Ảo giác, loạn thần vì “đ.ập đá”
Thấy ác quỷ, quái vật, mất ngủ, hoang tưởng, hung hăng… là những triệu chứng đang gia tăng trong những người trẻ chơi hàng “đ.ập đá” (m.a t.úy tổng hợp). Đáng lo ngại, căn bệnh mới này hiện chưa có phương pháp điều trị cụ thể.
Ngày càng có nhiều bệnh nhân ảo giác nhập viện do dùng hàng “đ.ập đá”.
Thấy mặt quỷ, nghe tiếng thì thầm
Gần một tuần nhập khoa Nam (Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng), Võ Văn H. (29 t.uổi, trú quận Thanh Khê, Đà Nẵng) vẫn phải nằm khu cách ly do mất khả năng kiểm soát cơ thể.
Ngày nhập viện, ba chiến sĩ công an phường cùng người nhà mới khống chế nổi sự phản kháng của H. Thường xuyên tụ tập cùng chúng bạn chơi “hàng đá” nhiều tháng trở lại đây, H. bất ngờ xuất hiện những ảo giác kỳ lạ.
Khi thấy ác quỷ lởn vởn, lúc nghe tiếng thì thầm rên rỉ trong đầu. Giữa cơn u u mê mê, H. tưởng tượng ra cảnh em gái út của mình bị nôn mửa, nhập viện Đà Nẵng, nhưng gia đình không cho mình biết.
Thương em, H. chạy khắp các bệnh viện để tìm kiếm. Đến khi người nhà khống chế được H. mới phát hiện những gì chàng trai này nghĩ chỉ là ảo tưởng, không thực.
Cạnh khoa Pháp y và nghiện chất, bệnh nhân Lê Thiện S. (phường Nam Dương, quận Hải Châu) thỉnh thoảng đi lại, nói chuyện làm ràm một mình. Những lúc tỉnh, S. chỉ giải thích mình nghe thấy tiếng nói “thì thầm” bên tai và phải đáp lại nếu không sẽ bị quở trách! Hơn chục năm chơi m.a t.úy, S. từng nhập trại Trung tâm 05-06 để cai nghiện.
Năm 2008, S. rời trung tâm nhưng lại tái phát. Hơn năm nay, theo chúng bạn rủ rê, S. thử chơi hàng “đ.ập đá” và bắt đầu xuất hiện những cơn ảo giác kỳ quái.
BS.Trần Văn Mau, Phó giám đốc BV Tâm thần, kể: Đầu tháng 10, S. nhập viện trong tình trạng mất ngủ, nói nhảm một mình và đ.ánh cả người thân. Vài ngày sau, S. chưa đủ tỉnh để biết vì sao mình phải nhập viện. Lúc phóng viên hỏi, S giải thích lí nhí “Do tôi là người không tốt nên phải vào đây”.
Từng là một thanh niên khỏe mạnh, nhưng từ ngày chơi “đ.ập đá”, Cao Trung T. (25 t.uổi, quận Sơn Trà) như mất hết năng lực hành vi. Sau lần tụ tập cùng chúng bạn “đ.ập đá” trong khách sạn, T. lên cơn ảo giác, đ.ập p.há, hung hãn trong cơn hoang tưởng.
Video đang HOT
Phải 4 ngày sau khi nhập viện BV Tâm thần, chứng ảo giác trong T. mới dãn dần. Các bác sĩ tăng cường xử lý an thần kinh mới có thể đưa T. về gần với thế giới thực.
Dù đã tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân tâm thần ở những mức độ khác nhau, nhưng BS Lê Văn Nguyên, Phó trưởng khoa Pháp y và nghiện chất (Bệnh viện Tâm thần Đà Nẵng), không khỏi kinh hãi khi gặp bệnh nhân hoang tưởng sau dùng “hàng đá”.
“Nửa đêm, bệnh nhân P. đ.ập cửa thình thình, kêu la, liên tục gọi những người xung quanh là “mặt quỷ”. Chứng “ảo thị’ khiến P. nhìn mọi người đều kỳ quái, nguy hiểm do đó hung hãn đ.ánh trả”, BS. Nguyên kể.
Trước đó, bệnh nhân tên Th. (28 t.uổi, trú Thanh Khê) nhập viện trong tình trạng “ảo giác nguy hiểm”.
Mỗi lần nghe tiếng thì thầm bên tai, Th. chạy khắp hành lang bệnh viện, đá đ.ánh n.gười, đ.ập cửa, lấy mảnh kính làm h.ung k.hí. Mãi khi lực lượng công an phường Hòa Khánh Nam can thiệp mới có thể khống chế được.
Nguy hiểm
Phải nằm phòng cách ly do chứng ảo giác, mất năng lực kiểm soát bản thân. Ảnh: Nguyễn Huy.
