Anh về với vợ anh đi, đồ tồi!
Anh không thể nào sống được với em đâu. Bởi vì em tự do quen rồi, em xinh đẹp quen rồi và chạy trốn quá xa khỏi sự gia trưởng tồi tệ của đám đàn ông các anh lâu rồi. Anh về với vợ đi, và tỉnh lại đi mà thương vợ với! Đồ tồi!
Thế là anh cắn câu em rồi!
Đừng có hỏi em là tại sao lại bỏ anh trong khách sạn một mình! Đừng có gọi điện nữa, em không thèm nghe đâu! Đừng có nhắn tin nữa, đầy cả hộp thư của em, em xóa hết đi rồi! Lý do em “chơi khăm”, để anh ở lại khách sạn ấy một mình, là bởi anh quá tồi! Lý do mà em đùa cợt với một thằng tồi như anh, là bởi em thích thế! Anh về với vợ anh đi!
Có mấy cái ảnh chụp món ăn của em trên facebook mà anh đã khen em đảm đang. Có mấy bức ảnh chụp trong chuyến đi chơi với bạn bè mà anh đã khen em năng động. Có mấy cái lời em viết không cuối không đầu, cảm xúc lê thê lượt thượt mà anh đã khen em sâu sắc. Trong khi vợ anh cố gắng vì anh, chịu đựng vì anh, thì anh coi như mớ giẻ lau!
Vợ chồng em li dị dăm năm rồi. Dăm năm ấy, em làm mẹ đơn thân. Sung sướng không gì bằng, thanh thản không gì hơn, vui cười không gì ngăn cản nổi. Lý do mà em buộc phải dừng lại cuộc hôn nhân của mình, thì cũng bởi vì chồng em giống hệt như anh. Em hồi ấy là cô hoa khôi ở trường đại học, chồng em tán tỉnh em đến “mòn cả dép tông” em mới chịu theo về. Em học hành cũng khá, nhưng vì cái bụng bầu, lại vướng víu con nhỏ nên em tạm chưa xin việc làm.
Thế là em ở nhà, trở thành osin bất đắc dĩ cho chồng, thành chân sai vặt tiện ích cho gia đình chồng ở quê. Và đúng nghĩa là “cái giẻ lau nhà” cho cả dòng họ nhà anh ấy. Em xinh đẹp thế, chân dài miên man, sinh nở xong eo vẫn nhỏ như con kiến, mà ba năm trời không được một lần thoa son. Lần duy nhất em đi cắt tóc là sau khi sinh con gần một năm. Đó là lần duy nhất em đến tiệm làm đẹp, trong suốt chiều dài cuộc hôn nhân của mình!
Em không có tiề.n để chủ động chi tiêu, chồng em đưa từng nào thì tiêu dùng từng ấy. Tự động viên mình cho qua ba năm con nhỏ rồi em sẽ tự xin việc làm, sẽ trở lại xinh đẹp và tươi trẻ, thì chồng em đã kịp đưa cô bồ nhí đi khách sạn sang trọng qua đêm và thực hiện cùng cô ta vài ba chuyến du lịch hạng sang! Em bị sốc, em tưởng như anh ấy sẽ trở về xin lỗi khi bị em phát hiện, thì không ngờ anh ấy bảo, em làm anh ấy chán! Rằng em lạc hậu quá, em lôi thôi ghê người, em không trông nom con cái cho ra hồn, để ban đêm con nhỏ khóc lóc làm anh ấy chỉ muốn nổi điên vì mệt.
Video đang HOT
Thế là chẳng còn gì để nói với nhau. Em trở về ngôi nhà trọ như thời chưa có gia đình. Chỉ khác là đã có thêm một cô con gái nhỏ! Nhưng có hề gì đâu!
Anh về với vợ đi, và tỉnh lại mà thương vợ anh đi!
Những ngày đầu xin việc khó khăn, vì em đã mất mấy năm chưa đi làm việc, em sống qua ngày với con gái bằng suất lương còm. Nhưng em học hỏi rất nhanh, em lại có bằng cấp vững chắc và đầy đủ nữa.
