Anh vẫn cưới dù không yêu tôi
Đôi khi tôi muốn nắm tay anh, nhưng anh luôn mang vẻ lạnh lùng, không thiết. Cứ chiều thứ Sáu anh về, xong nhiệm vụ của một người chồng là sáng thứ hai anh lại đi… (Thu Hoa, VP)
ảnh minh họa
Chuyện của anh và cô bạn học mọi người đều biết. Tuổi mới lớn anh yêu người ta với tình cảm thanh khiết đầu đời, với trái tim tuổi trẻ nồng nhiệt say mê. Hai người đã có với nhau nhiều kỷ niệm bên sách vở, rồi cùng thi đỗ đại học, cánh cửa tương lai rộng mở. Song người ta ra trường trước anh một năm đã lấy luôn thiếu gia, con nhà trâm anh.
Anh bị bỏ lại, xấu hổ ê chề. Anh đau khổ, anh suy sụp đến mức bỏ lại tất cả chỉ cầm tấm bằng kỹ sư vừa mới nhận, vào tận miền trung Tây Nguyên để bắt đầu cuộc sống khác. Cho đến ba năm sau khi nỗi lòng nguôi ngoai, anh mới trở lại theo lời nài nỉ, van xin của bố mẹ.
Rồi chúng tôi quen nhau, gia cảnh phù hợp, hai bên chẳng ai phản đối nên đám cưới nhanh chóng diễn ra.
Tôi chẳng còn ở cái tuổi nhí nhảnh để đòi hỏi chồng phải chiều chuộng, lấy lòng, song anh hiếm khi thể hiện tình cảm với vợ. Đôi khi tôi muốn nắm tay anh, nhưng anh luôn mang vẻ lạnh lùng, không thiết. Cứ chiều thứ Sáu anh về, xong nhiệm vụ của một người chồng là sáng thứ hai anh lại đi. Hạn chế tối đa việc đưa tôi đi chơi, kể cả về nhà bố mẹ đẻ.
Video đang HOT
Anh chẳng cần quan tâm xem hôm nay vợ mặc đẹp ra sao, thay đổi kiểu tóc thế nào, và nấu món ăn cầu kỳ lắm không. Một lời cũng không thấy anh thốt ra để thể hiện rằng, anh biết vợ đang cố gắng làm đẹp lòng anh.
Một năm trôi qua, chúng tôi vẫn cư xử khách khí, vẫn có khoảng cách chưa thể lấp đầy vì vợ chồng ít trò chuyện. Về nhà là anh dán mắt vào điện thoại để chơi điện tử hay online, làm cái gì chỉ anh mới biết.
Tôi có công việc ổn định nên chẳng cần chồng phải chu cấp, anh cũng luôn nghĩ vợ như thế là quá sướng, do nhà cửa đã sẵn ở, chẳng phải lo thêm bất cứ gì về kinh tế, tiền sinh hoạt bố mẹ cũng chẳng khiến, lương làm ra thoải mái tiêu, song anh đâu hiểu tôi sống dật dờ như một thân cây tầm gửi, chưa biết nay mai bị tống khỏi thân chính lúc nào.
Nhất là khi nhà chồng chẳng buồn mặn mà vì thấy tôi mãi không có con. Một năm qua với tôi dài như mười năm đằng đẵng, khi sống ở một nơi xa lạ với toàn những người không hiểu mình. Tôi sống khép kín và ít khi đi chơi vì sợ điều tiếng. Anh chê tôi khô khan và luôn càu nhàu việc hiếm muộn, làm như nguyên nhân là do tôi, anh hay nói: “Thế thì cưới vợ liền tay làm gì”. Tôi thấy chới với và tủi nhục vô cùng, không biết phải tiếp tục sống ra sao.
Lần mò tìm hiểu tôi mới biết chuyện xưa kia của anh, quá khứ đã qua nhưng cảm giác bị phản bội ngày nào vẫn đeo bám lấy anh, có khi cũng giống như tâm trạng lúc này của tôi, yêu một người mà người ta… ruồng bỏ.
Chẳng có gì ràng buộc, tôi cay đắng tự trấn an, có khi thế lại may, vì nhỡ những đứa trẻ ra đời không từ tình yêu của bố mẹ thì còn đáng thương hơn gấp nhiều lần.
