Ảo tưởng về lời cầu hôn của người đã có vợ
Lần đầu gặp anh, lần đầu được sưởi ấm bằng đôi bàn tay ấm áp, cũng là lúc tôi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ngự trị trên ngón áp út của anh.
Tôi từng được nghe một bà bói nói rằng: “Chuyện chồng con là do trời định, tự nhiên mà có”. Và tôi đã gặp được anh.
Tôi gửi ba bài thơ tình nhầm sang email của anh. Sáng hôm sau, khi mở email để xem hồi âm của tòa soạn thì không phải là những dòng tin mà tôi trông ngóng, đó là những dòng chữ nhẹ nhàng, lịch sự: “Em gửi nhầm sang email của anh rồi, em gửi lại cho báo đi”. Tôi bối rối nhắn lời xin lỗi và cảm ơn anh.
Cứ thế, những dòng email qua lại ngày càng nhiều nhưng cảm giác vẫn cứ nhẹ nhàng. Anh ở không xa Hà Nội và thường đi công tác ở đây, tuy nhiên hai năm quen nhau chúng tôi vẫn chưa gặp mặt. Anh tập trung làm tốt công việc của anh, tôi chú tâm học tập. Hàng ngày, tôi quen và trông chờ thư đến, hồi hộp gửi thư đi.
Một hôm, số điện thoại lạ gọi tới số máy tôi từ sớm. Vẫn theo thói quen tôi mở máy ngay, không để ý chất giọng ngái ngủ của mình. Một giọng hình sự vang lên đầu dây bên kia. Tôi vội vàng bật dậy, cảm thấy như có ai đó đang nói chuyện quan trọng liên quan đến mình. Nhưng rồi có tiếng cười:
- Đang ngủ à nhóc?
Cố gắng giữ giọng bình tĩnh, tôi “dạ” nhưng vẫn chưa nhận ra là ai đang nói chuyện với mình.
- Anh Điệp đây!
Tôi bối rối, không dám nói nhiều vì biết mình vừa ngủ dậy. Tôi muốn mình là người chỉn chu trước anh.
Video đang HOT
- Sáng nay em đi học không?
- Dạ có!
Tôi thấy hứng khởi trong lòng. Nghe tiếng “Ừ” gần gũi của anh, tôi không giữ được bình tĩnh nữa, liền hỏi:
- Anh đang ở Hà Nội à?
- Ừ!
Tôi càng bối rối, tự nhiên lại thốt lên câu hỏi nữa, tim đập loạn xạ trong ngực, thấy như mình đang cất tiếng cầu hôn:
- Trưa nay anh rảnh không?
- Trưa em ra quán Ba cây cau chờ anh nhé?
- Dạ.
Ảnh minh họa: TMJ.
Và tôi hạnh phúc rợn khắp người, như lần đầu tiên được hẹn hò. Trong ngày đầu gặp anh, ngày đầu đi ăn cơm với một người con trai, tôi chẳng thể nghĩ nhiều hơn ngoài việc đến sớm để anh không phải chờ, để anh còn được nghỉ ngơi cho buổi họp chiều. Học trên giảng đường xong là tôi chạy vù ra ngoài nhà hàng. Cảm giác hơi quê, nhưng anh đón tôi từ cửa làm tôi rất tự tin. Anh lịch sự, anh chỉn chu và rất tự nhiên. Nhưng đứng trước sự trưởng thành và mẫu mực của anh, tôi bé nhỏ, tôi bối rối. Cố gắng nói nhiều hơn một chút, cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt kiên nghị của anh để bản thân bớt hồi hộp một chút. Và bàn tay tôi nằm trong bàn tay anh. Nó cố gồng lên để giúp chủ nó bình tĩnh nhưng bất thành. Trái tim đập loạn xạ trong ngực. Tôi muốn chạy ra ngoài nhưng không thể. Anh vẫn nắm chặt hai bàn tay tôi trong đôi tay rất ấm của anh.
Nhưng trên ngón tay áp út của anh có chiếc nhẫn cưới. Tôi ngốc nghếch không biết nói gì, anh cười:
- Nhóc con của anh!
Dường như từ khi quen nhau, chưa bao giờ anh không hiểu suy nghĩ của tôi. Và lần này, câu nói của anh không phải một lời câu cầu hôn mà là một lời từ chối. Nhưng hai trái tim vẫn đập loạn xạ, đến lúc tình cảm vừa lớn trong tôi phải dừng lại mà chẳng thể làm gì khác được. Gia đình bấy lâu đã trở thành nền tảng vững chắc để anh được phát triển và tôi chẳng thể là gì trong đó.
