Anh trai
Có anh trai là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong cuộc đời này. Nếu ba mẹ là cây đại thụ to lớn che chở tôi, bảo vệ tôi. Thì anh trai sẽ là người để tôi thủ thỉ tâm sự những chuyện vặt vãnh, những điều khó nói. Là người bay cùng tôi trên cánh diều, đi cùng tôi giữa cánh đồng, ngồi cùng tôi trong câu chuyện cổ tích.
***
Ảnh minh họa
Nhặt một mảnh ký ức trong tháng ngày bé dại.
Tôi thấy hình ảnh tôi đang lẽo đẽo theo chân anh, đó là lúc tôi đang học mẫu giáo. Hồi bé tôi thường làm cái đuôi bám riết lấy anh, vậy nên dù là con gái nhưng vẫn thích chơi ném ảnh, bắn bi…Anh tôi nghịch lắm, toàn chơi những trò mạo hiểm. Khi chặt tre làm kiếm đánh nhau, khi tháo hết đồ nghề của ba để lắp ráp rô bốt. Có lúc mẹ phát hiện, mắng cho một trận thì đâm giận, ấm ức sao hai anh em cùng chơi mà chỉ riêng anh bị mắng. Nhưng chỉ cần tôi lại làm cái đuôi bám riết, cơn giận ấy cũng theo gió mà bay đi.
Ống nhòm, bình thí nghiệm, hộp cất giữ được làm từ giấy. Anh và tôi cùng làm nhà thám hiểm. Vạt đất sau nhà là khu rừng đang chờ hai anh em khám phá. Anh có nhiệm vụ bắt bướm, chuồn chuồn, dế, châu chấu,..còn tôi quan sát ghi chép vào một cuốn sổ tay nhỏ. Nét chữ nguệch ngoạc, hình vẽ cẩu thả, giờ nhìn lại sao thấy giá trị đến thế. Phải chăng vì nó chất chứa cả một ước mơ to lớn lúc lên năm?
Video đang HOT
Nhặt một mảnh ký ức trong bộ đồng phục quần xanh áo trắng.
Có một giọng nói trầm ấm thân thương “vào lớp một nhớ học giỏi, đừng khóc nhè nghe”, đó là lời dặn dò của anh trước ngày tôi chuẩn bị lên lớp một. Lo lắng cho tôi đến mức lấy con chim nhồi bông nhét vào trong cặp, bảo giờ ra chơi đem ngắm cho đỡ buồn. Thế là trong ngày đầu tiên bước vào thế giới của những trang sách, bạn bè, thầy cô,… tôi ôm con chim nhồi bông và thấy lòng bình yên lạ.
Chút vị mằn mặn nóng hổi lăn dài trên gò má, là nước mắt. Lên cấp hai tôi bắt đầu nếm vị đời và nhận ra không phải lúc nào nó cũng ngọt như mình nghĩ. Có vị chát của sự ganh ghét, vị chua của lời nói xấu, vị nghẹn của sự phản bội. Tôi khóc lóc tâm sự với anh, tức sao có những đứa xấu tính đến thế. Anh luôn lắng nghe và an ủi tôi. Năm lớp bốn hễ đứa nào chọc tôi anh đều lên tận trường mắng nó, lúc đó anh còn nhỏ tôi còn nhỏ. Giờ lớn rồi anh dùng lời nói động viên, là liều thuốc quý chữa mọi vết thương lòng cho tôi
Mưa đời cứ đến, anh tôi sẽ làm chiếc dù cho tôi. Nắng đời cứ đến, anh tôi sẽ làm chiếc mũ cho tôi. Và gió đời cứ đến, anh tôi sẽ làm bức tường che chở cho tôi.
Nhặt một mảnh ký ức trong đề thi văn, sử, địa
Thoáng cái anh tôi đã là học sinh lớp mười hai và phải ôn thi đại học. Thời gian ấy tưởng chừng ánh đèn trong phòng anh chưa bao giờ tắt, anh vùi đầu vào học, học từ sáng đến tối từ tối đến khuya. Sau một chuỗi thời gian “dùi mài kinh sử” cuối cùng anh cũng đậu trường sư phạm sử và bước tới thời sinh viên. Trước khi đi vẫn không quên nói với tôi “không có anh ở nhà, liệu đó mà tự chăm sóc mình nghe chưa”, tôi cười bảo “làm như em còn nhỏ lắm không bằng”. Thế mà lúc hình bóng anh khuất dần sau màn sương trắng, tự dưng mắt cay cay.
Rồi thoáng cái năm nay đã là năm cuối của anh rồi, gần hai mốt tuổi rồi còn gì. Ngắm nhìn từng kỷ niệm mới nhận ra anh tôi là tuyệt nhất. Miệng cười mà nước mắt rơi, thời gian sao mà trôi nhanh quá, cứ thoáng cái…thoáng cái…là hết cái này, hết cái kia. Tự dưng sợ cái kim đồng hồ, nó cứ chạy vù vù, ích kỷ có chờ ai đâu. Sợ anh tôi lớn, sợ anh đi lập nghiệp xa, rồi hai anh em không thể quay trở về cái thời thả diều chơi bóng nước. Nhưng sợ cũng chỉ vu vơ, bởi tôi biết rõ dù ở trong thời gian nào độ tuổi nào. Anh tôi vẫn sẽ là người bay cùng tôi trên cánh diều, đi cùng tôi giữa cánh đồng, ngồi cùng tôi trong câu chuyện cổ tích.
