Anh yêu tôi chỉ vì tiền
Thi thoảng anh lại đến vay tiền tôi, khi thì 3 triệu, lúc thì 5 triệu… rồi đến cả con xe của tôi, anh cũng mang đi bán để có tiền nướng vào trò đỏ đen.
Trên con đường tôi đi, chưa bao giờ tôi có được một ngày bình yên, hạnh phúc. Hầu như ngày nào, nước mắt cũng hòa chung với những bước đi của tôi. Một bà mẹ đơn thân giữa chốn xa lạ, không bạn bè, không người thân thích, luôn cố gắng làm việc để tránh mọi cạm bẫy và nuôi con. Nhiều lúc tôi tưởng mình sẽ gục ngã giữa cuộc đời này… nhưng đã có một bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay tôi, cho tôi niềm tin để bước tiếp.
Rồi một ngày anh bước đến… nhẹ nhàng như một con gió, mang đến cho tôi những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống. Cũng từ đấy, tôi thấy mình tươi cười nhiều hơn và yêu đời hơn trước… nhưngtôi không dám đón nhận tình cảm ấy từ anh bởi anh là người đàn ông độc thân và thua tôi tới 6 tuổi.
Khi biết tất cả về anh, về cuộc sống của anh, tôi càng quyết tâm né tránh sự quan tâm từ anh. Nhưng tôi né tránh anh bao nhiêu thì anh lại càng cố gắng chinh phục tôi bấy nhiêu. Anh nhẹ nhàng chăm sóc mẹ con tôi, quan tâm tới tôi rất chu đáo khiến con tim tôi cũng bắt đầu đập loạn nhịp vì anh.
Và tôi đã đến với anh như thế! Anh không quan tâm tới những lời bàn tán xung quanh, anh cũng công khai mối quan hệ của chúng tôi với bạn bè. Dù anh bị mọi người trêu “Phi công trẻ lái máy bay bà già”nhưng anh không hề cảm thấy ái ngại vì điều đó mà còn bảo, “Có phải ai muốn thế cũng được đâu!”. Anh yêu thương tôi, quan tâm chăm sóc cho mẹ con tôi khiến tôi tin tưởng anh tuyệt đối. Tôi không mảy may suy nghĩ bất cứ điều gì và càng càng ngày, tôi càng yêu anh nhiều hơn.
Video đang HOT
Những tháng ngày hạnh phúc ấy cũng giống như một giấc chiêm bao. Bạn bè tôi cũng khuyên không nên yêu người trẻ như thế dù tôi đi bên anh, mọi người không nhận ra được sự chênh lệch tuổi tác… nhưng có điều gì đó khiến họ hoài nghi về tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Còn tôi, dù bạn bè có khuyên nhủ như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu thương anh, vẫn không một chút so đo thiệt hơn khi đến với anh bằng tình yêu chân thành ấy.
Chẳng nhẽ yêu nhau là phải cho anh vay tiền sao? (Ảnh minh họa)
Anh vẫn yêu thương, chăm sóc tôi rất chu đáo nhưng thi thoảng, anh lại hỏi mượn tiền tôi, khi thì 3 triệu, lúc thì 5 triệu… và hôm nào mượn tiền thì anh cũng hứa, “V ài hôm nữa anh sẽ trả em ngay”. Vì yêu anh nên tôi không đặt nặng về vấn đề tiền bạc, tôi cũng chỉ nghĩ rằng, đã yêu và tin tưởng nhau thì không giúp đỡ được nhau lúc này cũng có thể giúp đỡ nhau lúc khác. Tôi cứ coi đó như là số tiền trả nợ cho anh mỗi lần anh phải bỏ ra để đưa mẹ con tôi đi chơi, đi ăn uống và ở khách sạn bên ngoài. Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi thất vọng khi người yêu của mình đã bỏ qua sĩ diện của một người đàn ông để vay tiền của người yêu…
Khi công việc của anh không ổn định, còn tôi thì bị mất việc, mọi chi tiêu trong nhà đều phải co hẹp lại. Tôi phải tính toán thế nào để có tiền nhà, có tiền cho con ăn học và tiền chi tiêu cuộc sống hằng ngày cho hai mẹ con tôi. Nhưng cũng từ đấy, anh lao đầu vào trò chơi đỏ đen, để rồi cả con xe tôi tích cóp bao lâu mới mua được, anh cũng mang nó đi bán để có tiền chơi.
