Anh yêu tôi nhưng lại “quan hệ” với cô gái khác!
Tôi yêu anh, muôn đươc sông vơi anh tron đơi nhưng tôi lam sao ma châp nhân đươc khi ơ bên tôi anh lai luôn nghi và khao khát vê môt ngươi con gai khac.
Ảnh minh họa
Tôi va anh quen nhau đa đươc gân môt năm. Chung tôi cung đa tinh đên chuyên kêt hôn. Đa bao nhiêu lân anh muôn tôi cung anh vê nha ra măt nhưng trong tôi vân luôn hoai nghi. Tôi rât sơ… nên đa tư chôi.
Anh hơn tôi 20 tuôi, co le la môt sư chênh lêch qua lơn vê tuôi tac nhưng tôi va anh lai rât hơp nhau. Tôi đa quen vơi cam giac co anh bên canh, đươc chăm soc cho anh. Anh noi rât thương tôi, anh không thê sông nêu thiêu tôi. Nhưng chi thương thôi chư anh không yêu tôi. Anh muôn lây tôi bơi vi thương va cung tai vi tôi hôi tu nhưng yêu tô cua môt ngươi vơ tôt.
Video đang HOT
Ngươi ma anh thich va cung co thê la yêu lai la ban tôi (ngươi đo cung biêt chuyên cua tôi va anh, chung tôi lam chung môt công ty do anh lam chu). Hai ngươi đa co tinh cam vơi nhau va đa đi qua giơi han cho phep. Khi biêt chuyên, tôi đa rât đau khô va thưc sư thây hut hâng, thây xot xa cho chinh ban thân minh.
Anh đa vưt bo hêt si diên, cai tôi cua minh đê xin lôi, van xin tôi, noi tôi muôn chưi, muôn đanh anh sao cung đươc, nhưng xin tôi đưng rơi xa anh, đưng bo măc anh luc nay. Anh đa khoc, chưa bao giơ tôi thây anh như thê, nhin anh đau khô, tiêu tuy, long tôi đau thăt lai. Anh noi, anh không muôn tiêp tuc vơi ngươi đo nưa, chi co tôi mơi giai thoat cho anh ra khoi hoan canh nay ma thôi.
Tôi đa khoc hêt nươc măt, cam giac như đang đưng trên sư tôt cung cua đau khô, nhưng vi qua yêu anh, tôi vân châp nhân ơ bên anh va hưa vơi anh cô găng coi như chưa co chuyên gi xay ra. Anh noi anh sơ ngươi đo va muôn đươc binh yên bên tôi như trươc đây.
Tôi biêt, giơ ban tôi cung đang yêu anh, cô ây chu đông liên lac vơi anh, anh va cô ây cung thương xuyên đi công tac vơi nhau. Nhưng anh khăng đinh la ho không co gi, trong khi anh thu nhân vơi tôi răng ơ bên canh cô ây, anh luôn khat khao ma đôi vơi tôi anh lai không hê co.
Tôi vơi anh đa noi chuyên vơi nhau rât nhiêu vê vân đê nay. Tôi muôn chia tay, con anh thi cư niu keo. Tôi yêu anh, muôn đươc sông vơi anh tron đơi nhưng tôi lam sao ma châp nhân đươc khi ơ bên tôi anh lai luôn nghi vê môt ngươi con gai khac. Cai cam giac đau đơn, nghi ngơ luôn tôn tai trong tâm chi tôi. Tôi không muôn minh cư dăn văt anh mai.
Chuyên xay ra cung đươc gân môt thang. Tôi cô dăn long se quên, se nguôi ngoai nhưng trong long đang rôi như tơ vo. Kinh mong những độc giả xa gần cho tôi những lơi khuyên thiết thực. Tôi xin chân thanh cam ơn!
Theo VNE
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...