Tôi không biết phải làm sao để anh yêu vợ hơn, nên chấp nhận thua cuộc để chấm dứt tấn bi kịch này, để anh được sống trọn vẹn với tình cảm đầu đời ấy. Tôi cũng sẽ luôn ôm trong lòng thắc mắc, không yêu sao anh cưới tôi làm gì. Phải chăng anh đã “nhân đạo” khi chưa nói thẳng rằng anh lấy tôi chỉ để đẻ con nối dõi?
Theo Dantri
Tôi cả nghĩ hay là anh không yêu tôi
Anh tán tỉnh tôi khi đang có quan hệ tình cảm với người khác. Tôi còn nghĩ anh yêu cả cái chị làm mối cho chúng tôi.
ảnh minh họa
Tôi quen anh do chị giới thiệu. Họ chơi với nhau rất thân, tôi cũng không hiểu tại sao anh chị không đến với nhau. Lúc này chị đã đám hỏi. Anh nhận tôi làm em gái và tôi có hỏi anh: "Nếu chị ấy theo đạo, anh có tiến tới không?". Anh nhìn tôi và trả lời: "Nếu chị ấy có đạo thì anh sẽ tiến tới". Mẹ anh không muốn anh lấy người không theo đạo, chị ấy thấy tôi có đạo nên giới thiệu cho anh ấy. Lúc này anh cũng không biết chị có người yêu nên khi chị ấy mời anh đi đám hỏi để giới thiệu tôi, có lẽ anh buồn lắm.
Tôi hơi buồn nhưng cũng toàn tâm làm cô em gái. Nhưng những biểu hiện của anh ấy dành cho tôi thì hình như anh đang tán tỉnh mình. Tôi cũng dần dành cho anh tình cảm thương thương. Một điều cần nói là anh 30 tuổi, rất tài giỏi, cũng đã yêu nhiều người trước đó. Tôi 25 tuổi, chưa yêu ai. Nhưng lúc này tôi phát hiện anh vẫn còn đang có quan hệ tình cảm với một cô đồng nghiệp. Tôi bắt đầu tránh mặt anh. Rồi cách mấy ngày là tới Giáng sinh, anh nhắn tin rủ tôi đi chơi, tôi trả lời ngày đó bận việc ở nhà thờ nên không đi được. Anh không nhắn tin thêm nữa.
Đến ngày Giáng sinh, tôi nghĩ mình nhỏ nên nhắn tin chúc mừng anh. Anh nhắn lại cảm ơn tôi nhanh đến mức tôi nghĩ anh lấy tin nhắn anh gửi cho người khác để trả lời mình. Có lẽ tôi đã ngộ nhận tình cảm của anh. Từ lúc gặp anh đến Giáng sinh chỉ khoảng 3 tháng. Tôi lảng tránh, không gặp mặt anh. Thỉnh thoảng vài tháng anh nhắn tin hỏi vì sao giận anh. Tôi chỉ trả lời khách sáo.
Gần 1 năm rưỡi qua đi, tôi học xong và về quê cách anh 600 km. Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ về anh nhưng cứ dặn lòng hãy quên đi. Rồi tôi lại quay lại để lấy bằng cao học. Trước đó nửa tháng, đột nhiên cô bé cùng ở dãy trọ với tôi ngày trước, nhắn tin và có đề cập về anh. Thông qua một người bạn, cô bé biết anh rất thương tôi. Tôi cũng nói rằng mình có tình cảm gì đó với anh. Cô bé nói tôi nên yêu người như anh.
Sau này tôi mới biết mình đã bị cô bé đó "lừa". Cô bé tình cờ làm chung cơ quan với anh, nhận ra anh vì anh cũng hay đến chỗ trọ đón tôi. Tôi lại thường tâm sự nên cô bé biết rất rõ tình cảm của tôi cho anh. Một lần tôi từng khóc vì anh. Tôi không ngờ trái đất tròn như vậy. Thế nên ngày tôi nhận bằng, anh tìm đến, tặng hoa cho tôi. Tôi bất ngờ và cảm động lắm. Hai ngày còn lại tôi và anh đi chơi với nhau. Anh nói đã giải quyết ổn thỏa mọi mối quan hệ cũ. Tôi về quê và chúng tôi giữ liên lạc.