Một năm sau em không còn phải đứng thòm thèm nhìn những bộ váy mình mong ước nữa. Không cần phải đến tiệm làm tóc con con trong hẻm nữa. Tuần nào tiêu chuẩn của em cũng là spa cao cấp và hàng hiệu lần lượt được “khuân” về!
Nhưng tinh thần của em thì cứ trái gió trở trời là đau nhức vì vết thương ngày cũ. Em cơ mà, em rắn giỏi thông minh, em tự tin chủ động. Nhưng em đã ra khỏi ngôi nhà hạnh phúc của mình, chỉ vì một người đàn ông nông cạn.
Tưởng như anh ta là chỗ dựa đời mình mà hóa ra là lí do đẩy mình đến nỗi cô đơn cùng cực và thù hận vô vàn. Em bây giờ vừa vui với niềm vui thanh thản của mẹ đơn thân, lại vừa cay cú và luôn nung nấu ý định trả thù những người đàn ông há.o sắ.c. Kiểu như chồng cũ của em. Hoặc là như anh!
Anh có điên không mà nghĩ là em sẽ đợi anh b.ỏ v.ợ, cưới em về? Anh biết rõ là bố của con em, em còn chán đến độ không thèm đếm xỉa nữa là một người xa lạ như anh? Chồng cũ của em “nhấm nháy” suốt ngày, hi vọng em “nghĩ đến con” mà trở về nhà. Nhưng anh ấy không biết là chuyện xưa lắm rồi và em vĩnh viễn không thể làm người đàn bà ngây dại trước đây… Với lại, anh lấy gì để tin, là khi xa vợ, em có thể làm cho anh hạnh phúc?
Bằng một vài bữa cơm em nấu cuối tuần? Bằng một vài chiếc áo cao cấp mà em mua cho anh mặc? Anh lại còn khen em khéo chọn và có gu thẩm mỹ? Thế anh có biết vợ anh không chọn được món đồ như thế cho anh, vì chị còn phải dành tiề.n cho con cái và gia đình không? Anh hưởng thụ thản nhiên trơ trẽn thế, thảo nào em chỉ vừa lả lơi anh đã “vập” vào. Nói thật với anh, em có bao nhiêu những điều tốt đẹp bây giờ chẳng qua là vì không bị đám đàn ông các anh quấy rầy! Vì em có đủ thời gian để sắp đặt cho mình. Vì không bị chồng kêu ca mắng mỏ ầm ầm; không bị mẹ chồng hay em chồng nhăm nhe mấy điều vụn vặt phán xét ch.ê ba.i; không bị gia đình chồng một năm bắt về quê làm giỗ năm bảy lần, mua sắm đủ thứ vẫn b.ị ch.ê trách là không chu đáo; không bị chồng “bố thí” tiề.n chi tiêu nhưng lại không bao giờ được một lời cảm ơn, khen tặng.
Theo Tuổ.i Trẻ Thủ Đô
Tôi muốn lấy lại người đàn ông của đời mình từ tay vợ anh
Tôi càng quyết tâm lấy lại anh, vì thật ra từ đầu anh là của tôi, chỉ vì vô tình bị người ta cướp mất. Tôi không ngu ngốc để mất anh lần nữa.
Tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, xinh đẹp và có sự nghiệp riêng, luôn tự nhủ sẽ không làm kẻ lụy tình, thế mà hơn 10 năm qua vẫn không quên được người đàn ông đó. Tôi quen anh khi học chung ở đại học Ngoại thương, anh hơn tôi 4 tuổ.i và đang học lấy bằng hai. Anh vừa học vừa dạy kèm kiếm thêm thu nhập, còn tôi là cô sinh viên 18 tuổ.i.