Khi mọi chuyện đã xảy ra như thế thì có trách cứ gì nhau hay làm gì đi nữa cũng không thể lấy lại được những gì đã mất. Lúc ấy, mọi thứ trong tôi dường như vỡ nát… nhưng tôi vẫn yêu anh dù niềm tin của anh trong tôi đang mất dần.
Rồi anh đi làm xa. Thời gian chúng tôi được ở bên nhau cũng thưa dần. Nhưng đôi lần anh vẫn mượn tiền tôi và đã có lần tôi hỏi anh, “ Anh nghĩ như thế nào khi mà một người đàn ông đã đi làm vẫn không thể nuôi nổi bản thân mình? Như thế thì làm sao anh có thể làm chỗ dựa cho em? Anh nghĩ sao khi một người phụ nữ phải một mình bươn chải để nuôi con, liệu họ có nhiều tiền đến thế không?”. Khi tôi nói những lời ấy, tôi chỉ muốn anh biết tự lập, sống có trách nhiệm với bản thân hơn và đừng dựa vào người khác sẽ thành thói quen. Nhưng anh không hiểu điều đó và anh cho rằng, tôi đã hết yêu anh.
Cũng từ hôm đó, anh không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi có gọi điện, nhắn tin thì anh vẫn không trả lời. Suy nghĩ về những gì đã qua… tôi thấy tiếc cho một tình yêu đẹp. Nhưng nghĩ về người đàn ông đó, tôi thấy dường như anh ấy không xứng đáng với những gì tôi đã dành cho anh. Chẳng nhẽ khi yêu là phải cho người đàn ông của mình vay tiền sao?
Mọi người có nghĩ tôi dại quá không? Nhưng khi đã yêu thì tôi luôn muốn sống hết lòng vì nhau. Khi muốn nhận một thứ gì đó thì mình hãy cho đi trước… và khi cho đi, không có nghĩa là mình sẽ nhận lại điều tốt ở đó mà sẽ có người mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn đến cho mình. Và tôi tin rằng, cuộc sống luôn có luật nhân quả.
Tôi không hối hận hay nuối tiếc về những gì mình đã làm… và tôi luôn nhìn vào những gì đã qua để hoàn thiện bản thân mình nhiều hơn nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tận cùng tuyệt vọng...gặp lại tình cũ!
Bất giác tôi bấm số và gọi cho H, giọng nói anh vẫn ân cần và ấm áp như ngày nào. Tôi đã cầu xin H tha thứ...
Không như những chuyện tình lãng mạn khác. Tôi gặp H trong một buổi trưa hè, cái nắng hè oi ả không làm xấu đi ấn tượng ban đầu của tôi đối với H. Tôi yêu H ngay từ lần đầu gặp mặt đó. Không phải chúng tôi tình cờ gặp nhau mà chúng tôi quen nhau đã lâu nhưng chỉ liên lạc qua điện thoại. Cái ngày định mệnh đó cũng đã đến với tôi, H hẹn gặp tôi. Khi gặp H tôi rất ngạc nhiên, anh không giống như những gì tôi tưởng tượng. H cao to nhìn cũng khá đẹp trai nhưng anh ăn mặc khá giản dị, đó cũng là điều dễ hiểu vì H nói rằng gia đình anh rất nghèo. H nói gặp tôi anh thất vọng lắm vì tôi không giống như những gì anh đã nghĩ. Những tưởng rằng tôi và H không thể đến bên nhau được vậy mà thời gian trôi đi chúng tôi lại yêu nhau say đắm.