Theo BS Mau: Tình trạng bệnh nhân ảo giác, hoang tưởng do dùng hàng “đ.ập đá” đang có dấu hiệu gia tăng nhanh trong vòng 2 năm trở lại đây, chủ yếu là những người trẻ. Nhiều bệnh nhân nữ cũng bị ảo giác do “đ.ập đá”.
Thống kê tại riêng khoa Pháp y và nghiện chất, trung bình mỗi tuần có trên dưới chục bệnh nhân loại này nhập viện điều trị.
Bệnh nhân thường mắc phải những triệu chứng ảo thị, ảo thanh, thấy mặt ác quỷ, quái vật hay nghe những tiếng thì thầm dẫn đến sợ hãi, phải phòng vệ và có thái độ hung hãn khác thường.
Thậm chí nhiều bệnh nhân có hành vi nguy hiểm như ảo tưởng mình có thể bay được nên phóng mình từ trên cao xuống, hoặc lạng lách, đ.ánh võng khi đi xe.
BS. Nguyên cũng cho hay: chứng ảo giác thường kéo dài rất nhiều ngày mới có thể dứt cơn, bình thường phải mất 3-4 ngày, có khi lên đến cả tuần, kéo theo mất năng lực, hành vi kiểm soát cơ thể. Bệnh nhân hầu như không nhớ những gì mình đã làm.
Đáng lo ngại, theo BS Mau đây là loại bệnh lần đầu mới xuất hiện do sử dụng các loại m.a t.úy tổng hợp (hàng đá, t.huốc l.ắc). So với t.huốc p.hiện, những hành vi gây ra sau khi dùng hàng “đ.ập đá” nguy hiểm và dai dẳng hơn.
Đặc biệt, đến nay vẫn chưa có phương thuốc điều trị rõ ràng, cụ thể. Thậm chí chơi hàng đá, bệnh nhân còn dễ tái phát hơn. Dù điều trị khỏi ảo giác nhưng bệnh nhân vẫn có thể bị lại nếu tiếp tục dùng “hàng đá”.
Nhiều người quan niệm sai lầm, dùng hàng đá không gây nghiện như t.huốc p.hiện, nhưng thực tế tỉ lệ nghiện do dùng m.a t.úy tổng hợp chiếm 11%, gần bằng một nửa so với tỉ lệ người nghiện t.huốc p.hiện (từ 20-25%).
Theo BS Nguyên, ghi nhận từ các bệnh nhân, chỉ cần 1-2 lần chơi “đ.ập đá” sẽ dẫn đến chứng ảo giác, từ cấp độ nhỏ đến loại ảo giác mãn tính. Lo nhất hiện nay là khả năng tái phát do bệnh nhân “đ.ập đá” trở lại, và loại m.a t.úy tổng hợp này cũng khá phổ biến hiện nay.
Theo Dantri
Quý bà xuất ngoại săn 'xuân dược'
Gom một lúc hơn 30 gói thuốc dùng để ngâm rượu, sắc nước uống để tăng cường sinh lực, một nữ khách TP HCM hào hứng nói cho rằng, nghe nói thuốc này ông uống bà khen, bà uống thì ông kêu trời...
Cuối tuần, dòng khách Việt hướng sang Campuchia qua cửa khẩu quốc tế Mộc Bài đông như trẩy hội. Không như nhiều người qua Mộc Bài, sang cửa khẩu Bavet của nước bạn, thẳng tiến vào Nam Vang (tên gọi ngày trước của thủ đô Phnôm Pênh) nhằm vùi thân trong sòng bạc Naga sầm uất, nhóm 4 phụ nữ xuất ngoại với mục đích săn "tiên dược" phục vụ cho chốn khuê phòng.
Ở mình, lâu nay muốn tuyển mấy món bổ dưỡng, bà con thường ghé phố thuốc Đông y Hải Thượng Lãn Ông tại quận 5 (TP HCM). Ngặt nỗi, đông trùng hạ thảo, nấm cổ linh chi, nhân sâm, các loại cao voọc, cao hổ, cao trăn... ở phố thuốc nếu không là hàng đểu thì là hàng gốc Tàu... nên dân tình không còn "kết" như trước. Bởi vậy, họ chịu khó xuất ngoại tuyển chắc ăn hơn.
Khi xe lăn bánh đến cầu Sài Gòn - cửa ngõ dẫn vào Phnôm Pênh (gọi cầu Sài Gòn vì dưới chân cầu có nhiều cư dân Việt sinh sống), người đàn bà tên Xuân, trưởng nhóm, vỗ đùi cái đét, nói huyên thuyên cái vụ "luyện nội công": "Thời buổi nam nữ bình quyền nên cái gì mấy ổng lao vào thì chị em mình cũng có quyền dấn thân. Mấy ổng gọi là tráng dương thì với chị em mình là cường âm. Ông bà dạy rồi, có t.iền mua tiên cũng được, nói chi mấy cái món tăng lực".