Ngày đó quan hệ nam nữ trong sáng, giữa chúng tôi chưa hề nắm tay, cũng chưa ai trao nhau lời yêu, cứ âm thầm đi bên nhau như vậy cho đến mấy năm sau khi ra trường. Cuộc sống xa quê, tự mình phấn đấu vượt lên hoàn cảnh và số phận đã khiến tôi khâm phục ý chí của anh rồi yêu anh lúc nào không hay. Tôi biết anh là mẫu đàn ông mình muốn lấy làm chồng: giỏi, đầy nghị lực và lòng tự trọng, cương trực nhưng vô cùng ấm áp. Nhưng là con gái nên tôi đành đợi anh mở lời trước, với lại cũng kiêu hãnh khi bản thân thuộc hàng hoa khôi và được bao người săn đón.
Anh ở bên giúp tôi học, làm thùng rác cho tôi trút những nỗi buồn vô cớ, thỉnh thoảng mua cho tôi những món quà nhỏ khi lãnh lương chứ không thể đưa đến những nơi xa hoa vì gia đình anh rất khó khăn. Ra trường chúng tôi ít gặp nhau hơn nhưng lâu lâu vẫn đi cà phê. Tôi nhiều lần cố ý làm cho anh ghen khi đi ăn với những anh công tử con nhà giàu, vậy mà anh không phản ứng. Tôi bắt đầu thấy nản nhưng vẫn tin anh sẽ ở bên mình cả đời nên đã chủ quan. Đến một ngày anh gọi báo sẽ sang định cư ở nước ngoài. Trái tim tôi vỡ vụn khi biết anh đi diện kiến hôn thê và sẽ làm đám cưới với người con gái đang sống ở đó. Tôi không nghĩ anh lấy vợ vì vật chất bởi bản tính anh sống rất trách nhiệm, tự trọng; nếu muốn giàu sang anh đã lấy cô học trò anh dạy kèm vì cha mẹ c.ô b.é đó luôn tìm cách gán ghép, thậm chí xin việc giúp anh, thế mà anh không hề dao động.
Tôi đôi lần nhìn thấy cách họ đón tiếp anh, hoàn toàn không giống thái độ đối với thầy giáo của con mình mà là đối với một người khách quý. Còn tôi giờ đã 34 tuổ.i, một trưởng phòng của công ty nước ngoài, được đi nhiều nơi trên thế giới, càng xinh đẹp hơn xưa, đã thử qua một vài mối tình nhưng không đi đến đâu vì bóng anh quá lớn. Tôi không thể quên được ánh mắt đen láy và nụ cười giòn tan như át cả không gian và thời gian của anh. Sau này khi có Facebook, tôi âm thầm tìm kiếm anh. Mừng cho hạnh phúc của anh bao nhiêu, tôi đa.u đớ.n bấy nhiêu khi giờ đây anh đã là một người đàn ông có sự nghiệp và gia đình đủ đầy.
Cuối cùng tôi quyết định đi du lịch đến nơi anh đang ở, hy vọng một lần gặp lại để giải thoát trái tim mình; nhưng tôi đã lầm. Khi vừa nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc xe hơi, nở một nụ cười đón tôi ở sân bay, vẫn khí thái rạng ngời ngày nào, giờ thêm nét phong trần của thời gian và sự tự tin của một người đàn ông thành đạt thì tôi biết cả đời này sẽ bị anh cầm tù. Lúc đó tôi chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt và dúi đầu vào bờ vai cao rộng kia để khóc cho thỏa lòng, sẽ đấ.m vào ngực anh để cho anh biết hơn 10 năm qua anh đã làm tôi đa.u đớ.n thế nào, nhưng chân tôi không lết nổi cho đến khi anh đưa tay ra đỡ lấy hành lý.