Ảnh minh họa
Về nhà H chơi thấy nhà H rất nghèo, mọi người xung quanh cứ ngăn cản chuyện tôi đến với H. Vì anh ấy không có tương lai nên không thể mang lại niềm hạnh phúc trọn vẹn cho tôi được. Nhưng quan điểm của tôi lại khác, thấy gia cảnh H như vậy tôi lại càng yêu anh hơn. Thời gian bên nhau tôi thật hạnh phúc.
Mới vậy mà đã một năm trôi qua, tôi ra trường và đi làm. H vẫn còn đi học, xa H tôi nhớ anh nhiều lắm nhưng công việc bận rộn làm tôi không thể đến thăm anh được. Còn anh cũng vậy, vẫn đang là sinh viên nên anh không có điều kiện qua thăm tôi thường xuyên được. Lâu dần tôi cũng quen với cuộc sống không có H bên cạnh. Những lúc buồn, nhớ anh tôi lao vào cuộc chơi với bạn bè và điều gì đến cũng sẽ đến. Sự cám dỗ của đồng tiền đã làm tôi thay đổi, tôi đã quen và hẹn hò với một người con trai tên P. P là một người rất có điều kiện, ngày ngày anh đưa đón tôi đi làm, đưa tôi đi chơi, P đáp ứng cho tôi tất cả mọi thứ. Tôi lao đầu vào yêu P như chưa từng yêu bao giờ. Tôi quên H từ lúc nào không hay, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với H.
Một hôm, P yêu cầu tôi về sống chung với anh, tôi đã đồng ý. Thời gian đầu sống chung với anh tôi thật hạnh phúc, tôi được sống một cuộc sống đầy đủ về mọi thứ. Nhưng không có gì là mãi mãi cả, sống chung với anh tôi mới nhận ra một điều anh thật ích kỷ. P muốn tôi thay đổi mọi thứ từ ăn mặc đến tính cách, anh ép buộc tôi phải làm theo sự sắp đặt của anh. Tôi càng buồn và thất vọng hơn khi anh không tin tưởng tôi, không tin tưởng vào tình cảm tôi dành cho anh. Anh thường hay ghen bóng ghen gió, khi tôi đi đâu hay gặp gỡ ai anh cũng không đồng ý. Thậm chí anh còn bắt tôi phải nghỉ việc để ở nhà.
P thật gia trưởng, có lẽ đối với anh tiền bạc là quan trọng hơn tất cả, anh không hề quan tâm gì đến tôi, tôi chán nản và nghĩ ngợi nhiều hơn. Lúc đó tôi nghĩ đến H một tình yêu đầu đời trong sáng và đẹp đẽ, giá như ngày xưa tôi đừng vì đồng tiền mà đánh mất đi chính bản thân mình, đánh mất H.
Bất giác tôi bấm số và gọi cho H, giọng nói anh vẫn ân cần và ấm áp như ngày nào. Tôi đã cầu xin H tha thứ nhưng anh không đồng ý. Chán nản và tuyệt vọng tôi đã tự tử, nhưng mọi người xung quanh đó đã kịp đưa tôi vào bệnh viện. Khi tỉnh dậy người đầu tiên mà tôi nhìn thấy không phải P mà chính là H, bao ký ức ngày xưa lại hiện về trong tôi, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Em đã khóc rất nhiều anh biết không
Lỗi tại em chỉ tại em thôi
Lỡ đánh rơi cuộc tình kia hẹn ước
Để tình mình tan nát như pha lê.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phát hoảng vì người yêu ngày nào cũng "đòi" Người yêu của cháu ngày nào cũng yêu cầu cháu làm "chuyện ấy". Khi cháu có "vấn đề gì" bất thường là cô ấy lại nghi ngờ, căn vặn... Trước khi yêu cháu, cô ấy là một cô gái hơi nhút nhát và thuộc trường phái cổ điển. Nhận lời yêu cháu rồi mà một tuần sau cô ấy mới chịu để cho...