“Anh yêu em đến chết!”, nhưng hoạn nạn xảy ra, em đứng như trời trồng giữa đường…
Anh giải thích theo bản năng con người… nhưng mọi thứ chẳng thể thuyết phục em. Em nghĩ ngay cái giây phút nguy hiểm nhất mới biết người yêu mình có thật sự bảo vệ che chở mình hay không.
Em năm nay 25 tuổi cái tuổi không còn trẻ dại để yêu cho vui. Em yêu anh hơn 1 năm, chúng em cũng xác định đến chuyện hôn nhân. Cả 2 đều tốt nghiệp những trường ĐH top đầu và có công việc ổn định. Anh tuy không quá xuất sắc trong công việc nhưng là người nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói nên rất được lòng sếp.
Gia đình anh cũng tương đối khá giả, anh được ba mẹ mua cho một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội. Bản thân anh cũng vay mượn để mua ô tô riêng đi lại. Về chuyện tình cảm anh rất yêu và chiều em. Anh thường xuyên nói những lời có cánh để em yên tâm. Nhưng không chỉ ở lời nói, các cử chỉ nhỏ anh cũng thể hiện là người yêu em rất nhiều.
Em nói như vậy là bởi những lúc em ốm đau anh là người đầu tiên đến mua thuốc mang sang tận nơi, sẵn sàng xuống bếp nấu cho em ăn. Em tưởng mọi chuyện viên mãn nhưng rồi có một sự cố khiến em phải suy nghĩ nhiều.
Chuyện là thế này, em với anh hay chơi với một nhóm bạn của anh. Cuối tuần chúng em thường đi ăn uống, hát hò tập thể rất vui vẻ. Hôm đó cũng là cuối tuần, sau khi ăn đồ nướng ở một nhà hàng bọn em ra lấy xe để chuyển đến quán hát karaoke gần đó. Chỗ để xe nằm phía bên kia đường đối diện với quán nướng.
“Anh bỏ em đấy à” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc bọn em đi bộ qua đường để đến chỗ để xe anh vẫn nắm tay em rất tình cảm. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ đột nhiên có chiếc ô tô đi nhanh lao đến. Chiếc ô tô lao thẳng về phía bọn em. Lúc đó bọn em đang nắm tay nhau thì anh giằng tay em ra chạy vọt lên trên, bỏ mặc em ở lại. Em lúc đấy sang đường có quan sát, thấy ô tô đi nhanh nhưng nó rẽ sang một đường khác, không lao thẳng vào bọn em nên em bình tĩnh không mất kiểm soát như anh.
Em quá ngỡ ngàng và hụt hẫng khi giây phút anh gạt phắt tay em ra để chạy vọt lên phía trên. Em đứng ngơ ngác chết lặng ngay giữa đường nhìn anh trân trân. Lúc này sau khi hoàn hồn anh sực nhớ ra rồi quay lại phía em. Chiếc ô tô cũng đã lùi xa anh vừa ngượng vừa bối rối khi em hỏi: “Anh bỏ em lại đấy à?”.
Em hỏi mà lòng quặn thắt lại. Anh đến nắm tay em đi tiếp nhưng quả thật khi đó bàn tay em buông thõng chẳng muốn nắm lấy tay anh nữa. Sau đêm đó anh giải thích là do anh quá bất ngờ, rồi bản năng con nguời… nhưng mọi thứ chẳng thể thuyết phục em. Em nghĩ ngay cái giây phút nguy hiểm hoạn nạn nhất mới biết người yêu mình có thật sự bảo vệ che chở mình hay không.
Từ hôm đó đến giờ em không liên lạc với anh nữa cho dù anh gọi điện, nhắn tin liên tục. Em bảo anh cho em thời gian suy nghĩ. Em có nhạy cảm quá không? Anh hành xử như vậy là do bản năng sinh tồn của con người hay do tình yêu của anh với em chưa thật sự sâu đậm?
Theo Vietnamnet
Bàng hoàng vì lối sống buông thả mỗi khi Tết đến của chị dâu
Lúc có rượu vào, mặc kệ mẹ chồng hay em dâu chị trong nhà, họ nói oang oang chuyện này chuyện nọ rất thô. Chồng chị giận tím mặt nhưng không muốn làm chị mất mặt.
Tôi về làm dâu được 3 năm nay, và đang rất chán bà chị dâu của mình. Chúng tôi sống cùng nhà, ăn cùng mâm nhưng chẳng thể nào kết thân được với nhau. Có lẽ vì tôi không hợp tính chị ấy.
Chồng tôi có một người anh trai lấy vợ được mấy năm và đang có một cậu nhóc 5 tuổi. Vì nhà rộng nên anh chị vẫn ở với bố mẹ chồng. Tuy chị về làm dâu trước tôi 2 năm nhưng không được lòng bố mẹ chồng. Khi tôi quen chồng tôi, mẹ anh đã nói không ưa gì chị nhưng không thể đuổi chị đi được. Bà than thở chị lười biếng, khó chiều, lại ích kỉ... Khi đó, tôi còn cho rằng mẹ chồng tương lai mình khó tính, bắt bẻ con dâu. Vậy mà khi về làm dâu, tôi mới được tận mắt chứng kiến những gì mẹ chồng tôi nói.