Tôi cười, trái tim nhói đau, đôi tay cố giữ không được run cứ run lên những hồi liên tục. Lời nói của bà bói vang lên, tôi muốn giữ tình cảm lại. Chúng tôi xa nhau, Hà Nội bắt đầu cơn mưa nhẹ nhàng đầu đông. Tôi đi sau anh, cảm nhận mối tình đầu của mình đang ở trong xe, đang xem tài liệu cho buổi họp chiều hoặc đang tranh thủ ngủ một chút trên đường về Hải Phòng. Không dám nghĩ anh đang nhớ hay dành tình cảm cho tôi.
Ngày hạnh phúc đi qua nhẹ nhàng. Đôi môi không tô son, mái tóc không cầu kì, trang phục không sang trọng. Bàn tay được anh nắm chặt, đôi mắt được anh bao bọc. Chẳng có gì phải hối tiếc.
Tôi ra trường, đi làm, vào Nam công tác, chấp nhận xa anh để khi đã trưởng thành cũng có thể giữ chặt tình cảm trong lòng. Nhưng mỗi khi vất vả, trái tim bị bóp nghẹt vì phải cắt bớt những lời yêu thương trong những dòng email gửi anh, tôi lại khóc. Từ khi xa anh, tôi trở nên dễ khóc và khóc không ngừng lại được. Cảm giác sức nặng đè chặt trong lòng. Ảo tưởng như những lần khóc cứ nối dài. Nghĩ đến một ngày sẽ khác làm trái tim quặn lại. Xin hãy cứ ảo tưởng để câu nói ngày trước của anh là một lòi cầu hôn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh vẫn muốn cưới, dù tôi từng vấp ngã
Tim tôi đập rất mạnh và nhanh, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Sau bao lần sai lầm mà anh vẫn giữ mãi lời cầu hôn ngọt ngào ấy.
Trong suốt hơn hai năm yêu nhau, tôi rất "bướm hoa", luôn làm cho anh buồn và đau khổ, nhưng anh vẫn bỏ qua cho tôi tất cả. Tôi lựa chọn im lặng khi anh cầu hôn tôi, thấy vậy, anh vẫn tiếp tục cầu hôn. Nước mắt tôi lặng thầm tuôn ra, tôi chẳng biết do hạnh phúc hay là mình chưa sẵn sàng cho hôn nhân.
Thay vì nói: "Em đồng ý!", tôi lại nói câu chia tay với anh và tiếp theo sai lầm đó, tôi vẫn theo những cuộc vui và bay bướm. Anh buồn, tôi thì chẳng vui hơn anh. Tôi chẳng biết tại sao mà mình lại như thế. Thời gian ấy tôi có quen một người tôi thấy mới lạ hơn anh, và tôi so sánh anh với người đó, thấy anh có nhiều điều không bằng.
Nhưng sau những cuộc vui của tôi là những giọt nước mắt. Tôi nhớ anh, nhớ đến những kỷ niệm và nhớ đến lời cầu hôn của anh lại làm tim tôi đau. Và tôi đã thức tỉnh sau một thời gian dài chạy theo những cuộc vui.
Ảnh minh họa: Southernwedding.
Người tôi quen sau này, tất cả đều hoàn hảo, nhưng chưa bao giờ hiểu tôi trong bất cứ chuyện gì. Từ khi quen tôi, anh không có sự thứ tha mà chỉ toàn trách móc và tìm ra những điểm sai của tôi mà giận hờn. Anh ta cũng chẳng bao giờ biết quan tâm khi tôi cần, mà còn vui đùa với bạn bè, với cô này, cô kia. Đó là cái giá mà tôi phải trả. Tôi biết và đang kiệt sức vì quá đau khổ sau những sai lầm.
Anh nhắn tin cho tôi và nói tôi quay trở về bên anh, tôi cảm thấy mình có thêm sức mạnh. Anh đến gặp tôi trong tâm trạng rất buồn. Anh không nói gì làm tôi chẳng biết phải làm sao khi đối mặt với anh. Anh bước đến, nói khẽ vào tai tôi: "Em làm vợ anh nhé?". Tim tôi đập rất mạnh và nhanh, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Sau bao lần sai lầm mà anh vẫn giữ mãi lời cầu hôn ngọt ngào ấy. Đêm ấy, không có gì gọi là lãng mạn, không nhạc, không rượu, không đèn lấp lánh như những lời cầu hôn khác nhưng tôi không bao giờ quên những khoảnh khắc ấy.
Tôi đã không kiềm chế được cảm xúc và cũng không thể nào đánh mất hạnh phúc của mình thêm một lần nữa, sau rất nhiều sai lầm đã xảy ra...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hạnh phúc dù không được cầu hôn Hơn một năm sau ngày cưới, tôi chưa hề nhận được lời cầu hôn nào từ chồng nhưng hạnh phúc vì anh là người biết lo cho gia đình. Tình yêu của tôi và anh xảy đến chỉ vì anh nợ tôi... một con gà. Mẹ tôi và mẹ anh là đồng nghiệp, dạy chung một trường. Anh sinh trước tôi đúng hai...