Tôi im lặng lắng nghe, chuyện của anh quá xa lạ với tôi. Nhưng sau đó tôi tin rằng anh là người mà tôi có thể dựa vào.
Tôi cũng tâm sự với anh về mối tình đầu của tôi, đau đớn thế nào, kể anh nghe những va chạm trẻ con trong công việc mới, kể anh về những sở thích kỳ lạ của tôi. Sau ba ngày, anh chậm rãi qua điện thoại :”Em à, anh nói bố mẹ anh đi hỏi cưới em làm vợ anh nha!”. Tôi im lặng mất mấy phút :”Anh cho em một ngày suy nghĩ”.
Thật ra lúc đó, tôi chỉ muốn gặp anh là chính. Trái tim tôi đã có lại niềm tin sau một thời gian dài quay lưng với cuộc sống. Tôi đã yêu anh khi nào không biết. Giác quan thứ sáu cho tôi biết rằng lần này tôi sẽ không lầm. Và đúng như vậy, mặc dù anh không lọt vào hình mẫu nào của tôi cả. Anh là thế, lúc bình thường đến mờ nhạt, lúc thì dễ thương đến mức làm tôi tan chảy, lúc thì lạnh lùng nghiêm khắc dạy tôi những bài học cuộc sống.
Tôi yêu anh không vì gia thế hay tài sản của anh, tôi yêu anh cứ như “chuyện đúng rồi”, bố mẹ bảo tôi bị anh bỏ bùa. Có lẽ không có nhiều người có cảm giác như tôi. Có cái gì đó gần gũi thân thuộc lắm giữa anh và tôi mà những người yêu nhau 5 hay 7 năm chưa chắc có được. Tôi hạnh phúc rạng rỡ trong ngày theo anh về dinh.
Cuộc sống hôn nhân bắt đầu, với tôi là một thử thách lớn. Chúng tôi cãi nhau, giận nhau, nước mắt cứ rơi suốt một tháng sau đám cưới. Áp lực làm dâu, làm vợ nhà giàu đè nặng lên vai tôi từ lúc ấy. Có những lúc tôi tưởng mình sẽ ngã quỵ vì cuộc sống không toàn màu hồng như tôi tưởng. Quá xa lạ với lối sống thượng lưu khiến một cô gái quê như tôi sốc nặng. Đêm nằm bên chồng mà nước mắt tôi cứ lặng lẽ thấm ướt gối. Tôi phải nói với anh, tôi không đủ sức gặm nhấm chuyện này một mình được, tôi nói hết, nói hết, nào là tôi buồn thế nào, tôi mệt mỏi vì ghen thế nào, tôi sợ thế nào. Tôi hét ầm lên trước mặt anh, tôi khóc lóc, giãy nảy. Anh im lặng trước phản ứng của tôi. Anh không làm gì cả, chỉ nhẹ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi như đứa trẻ và thầm thì vào tai tôi :”Vợ yêu chồng mà, đúng không? Vợ sẽ làm được mà, đúng không?”.
Vì yêu anh, tôi sẽ làm tất cả, tôi sẽ bên cạnh anh, bảo vệ anh, sẽ là người cho anh dựa vào sau một ngày “chinh chiến” ngoài thương trường. Tôi cần mạnh mẽ hơn nữa. Giờ đây, sau sáu tháng cưới nhau, một năm quen nhau, chúng tôi đã biết một nửa của mình là ai. Chúng tôi yêu nhau nhiều hơn mỗi ngày.
Theo VNE
Sảy thai vì nhà chồng bắt về quê xa ăn Tết
Đó là câu chuyện của 1 năm về trước, cái Tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi đã bị một nỗi đau quá lớn.
Ngày đó, tôi lấy chồng sát Tết vì đã mang bầu trước khi cưới. Thực sự là chưa muốn lấy chồng nhưng sự đã rồi nên tôi phải làm theo. Cưới gấp gần Tết tôi cảm thấy lo sợ. Vì nếu lấy chồng như thế, tôi nhất định phải về nhà chồng ăn Tết mà tôi lại muốn ăn nốt cái Tết độc thân với bố mẹ mình.
Ngày cưới xong, chúng tôi vẫn lên thành phố lập nghiệp vì phải làm nốt mấy ngày gần Tết. Nhưng chẳng may, do sức khỏe tôi yếu nên phải ở lại muộn vì không thể về được. Tôi bảo anh sát Tết thì về vì tôi muốn dưỡng sức thêm vài ngày nữa. Chỗ tôi thuê trọ cũng gần nhà bố mẹ đẻ nên tôi thường xuyên được mẹ lên chăm sóc. Nhà chồng thì rất xa, cách hơn 100km. Bố mẹ tôi bảo, nếu mà không đi lại được, khó khăn thì về quê ngoại ăn Tết.
Do thấy mình không được khỏe vì thời kì đầu mang thai nên tôi đã mạo muội nói với chồng để tôi ở lại quê ngoại ăn Tết, sang năm tính sau. Hoặc là mấy nữa đỡ, tôi sẽ về thăm bố mẹ trong Tết. Chứ bây giờ đi đường xa, tôi lại hay say xe, sợ rằng mình sẽ không thể nào chịu được. Nếu có chuyện gì xảy ra thì không biết làm thế nào. Vậy mà, khi nói ra chuyện đó, anh đùng đùng nổi giận. Anh nói với bố mẹ như vậy, bố mẹ anh nhất định không chấp nhận. Bố mẹ bảo: "Lên xe ngồi rồi nhắm mắt ngủ rồi về nhà thì có gì mà sợ?". Nhưng mà lên xe có phải là dễ, đường về nhà anh vừa xa vừa khó đi, lại gồ ghề. Đi nhiều rồi mệt mỏi, sẽ ảnh hưởng không tốt tới thai nhi.
