Anh trai cho em họ 500 triệu chữa bệnh, tôi liền xin ít tiền sửa lại ngôi nhà, câu đáp trả của anh làm tôi sụp đổ
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao anh trai coi trọng người em họ hơn tôi.
Cùng là anh em nhưng chúng tôi không giống nhau chút nào. Anh trai thì đẹp trai, học hành giỏi giang và được mọi người cưng chiều. Còn tôi thì không xinh, học kém là nỗi lo lớn nhất của gia đình.
Anh trai có gương mặt tròn giống bố mẹ, còn tôi mặt dài chẳng giống ai. Ngày nhỏ nhiều người nói tôi là con nuôi, khi tôi hỏi bố mẹ chỉ cười và phủ nhận. Mẹ lúc nào cũng ôm tôi vào lòng và vỗ về nói là con ruột do bà sinh ra trong bệnh viện và nhắc tôi đừng để tâm đến những lời trêu chọc của mọi người.
Trong khi anh tôi đậu trường đại học có tiếng thì tôi cố lắm mới xong được cấp 3, rồi đi làm công nhân. Hiện tại anh tôi có công việc tốt lương cao, nghe nói anh còn sắp nghỉ việc ra ngoài mở công ty riêng. Còn tôi chục năm nay, lương vẫn dưới 10 triệu/tháng, chỉ đủ nuôi con. Vợ chồng tôi sống trong ngôi nhà cũ của bố mẹ cho, chúng tôi mong muốn có một khoản tiền để sửa nhà mà mấy năm nay chưa thực hiện được.
Mang tiếng có anh trai giàu có nhưng tôi không nhờ được gì. Anh chưa bao giờ cho em gái đồng nào. Nhiều người khuyên tôi hỏi xin anh trai ít tiền nhưng chưa bao giờ tôi mở miệng được.
Ảnh minh họa
Người em họ – con của chú ruột tôi bị ung thư, hôm vừa rồi, vợ chồng anh trai đến thăm nên tôi cũng đi cùng. Em họ buồn rầu chia sẻ:
Video đang HOT
“Bao lâu nay, một mình em đi làm nuôi 3 mẹ con, tiền kiếm được không đủ lo cho gia đình, tháng nào cũng thiếu trước hụt sau. Em không dám đi bệnh viện chữa trị, chỉ ở nhà uống mấy thuốc rẻ tiền, bởi em sợ sau khi chết để lại khoản nợ lớn cho vợ con”.
Hiểu được nỗi khó khăn của em họ, anh tôi mạnh tay cho em ấy 500 triệu để lo chữa bệnh. Tôi choáng váng khi anh trai cho em họ số tiền lớn đến vậy. Lòng tốt của anh trai khiến tôi chạnh lòng, anh tốt với người ngoài hơn em ruột.
Hôm sau, tôi gặp anh trai để hỏi xin tiền sửa ngôi nhà cũ kỹ. Anh ấy bất ngờ nói tôi không có máu mủ ruột thịt gì, chưa bao giờ anh coi tôi là em gái, anh chỉ có một người em họ là thân thiết nhất. Rồi anh kể lại chuyện cũ.
Thì ra tôi chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi trước nhà bố mẹ, thương tình tôi nên họ đã đón về nuôi. Vì muốn tôi được sống trong tình yêu thương yên ấm của gia đình nên không ai tiết lộ thân phận của tôi.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao anh trai đối xử lạnh nhạt với tôi. Khi biết sự thật, tôi không giận anh trai nữa mà biết ơn gia đình rất nhiều vì đã cưu mang tôi. Còn ngôi nhà mà vợ chồng tôi đang sống là của bố mẹ, giờ biết thân thế của mình mà tôi vẫn chiếm cả căn nhà thì tôi thấy thật có lỗi. Tôi có nên chia đôi hay trả lại anh trai không?
Kết thúc mối tình 8 năm trong đau đớn nhưng khi đi thăm sếp nữ sinh em bé, tôi lại càng uất hận hơn
Nỗi uất hận, không cam lòng trong tôi mỗi ngày mỗi dâng lên. Tôi biết phải làm sao đây...
Cuộc đời này quả thực là một vở kịch lớn và tôi, cô gái với trái tim đầy vết thương, không ngờ mình lại phải đóng vai một nhân vật tràn đầy bi kịch đến thế. Vào khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra rằng, trong suốt 8 năm qua, tình yêu mà tôi dành cho anh không hơn gì một trò đùa của số phận.
Tôi và người yêu cũ biết nhau từ thời tôi học cấp 2 nhưng đến khi tôi học đại học năm thứ nhất thì mới chính thức nói chuyện yêu đương.
Nhà tôi thuộc diện khá giả nhưng không phải tầng lớp giàu có, thế nhưng đủ ăn đủ tiêu và không phải đau đầu chuyện tiền bạc. Ngược lại, người yêu tôi xuất thân khá vất vả, bố anh mất sớm, mẹ anh 1 mình nuôi 4 đứa con mà bản thân bà cũng đau ốm bệnh tật.
Thời sinh viên tôi được bố mẹ bao bọc, muốn ăn gì muốn tiêu gì chỉ cần nói là được đáp ứng hết. Trong khi đó anh phải đi làm thêm, tối học tại chức để cố lấy cái bằng đại học. Anh có lòng tự trọng cao nên dù tôi ngỏ ý muốn giúp đỡ anh cũng từ chối. Thế là việc duy nhất tôi có thể giúp anh là qua nhà nấu cho anh bữa tối để anh lấy sức vừa học vừa làm.