"Chết là hết - có t.iền mà c.hết trên đống t.iền, chẳng được hưởng gì thì nhiều t.iền để làm gì", với suy nghĩ ấy, ngày càng nhiều quý bà như bà Xuân và nhóm bạn lao vào tận hưởng cuộc sống. Bà Xuân lại oang oang giọng: "Hổng như bên mình, bên này mấy cái món biệt dược giúp chị em mình bài thải độc tố, làm cho da dẻ tươi nhuận, khí sắc hồng hào... vừa nhiều vừa rẻ lại vừa chất lượng. Nguyên do bởi Campuchia là quốc gia lắm núi nhiều rừng, mà rừng nguyên sinh chứ hổng phải "rừng" cà phê, rừng tiêu, rừng điều như ở ta. Vì rừng còn dày, cây còn rậm nên các loài dược thảo, thú hoang bổ dưỡng còn nhiều, giá rẻ lắm".
Luận về cái khoản ăn chơi, bà Xuân được đám chị em đi cùng phong là "từ điển sống". Có chồng làm sếp suốt ngày lo tiếp khách với ký tá, mỗi chữ ký nghe đâu được phần trăm bằng cả gia tài, con thì đi du học ở Mỹ nên bà Xuân "rảnh lắm". Vợ chồng sống theo kiểu mạnh ai nấy sống, t.iền nhiều lại chẳng vướng bận chuyện con cái... nên bà Xuân dành thời gian rảnh để tiêu t.iền, dồn tâm huyết vào sự nghiệp ăn chơi để được trẻ, được khỏe dài lâu đặng hưởng lạc thú trên đời.
"Cái vụ sang Nam Vang "uýnh" bài, xem bói... mình trải qua hết rồi. Càng dấn vào càng mệt mỏi, khổ lụy mà thôi. Để sướng để khỏe cớ sao không chăm chút cho bản thân, thương bản thân mà bồi bổ cho nó những thứ gọi là cao lương mỹ vị", bà Xuân bày tỏ quan điểm trong tiếng vỗ tay rần trời của đám bạn.
Có quý bà mê nhậu, có quý bà thích làm đẹp bằng việc uống bột ngọc trai, có quý bà thích "lái máy bay" với phi công trẻ... thì cũng có những quý bà như bà Xuân, đam mê săn lùng các món mà dân gian gọi nôm na là "biệt dược", "xuân dược". Khi sang tới Camphuchia, mọi người tách nhau ra.
Nằm giữa thủ đô Phnôm Pênh, chợ Urussây, tập trung đông khách du lịch quốc tế lưu trú kiểu như khu phố Tây ở TP HCM, chợ được dân Việt gọi là "chợ Cây Tre". Vì đông khách du lịch lui tới nên hàng hóa, sản vật ở chợ Cây Tre rất phong phú như khô cá có nguồn gốc sông Mekong, gạo lúa ma, gạo lúa nổi, đồ thủ công mỹ nghệ hoàng gia chạm vàng dát bạc, đường thốt nốt, mắm bò hóc... Quần khắp chợ, đi đến chồn chân, kiếm tìm đến mỏi mắt nhưng chẳng thấy khu phố bày bán "siêu dược" như mách bảo của bà Xuân cùng nhóm bạn.
Đang giữa lúc nản thì chị Siêu Phênh, người Campuchia gốc Việt (32 t.uổi) nhà trên đại lộ Bonivoong chỉ: "Nó nằm ở phía sau chợ, trên đường 116 ấy". "Chợ siêu dược" ở đây không khác gì phố thuốc Đông y Hải Thượng Lãn Ông ở TP HCM với hàng loạt cơ sở kinh doanh cây thuốc, động vật làm thuốc nối tiếp. Mùi của hàng trăm loại cây thuốc với rễ, bột, vỏ cây tươi lẫn khô hòa quyện tạo nên mùi thuốc đặc trưng thơm nức phố. Ở phiên chợ này, mặt hàng nổi bật nhất là những tai nấm khổng lồ mà dân Việt sang đây mua sắm tin là "nấm cổ linh chi".
Quầy hàng nào cũng bày la liệt nấm cổ, nấm chất trên giá, nấm được cho vào bọc treo lủng lẳng và có quầy hàng, nấm nhiều quá chất không hết, gia chủ đổ tràn dưới nền đất. "Đây là nấm cổ linh chi thứ thiệt chứ hổng phải nấm giả cổ như ở mình đâu. Nấm này có nguồn gốc tại núi Tà Lơn, một ngọn núi thiêng theo truyền thuyết là "anh em" của dãy Thiên Cấm Sơn (núi Cấm, An Giang). Vì sinh trưởng ở nơi thiên linh như vậy nên nấm cổ ở đây toàn dược chất, mà giá lại rẻ nên dân mình đổ sang đây lớp mua chữa bệnh nan y, lớp tuyển về để dành uống thải độc cho da dẻ tươi mịn giữ thần lắm", người phụ nữ ăn vận tân thời tên Hoa, thỏ thẻ bật mí nguồn gốc của biển nấm cổ cũng như lý do vì sao chị này thường xuyên cùng chồng cất công xuất ngoại mua nấm cổ Nam Vang.