Theo Iblog
Trong cơn tức giận, tôi đã hắt cả chậu nước vào mẹ chồng ngay ngày đầu tiên làm dâu
Tôi không sao chịu được, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Không kiềm chế được, tôi đã hắt chậu nước vào người bà.
Người ta thường nói ngày trước mẹ chồng thường gây khó dễ cho con dâu, nhưng bây giờ thì khác rồi, nhiều cô con dâu được mẹ chồng chiều hết mực, giống như hàng xóm nhà tôi, ngày ngày mẹ chồng dạy sớm chuẩn bị cơm sáng cho con dâu. Thế nhưng mẹ chồng tôi thì nói "Dù xã hội có thay đổi thế nào thì mẹ chồng vẫn là bề trên".
Khi còn yêu anh tôi rất ít khi tiếp xúc với mẹ anh, tôi nghĩ mẹ anh cũng sẽ thoải mái trong vấn đề sống chung cùng nàng dâu. Ai ngờ, ngày đầu tiên khi tôi làm dâu nhà họ, mẹ chồng tôi đã bắt tôi đi lấy nước cho bà rửa chân để ra oai với tôi. Bà nói, "từ trước tới giờ, con dâu vẫn phải làm những việc này, hầu hạ bố mẹ chồng rửa chân mới là con hiếu thuận".
Mặc dù tôi không đồng ý, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên về nhà họ nên tôi không muốn để xảy ra chuyện gì to tát. Tôi cố nhẫn nhịn đi lấy nước cho mẹ chồng, không ngờ bà lại bắt tôi rửa chân cho bà. Lần này thì tôi thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
(Ảnh minh họa)
Từ bé đến lớn thậm chí tôi còn chưa lần nào lấy nước rửa chân cho bố mẹ tôi, huống hồ bây giờ tôi phải rửa chân cho một người tôi mới gặp có bốn lần, một tiếng gọi mẹ tôi còn chưa quen nữa. Tôi bèn đi vào phòng gọi chồng tôi ra và bảo anh ra rửa chân cho mẹ.
Thấy vậy, mẹ chồng tôi lập tức không vừa ý, quát mắng tôi, "cô vào làm dâu nhà tôi để làm gì? Những việc phụ nữ làm sao cô dám bắt đàn ông làm chứ? Sau này việc chăm sóc người lớn trong nhà con dâu phải đảm đương, đàn ông phải ra ngoài làm kinh tế, làm một tấm gương cho con sau này".
Nói một hồi lâu cuối cùng bà bảo nước lạnh rồi, bắt tôi đi đổi chậu nước khác nóng hơn. Tôi không sao chịu được, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Không kiềm chế được, tôi đã hắt chậu nước vào người bà. Tôi thừa nhận bản thân làm như thế là không đúng, nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận. Giờ đã là thời đại nào rồi chứ, mà bà còn giữ tập tục con dâu phải rửa chân cho mẹ chồng?
Thế là bà vừa khóc vừa chỉ ra cửa đuổi tôi ra khỏi nhà. Chồng tôi thì cau mày cau mặt nói tôi quá đáng, nói xong liền không để ý đến tôi nữa mà quay sang dỗ mẹ. Tôi uất ức chạy vào phòng của mình, trong bụng là đứa con mới thành hình hai tháng, nghĩ tới những người đang mang thai khác được chăm sóc nựng nịu như vật báu, tôi bỗng thấy tủi thân và hận mẹ chồng vô cùng. Bà đã không hề để ý đến đứa bé trong bụng tôi mà còn bắt tôi rửa chân cho bà để ra uy.
Sau khi vào phòng, chồng tôi bắt tôi ra xin lỗi mẹ, đừng để mẹ buồn lòng. Tôi cảm thấy thật nực cười, anh không những không nói giúp tôi mấy câu, mà còn muốn tôi đi cầu xin mẹ chồng tha thứ. Tôi muốn nếu anh coi tôi là vợ thì không được bắt tôi làm những chuyện tôi không thích, còn nếu không thì mỗi đứa một đường.
Ngày vui đầu tiên của tôi sau khi lấy chồng không ngờ lại là một ngày đáng buồn. Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mà không sao vui được. Tôi thực sự muốn hỏi thời đại này vẫn còn tục lệ con dâu phải lấy nước rồi rửa chân cho bố mẹ chồng hay sao?
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 65 Sơn rời đi, bé con nghỉ trưa chung với Mẹ, chị đi làm... Chỉ còn mình nàng ngồi trầm ngâm bên trong phòng khách trống vắng. Nàng lại nghĩ vẩn vơ về công việc... Nàng đã có nhà cửa, có người thân bên cạnh, có cả bé con, có chị, có Mẹ ở bên rất gần... Có lý do gì để tiếp tục...