Anh đã vào thăm tôi hai lần, chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi đã ra nhà, chào cha mẹ anh ấy. Tính từ lúc gặp lại nhau đến giờ là 2 tháng. Nhưng anh là người rất bận, có nhiều mối quan hệ xã hội. Anh cũng nói là muốn lấy tôi làm vợ. Tôi xác nhận tình cảm là tôi yêu anh, rất yêu, tình yêu dành cho người con trai đầu tiên và mong muốn cũng là người cuối.
Chúng tôi không có nhiều thời gian bên nhau, tôi nhạy cảm còn anh lại quá bận nên nhiều lúc hình như anh quá vô tâm, thờ ơ. Tôi cũng không biết anh có thật lòng dành tình cảm cho mình không nữa, tôi khóc nhiều. Tôi chỉ sợ anh quen vì tôi có đạo, anh lớn tuổi nên cần ổn định. Một điều nữa là trong các cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, anh lúc nào cũng đề cập đến chị làm mối. Nhiều lần quá nên tôi cũng có nói với anh. Anh nói, anh và chị ấy là anh em tốt.
Dạo gần đây chị ấy và chồng có chuyện. Chị thường đến tâm sự với mẹ anh ấy. Anh ấy hỏi mẹ nên biết chuyện xảy ra với chị. Quay lại chuyện chúng tôi, tôi đã khóc, muốn chia tay với anh, tôi nói ra hết những bức xúc của mình. Anh nói xin lỗi và muốn tôi cho anh một cơ hội. Tôi vẫn rất yêu anh nên đồng ý. Nhưng chuyện xảy ra sau đó. Tôi thấy thất vọng về anh nên cho anh một tuần không liên lạc để cùng suy nghĩ về mối quan hệ. Trong tuần đó, anh có nhắn cho tôi một tin: "Anh không hiểu anh, anh chưa hiểu em". Tôi im lặng chờ cho hết tuần.
Ngày cuối cùng trong thời gian chờ, tôi thấy một cô gái khác tag ảnh của mình lên facebook của anh, anh và cô gái ấy không thấy có quan hệ bạn bè. Và anh viết lên facebook của chị làm mối rằng: "Nhìn vào đôi mắt em, anh hiểu tất cả". Tôi đã khóc lúc đó. Rồi gần 12h đêm, anh nhắn tin cho tôi. Anh nói đã suy nghĩ và ngày mai anh muốn trả lời tôi. Sáng hôm sau anh gọi điện, chúng tôi nói chuyện gần nửa tiếng, anh xin lỗi tôi. Tôi có hỏi về cô gái tag ảnh trên facebook, anh nói anh không rõ cô gái ấy là ai và nói tôi đừng quan tâm, tôi mới là người anh dành tình cảm. Tôi tin anh. Anh bận nên cả ngày hôm đó chúng tôi không liên lạc gì. Tối tôi nhắn tin chúc anh ngủ ngon, anh nhắn tin chúc lại và nhắc tôi đi lễ nhà thờ sáng mai vì tối đó là thứ bảy. Đọc tin nhắn của anh tôi buồn quá.
Không lẽ trong 1 tuần không liên lạc, anh thực sự không nhớ gì về tôi. Tôi toàn đi lễ chiều thứ bảy, anh cũng biết điều đó mà. Tôi rất thẳng thắn, tôi nhắn tin cho anh sau đó. Tôi có trách anh không nhớ gì về những gì quanh tôi, tôi trách anh nói bóng gió rằng có những người không cần nói ra anh đã hiểu, còn tôi nói, tâm sự cùng mà anh cũng không hiểu nổi. Anh im lặng. Anh toàn như thế khi tôi nói anh thế này thế nọ.
Bây giờ tôi không biết nên hiểu tình cảm của anh như thế nào. Hay tôi ở quá xa anh, thời gian chúng tôi dành cho nhau quá ít hay anh không xác nhận tôi là người cuối cùng của anh? Hay tôi quá suy nghĩ, cũng hơi ích kỷ một chút (tôi hơi ghen tị với tình cảm thân thiết giữa anh và chị làm mối, đôi lúc hình như anh có so sánh tôi với chị ấy). Hiện tại tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không? Hãy cho tôi một lời khuyên để trái tim tôi bớt đau khi nghĩ về anh. Bởi tôi biết tôi thực sự yêu anh.
Theo Ngoisao