Theo hướng dẫn của chị, những gói cây thuốc với bao bì xanh đỏ lòe loẹt mà chỉ cần nhìn hình ảnh trên bao là biết ngay công dụng. Có gói thuốc in sêri hình cụ ông chống gậy rồi sau đó đứng thẳng, quăng gậy bước phăng phăng. Có gói thuốc rõ hình cô gái cười toe toét bên anh chàng gồng tay khoe cơ bắp cuồn cuộn. Và có nhiều, rất nhiều gói thuốc in hình các bà các chị tươi như hoa, hừng hực sức sống bên mãnh hổ đang gầm thét...
Gom một lúc hơn 30 gói thuốc dùng để ngâm rượu, sắc nước uống để tăng cường sinh lực với giá dao động 10.000 - 40.000 rieal (40.000 - 160.000 đồng) mỗi gói, một nữ khách TP HCM hào hứng nói: "Nghe đâu những gói thuốc này cũng có nguồn gốc từ núi Tà Lơn nên chất lượng lắm, nam uống tốt và nữ dùng cũng Ok. Dân bên này bảo đây là thuốc ông uống bà khen, bà uống thì ông kêu trời... đó!".
Không chỉ có Urussây bán "xuân dược", chợ Chba Om Pau ở quận ngoại thành Miêng Chay, cách trung tâm thủ đô Phnôm Pênh khoảng 7km, cũng bày bán cao đơn hoàn tán như ma trận. Ở đó, một số người bày x.ương c.ốt, bào thai của các loại thú hoang như mèo rừng, cheo, mễn... trên những tấm bạt. Rồi sừng của những loài quái thú, dị thú như sừng dinh rắn, đậu hút nọc, da con nưa (trăn rừng khổng lồ), d.ương v.ật chúa sơn lâm và rắn hổ chúa...
Theo Sây Keo, một người bán hàng biết tiếng Việt, nếu đem các loại kia phối hợp với nhau và ninh cao tinh chất thu được sẽ giúp đàn ông lẫn đàn bà bài thải độc tố, khí sắc tươi nhuận, sung mãn lạ thường!
Một mẻ cao xuân tình đầy đủ món như vậy lên đến hơn 1.000 USD. "Chỉ ngần ấy t.iền mà có được thứ gọi là siêu dược, hơn các thần dược khác như sừng tê giác, cao hổ cốt mà giá thì chênh nhau một trời một vực nên dân Việt mình rất khoái. Nhiều bà qua đây tậu một lúc 2-3 bộ nồi ninh cao mang về, tẩm bổ cho mình và cho ông xã" - chị Siu Len, bố người Việt, mẹ người Campuchia, sinh ra và lớn lên ở Phnôm Pênh, trò chuyện. Cũng theo Siu Len, khách Việt sang săn mấy món đồ bổ này, bổ nọ nữ nhiều hơn nam.
Trước khi rời chợ Chba Om Pau, chị Siu Len nói rằng đó là những chợ thuốc nam thông thường chẳng có lọc lừa gì, khách mua thì người ta bán mà thôi. Còn căn nguyên của những lời đồn "chợ xuân dược" xuất phát từ cửa miệng của một số dân chạy xe tuk tuk và hướng dẫn viên. Nắm bắt tâm lý sính ngoại của người Việt, những người này đơm đặt, đồn thổi và chài mồi dắt mối để được chia phần trăm, riết rồi thành "dịch".
Ông Sên Bok (52 t.uổi) minh chứng cho những lời đồn xằng bậy kia bằng tâm tình rằng dân Nam Vang có điều kiện khi lâm trọng bệnh đều sang TP HCM chữa trị. Nếu các loại thần dược đồn thổi kia có tác dụng và nếu tin tưởng điều ấy thì họ đâu cần phải nhọc công tốn kém như vậy.
Theo VNE
“Chuồng học” ở Huổi Chát Huổi Chát là một bản Mông chừng vài chục nóc nhà ở huyện nghèo Mường Tè. Hôm chúng tôi có mặt, ngày hội khai giảng đã đến gần, nhưng những gì bày ra trước mắt thật đắng lòng. Một căn lều tranh tre nứa lá gió thổi tứ bề, xiêu vẹo, ghế gãy bàn long, ủn ỉn trong đó một cặp lợn mán,...