Anh nghỉ phép hai tuần đưa tôi đi chơi, ăn uống, mua sắm như muốn bù đắp lại cho tôi những ngày còn nghèo khó, đó là hai tuần hạnh phúc nhất của tôi. Đến một ngày anh đưa tôi về giới thiệu với vợ anh dù tôi nhiều lần từ chối. Anh bảo vợ anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối, tôi không đến không được. Bữa tiệc cũng có thêm vài người bạn khác của hai người. Vợ anh không đẹp sắc sảo cũng không ăn nói sắc bén được như tôi, nhưng công bằng mà nói cô ấy có nét đài các dễ thu hút đàn ông, cử chỉ khoan thai và lời nói cũng nhẹ nhàng, nhưng với phụ nữ như tôi thì thấy có cái gì lành lạnh khó gần. Thảo nào anh từng gợi ý với tôi là khi bên cạnh vợ, anh luôn chú ý hành động và lời nói của bản thân.
Tôi thấy hai đứa nhỏ, dù đang mè nheo, chỉ cần thấy ánh mắt của mẹ là nhất nhất làm theo. Trái tim tôi đau thắt khi nhìn anh chăm sóc vợ. Trước khi về lại Việt Nam, hai chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Tôi hỏi anh sao vội lấy vợ, anh từng yêu tôi và hiện tại xem tôi là gì của anh? Anh kể vợ anh sống ở nước ngoài nhiều năm nên có những tính cách mộc mạc, lạc quan, chủ động mà anh thích. Vợ cầu hôn anh trước khi hỏi anh có muốn sống đến già với cô ấy? Anh nói tôi là kỷ niệm, còn vợ anh là một phần thân thể không thể thiếu rời. Anh bảo ở bên vợ thấy bình yên và niềm kiêu hãnh (không thấy lý do vì yêu).
Tôi nhận ra anh đang thương hại và mang ơn vợ chứ không phải yêu khi buột miệng nói ước chi trong cư xử hàng ngày vợ anh được 1/10 sự góc cạnh và dữ dằn như cô ấy ở trong công việc. Đằng này vợ anh quá tĩnh, chẳng biết ghen, chẳng giận hờn, trách móc hay đòi hỏi gì, càng ít bộc lộ cảm xúc nên nội tâm của cô ấy anh chưa hề chạm đến được. Phải chi anh là người bạc tình thì tôi đã dễ dàng buông bỏ, đằng này anh vẫn thế, sống có trước có sau cho nên dù còn yêu tôi thì anh chỉ quan tâm trong khoảng cách chừng mực, và dù không còn yêu vợ (tôi dám chắc như thế) anh vẫn bên cạnh.
Tôi càng quyết tâm lấy lại anh, vì thật ra từ đầu anh là của tôi, chỉ vì vô tình bị người ta cướp mất. Anh đã dạy cho tôi một bài học đắt giá trong đời "muốn hạnh phúc phải đấu tranh", tôi không ngu ngốc để mất anh lần nữa. Điều tôi băn khoăn duy nhất trong lúc này là hai đứ.a b.é con. Vợ anh tôi không quan tâm nhưng ngược lại hai đứa nhỏ đáng yêu vô cùng, chúng xinh xắn, hoạt bát và lém lỉnh, đặc biệt rất giống anh. Tôi không tin vào cái gì gọi là "nhân quả" vì nhan nhản quanh tôi đầy những người đến sau còn được đối đãi tử tế hơn người đến trước. Tôi đủ bản lĩnh để biết mình đang làm gì, không muốn nhận những lời chử.i bới hay giáo huấn sáo rỗng, cái tôi muốn nghe là kinh nghiệm làm mẹ kế. Tôi không muốn tình yêu khó khăn mới tìm lại được có thể vì con chung, con riêng mà tan vỡ. Anh chị nào đang làm cha mẹ kế xin chia sẻ những vấn đề đã trải qua giữa mẹ kế con chồng? Xin cám ơn.
Theo VNE
Hình săm kỳ quái dưới rốn và bí mật về quá khứ của vợ Tuy nhiên, đáp lại, anh nói những lời khiến vợ anh sợ xanh mắt "Nói thật với cô, tôi ghét nhất là loại đàn bà đùa đòi, làm những việc chỏi mắt. Xăm ...xăm.... để làm gì? Cho trai nó nhìn à" Anh gặp chị trong một buổi sinh nhật của bạn thân. Lần đầu tiên nhìn thấy chị anh đã bị hút...