Ngày thường, chị dâu đi làm rồi nằm ườn trên võng đưa qua đưa lại, đợi tới giờ ăn thì mọi người gọi xuống ăn cơm. Mà chị có phải làm gì nặng nhọc cho cam, chỉ là nhân viên văn phòng sáng đến chiều về. Tôi cũng đi làm, công việc nặng nhọc hơn chị nhưng về nhà là ba chân bốn cẳng chạy vào phụ mẹ chồng nấu ăn. Tới giờ ăn cũng chính tôi đi gọi chị. Mẹ chồng tôi nhiều khi bảo tôi đừng kêu, xem có xuống ăn không. Nhưng phận là em dâu, cứ ngồi ăn cơm mà chẳng nói tiếng nào với chị thì không hay, vì thế tôi đều gọi.
Vậy mà vừa đến Tết, chị đã dẫn bạn về nhà ăn uống linh đình từ mồng 2 cho đến mùng 5 tết. (Ảnh minh họa)
Ngày Tết, chị chẳng động tay động chân vào việc gì trong nhà. Từ khi được nghỉ lễ, chị đi từ sáng đến tối mới về. Cả căn nhà rộng chỉ có tôi và mẹ chồng dọn dẹp. Mẹ chồng tôi hỏi thì chị bảo chị đi làm đẹp, đi mua quần áo Tết. Chị còn nói một năm chị chỉ rảnh mấy ngày này nên phải để chị thoải mái. Với lại anh chồng tôi bận rộn, có năm trực cả Tết nên không về được. Vì thấy con dâu tủi thân nên mẹ chồng tôi cũng không nỡ mắng mỏ.
Năm kia, chị đưa mẹ chồng tôi 5 triệu mua sắm Tết. Tôi cũng đưa mẹ chồng 5 triệu nhưng vẫn phải mua sắm thêm cho gia đình. Còn chị dâu, chị xem như bấy nhiêu đó là đủ nên mặc nhiên để tôi và mẹ lo. Từ chuyện bánh trái, thức ăn cúng tổ tiên cho đến đồ nhắm, bánh mứt đãi khách khứa. Chị chỉ chăm chăm mua sắm cho bản thân và chồng con, chẳng hề mua được cho mẹ chồng một cái áo nào.
Vậy mà vừa đến Tết, chị đã dẫn bạn về nhà ăn uống linh đình từ mồng 2 cho đến mùng 5 tết. Nhà lúc nào cũng đầy người, mà toàn bạn chị, ăn uống thì lại rượu bia, cạn chén với hô vang trời. Mẹ chồng tôi khó chịu nhưng không muốn làm mất mặt con dâu nên cứ ra vào nhìn ngó rồi thở dài. Ăn uống cho say sưa, rồi kéo nhau đi hát hò tới khuya.
Mỗi lần như vậy, chị lại nhờ tôi rửa bát. Có lần còn vội đi luôn mà không nhờ. Thấy bừa bãi quá, tôi và mẹ lại dọn dẹp. Có lẽ thấy tôi và mẹ như vậy nên chị càng ỷ lại. Mùng 3 Tết anh chồng về được lúc rồi lại đi, thế nên chẳng hay biết chị ở nhà bừa bãi, buông thả thế nào.
Tết năm ngoái, tôi và mẹ thống nhất sẽ không dọn dẹp cho chị. Tôi lấy cớ có con nhỏ, còn mẹ thì nói thẳng ai gọi bạn tới thì tự dọn dẹp. Chị ừ ừ, dạ dạ cho qua rồi quên luôn. Ăn uống xong, chị lại đi chơi. Khác với năm trước, trước khi đi, chị nói với theo một câu: "để con về con dọn".
Nhưng rồi chị đi tới 11 giờ mới về, người say khướt nên lăn ra ngủ luôn, thành ra lại tôi xuống dọn. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi chị đi tới 11 giờ mới về, người say khướt nên lăn ra ngủ luôn, thành ra lại tôi xuống dọn. Năm ngoái chồng chị không phải trực, nhưng cũng chẳng được ở cạnh vợ lúc nào. Chị dâu dẫn bạn về, nhưng đa phần là đàn ông, ăn nói bỗ bã.
Lúc có rượu vào, mặc kệ mẹ chồng hay em dâu chị trong nhà, họ nói oang oang chuyện này chuyện nọ rất thô. Chồng chị giận tím mặt nhưng không muốn làm chị mất mặt. Cũng vì chuyện này mà vợ chồng chị cãi nhau thường xuyên, nhưng lần nào anh chồng tôi cũng thua vì chị quá đanh đá.
Năm nay, mẹ chồng tôi định làm thẳng tay vì không chịu nổi chị nữa. Mẹ bàn với tôi nếu chị vẫn không thay đổi thì mẹ sẽ đuổi thẳng về nhà đẻ, nếu không thì cho anh chị ra ở riêng. Chồng chị không nói gì nhưng ý tứ thì có vẻ đồng ý. Song chị dâu tôi thì vẫn tươi tỉnh chưa biết gì. Nhìn thấy chị vô tư như thế, lại nghĩ tới mẹ chồng hạ quyết tâm, tôi thấy thương cho chị hơn là trách. Có cách nào để giúp chị thay đổi không mọi người?
Theo Afamily
Vì sao phụ nữ bầu bí vẫn phải lo giữ chồng? Vì sao phụ nữ tự chủ về kinh tế, gánh trọng trách mang nặng đẻ đau nhưng lại luôn là người lo giữ chồng? Tại sao không phải là đàn ông lo giữ vợ? Chuyện giữ chồng trong thời gian vợ bầu bí là chủ đề không bao giờ nguội đối với chị em phụ nữ, nhất là những người đã và đang...