Bố mẹ anh mắng tôi là tiểu thư, lười về quê chồng ăn Tết. Bố mẹ anh còn tiêm nhiễm vào đầu anh rằng, "con dạy vợ con đi, chứ kiểu vợ như thế thì vứt. Cưới về, năm đầu mà đã không muốn về quê ăn Tết cùng bố mẹ chồng thì còn dâu con gì. Vợ hư thì dạy nó, không nó đè đầu cưỡi cổ". Nghe anh nói như vậy, tôi buồn lắm. Tôi lo lắng vô cùng, vì chi có tôi là hiểu tình hình sức khỏe của mình. Nếu như bố mẹ anh nói vậy, tôi đành phải về thôi.
Bây giờ, lại một cái Tết nữa sắp đến, nghĩ lại quá khứ, nghĩ lại chuyện đã qua, tôi thấy đau lòng vô cùng. (ảnh minh họa)
Chuyến đi năm đó, tôi nôn thốc tháo. Bố mẹ tôi lo lắng cho con quá nhiều. Nhưng mà chẳng còn cách nào, lấy chồng thì phải theo chồng, dâu con thì phải phục vụ nhà chồng. Con đường ấy quá khó khăn, quá xa xôi với tôi. Về tới nhà chồng, tôi nhận được ánh mắt khó chịu, coi thường của bố mẹ anh. Đứa con dâu đang mang bầu, lần đầu về ăn Tết nhưng mẹ chồng chẳng hồ hởi, còn có thái độ khó chịu. Nhìn gia đình chồng mà tôi chán hẳn.
Tôi cũng không muốn nói gì nhiều vì tôi mệt mỏi lắm rồi! Nhưng tối ấy, khi đang ngủ, tôi thấy bụng đau dữ dội. Đi cả ngày trời mới về tới quê chồng, tôi mệt mỏi kinh khủng mà không được một lời hỏi han hay sự chăm sóc của gia đình chồng. Ăn cơm xong chưa được nghỉ, tôi còn phải rửa cả đống bát mấy mâm mà mẹ chồng không hề thò tay vào. Con dâu đi xa mệt như thế, vất vả như thế lại mang bầu mà mẹ chồng không nỡ giúp một tay. Nghĩ mà chán nản.
Đêm hôm đó, tôi đau bụng dữ dội và có dấu hiệu chẳng lành. Tôi phải gọi chồng và anh đưa tôi đi bệnh viện. Đau đớn thay, tôi bị sảy thai. Người tôi ngất đi ngất lại vì cảm thấy hụt hẫng, mất đi đứa con của mình còn gì đau hơn. Nghĩ đến cảnh tượng về nhà chồng, nghĩ đến chuyện tôi van nài bố mẹ chồng, chồng tôi cho tôi ở lại nhà mẹ đẻ ăn Tết thì chồng không đồng ý. Còn nói tôi là kênh kiệu, sinh sự, lười biếng. Bây giờ tôi hận quá. Nằm trong bệnh viện, nước mắt tôi rơi. Mẹ chồng cũng không hỏi han tôi một lời. Mới làm dâu mà lại khổ thế này sao?
Tôi nói với anh rằng, tôi không muốn tiếp tục việc này nữa, tôi mặc kệ tất cả. Ngày hôm sau, chồng đón tôi về. Tôi quyết định không làm gì cả, cũng không ăn uống. Khi nào có việc gì cần thiết lắm thì tôi đi lại, không tôi cứ nằm lì trong nhà, để chồng tôi mặc xử lý. Tôi không còn thiết tha nữa, chán nản lắm rồi! Tôi chỉ mong cho cái Tết qua nhanh để bố mẹ chồng không còn phải thấy bộ dạng của tôi khiến họ khó chịu nữa, chồng tôi cũng bớt khó xử đi.
Bây giờ, lại một cái Tết nữa sắp đến, nghĩ lại quá khứ, nghĩ lại chuyện đã qua, tôi thấy đau lòng vô cùng. Lòng tôi như lửa đốt, tôi chán nản, chỉ sợ cảnh về nhà chồng. Nhưng năm nay, chắc chắn là tôi phải về rồi, vì không bầu bí cũng chẳng có con thơ. Không về nhà chồng nữa thì chỉ có nước chia tay. Thôi thì vợ chồng mới lấy nhau được hơn 1 năm nên cố gắng làm mọi chuyện thật tốt. Cố gắng hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng mỗi lần nghĩ lại chuyện cũ, thực sự tôi mệt mỏi vô cùng, tôi cảm thấy chán nản lắm vì áp lực gia đình chồng!
Theo VNE
"Kế sách" dâu lười trốn việc ngày Tết Mỗi dịp Tết đến là chị em làm dâu lại phát mệt vì nghĩ đến chuyện mấy ngày ở nhà chồng, cơm nước cỗ bàn, lúi húi dưới bếp... Em cũng làm dâu, nhưng nhàn lắm, vì học hỏi kinh nghiệm của các chị đi trước và đúc rút ra mấy mẹo nhỏ cho mình 1. Không bao giờ cố gắng thể hiện...