Vài năm sau anh đã làm cứng ở nơi làm việc của mình nên kinh tế cũng đỡ hơn. Năm thứ 6 yêu nhau, anh đã dần không còn là chàng trai phải quá mức vật lộn với tiền bạc nữa.
Thế nhưng yêu nhau lâu là thế, anh vẫn luôn là chàng trai tốt chỉ có điều chẳng bao giờ đề cập đến chuyện cưới xin. Tôi cứ tự an ủi mình rằng anh còn mải lo ổn định sự nghiệp, tạo nền móng vững chắc cho tương lai của 2 đứa sau này. Chỉ là tôi không ngờ, anh cũng lo cho tương lai, mà là tương lai của anh với người khác mà thôi.
Năm thứ 8 của mối tình ấy, tôi còn nhớ như in ngày anh nói lời chia tay, giọng anh trầm ổn, dứt khoát, nhưng lạnh lùng đến độ không thể tin được. Anh nói rằng anh cần không gian để lo cho sự nghiệp, rằng anh không muốn tôi phải chờ đợi một tương lai mù mịt. Tôi đã khóc, đã van xin, nhưng dường như tất cả chỉ là hư vô.
Khoảng thời gian đó với tôi thật đen tối và mờ mịt. Tôi tự nhận mình lụy tình, cũng có lúc vứt bỏ sĩ diện để níu kéo nhưng cuối cũng cũng phải cố gắng chấp nhận, cố gắng thấu hiểu cho anh, và cố gắng xây dựng lại cuộc sống của mình từ đống đổ nát của trái tim.
Nhưng rồi, hơn một năm sau, chuyện không thể ngờ được đã xuất hiện. Trong suốt thời gian đó, tôi không quen ai, không tính chuyện yêu đương vì những tổn thương của quá khứ, khi mà tôi đang chật vật bước qua nỗi đau đó thì tôi nghe tin sếp mình lấy chồng.
Sếp tôi 39 tuổi, đã có 1 đời chồng nhưng không hạnh phúc nên đường ai nấy đi. Chị sếp tôi cái gì cũng có, có nhan sắc, tiền bạc, địa vị nhưng lại không may mắn trên con đường hôn nhân.
Chị không tổ chức đám cưới, 2 người chỉ cứ vậy mà chuyển về ở với nhau thôi, nghe đâu chồng của chị kém chị nhiều tuổi. Tôi không hề gặp người đó cho đến ngày chị ấy sinh con gái thì mới có cơ hội gặp người đàn ông kia.
Chỉ là tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, chồng hiện tại của sếp mình chính là mối tình đầu đầy day dứt của mình.
Hóa ra anh không phải là cần không gian để xây đắp sự nghiệp, mà là kẻ sẵn lòng bán đứng tình cảm chân thành của chúng tôi để đổi lấy một cuộc sống giàu sang, tiện nghi.
Tôi như người mất hồn, như kẻ vừa bị phản bội nhìn thấy kẻ phản bội mình ngay trước mắt. Đau đớn hơn, anh biết rõ chị ấy chính là người mà tôi coi như người thân trong gia đình, nhưng anh không hề có ý định giấu giếm hay xin lỗi, anh chỉ đăm đăm theo đuổi mục tiêu của mình, bất chấp những tổn thương mà anh gây ra.
Trong mắt sếp tôi, anh là người chồng tuyệt vời, là người đàn ông mà bất kỳ phụ nữ nào cũng mong muốn. Nhưng đối với tôi, anh là kẻ phản bội, là người đã dối trá và xé nát trái tim tôi. Tôi tự hỏi, tình yêu mà tôi đã dành cho anh, những kỷ niệm mà chúng tôi cùng nhau tạo dựng, liệu có ý nghĩa gì với anh không, hay chỉ là bệ phóng cho anh tiến tới một cuộc sống mới, mà ở đó không hề có chỗ cho tôi?
Tôi không hiểu làm thế nào mình có thể đối mặt với sự thật này mỗi ngày mà không vỡ òa. Tôi thấy mình mất mát, cảm giác được yêu thương và niềm tin vào tình yêu, đã biến mất không còn lấy một dấu vết.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi chỉ thấy đau buồn và chua chát. Tôi tự vấn, tôi đã làm gì để nhận về với sự phản bội này? Liệu tôi có bao giờ có thể mở lòng mình ra lần nữa, sau mọi tổn thương này?
Con bé bạn thân có nói với tôi rằng giờ họ là gia đình, hơn nữa còn là người thân thiết của mình, thôi thì tôi buông bỏ hết đi. Không cần phải tha thứ nhưng chấp nhận và phó mặc. Tất nhiên tôi hiểu lời khuyên này là đúng đắn, thế nhưng nỗi uất hận, không cam lòng trong tôi mỗi ngày mỗi dâng lên. Tôi biết phải làm sao đây...
Con dâu đau đớn tột cùng khi phát hiện chồng nhẫn tâm tiết lộ bí mật khiến mẹ ruột bật khóc: "Mẹ không muốn sống nữa" Bước chân vào căn phòng bệnh viện, tôi bàng hoàng khi nhìn thấy mẹ mình, người phụ nữ mạnh mẽ đã nuôi tôi khôn lớn, giờ đây ngồi thu mình trên giường bệnh, nước mắt lặng lẽ rơi. Nhưng khi sự thật phía sau hé lộ, trái tim tôi như bị xé toạc, nỗi căm hận dành cho chồng mình dâng lên ngùn...