Anh thương!
Lúc này đây, tâm trạng của em rối bời, anh đã không chọn ở bên cạnh em, cùng em xây đắp một gia đình hạnh phúc, chỉ vì em theo đạo Thiên Chúa, còn nhà anh theo Phật.
Anh đã chọn cách xa em mãi mãi để cả anh và em cùng đau khổ. Có đáng không anh? Anh đã nói rằng chi khi ở bên cạnh em anh mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, đây không phải là lần đầu tiên anh quyết định xa em, anh cũng đã thử quen với người khác, nhưng bên cạnh họ anh cũng nghĩ đến em kia mà. Vậy thì tại sao anh lại chọn xa em kia chứ, trong khi anh không thể quên được em? Trong khi viết bài này em thực sự rất nhớ anh. Mỗi khi đêm về, em lại càng nhớ anh hiều hơn, và nước mắt em lại rơi. Lúc đó anh có biết đã có một người đang khóc vì anh không? Em đã nói với anh rằng, chỉ cần anh đồng ý theo em, em sẽ bằng mọi cách làm cho anh cảm thấy rằng anh là người hạnh phúc nhất trên đời này. Người lớn chỉ cần thấy chúng mình hạnh phúc là họ cũng đã cảm thấy vui và cũng sẽ chúc phúc cho em và anh mà.
Anh không muốn làm trái truyền thống gia đình như vậy thì em cũng tôn trọng quyết định của anh, vì em yêu anh kia mà! Em chỉ còn biết đứng xa mà chúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc. Đừng dùng một người nào để làm bàn đạp để quên em, như vậy sẽ rất tội cho người ta nha anh, coi như em xin anh đó. Một mình em khóc vì anh đã đủ rồi, nên anh đừng để có thêm người nào khóc vì anh nữa nhé! Tại sao mình lại không chống được số mệnh đó chứ, em yêu anh và anh cũng yêu em (bằng chứng là anh đã không quên được em đó) nhưng sao chúng mình lại không được bên nau đến hết cuộc đời này. Anh cũng đã nói rằng không lấy em được là niềm ân hận nhất trong cuộc đời của anh kia mà. Vậy thì tại sao lại bắt em chịu khổ như vầy chứ anh yêu? Thôi thì mọi chuyên cũng đã kết thúc, anh đã ra đi, bỏ lại tình em. Em sẽ nguyện chúc cho anh yêu của em sẻ gặp được người sẽ làm cho anh cảm thấy hạnh phúc mà em không mang lại cho anh được. Em sẽ mãi yêu anh cho tới lúc em không còn tồn tại trên đời này nữa. Tạm biệt anh tình yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gió đã làm em thất vọng
Gửi lá của anh! Gió muốn thay đổi em từ con sóng dạt dào thành chiếc lá nhỏ để bay theo gió. Nhưng dường như tất cả nó đã được an bài sẵn, em là sóng chứ không thể là chiếc lá của riêng gió. Và đôi lúc em tự biến mình thành lá, nhưng chỉ trong phút chốc, để rồi ngượng ngùng, để rồi suy nghĩ và như muốn chạy trốn.
Tất cả như những con mưa, nhạt nhòa và ướt đẫm. Gió nói sẽ rời xa em, nhưng không bao giờ muốn cách xa nửa giây thời gian vì thế gió đã làm em thất vọng.
Nếu một ngày nào đó, lá đọc được những dòng này xin lá hãy cho gió một cơ hội. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm gió vui rồi. Giờ gió ngừng hẳn, không muốn lung lay bất cứ chiếc lá nào nữa. Gió sẽ âm thầm chờ mỗi riêng lá, chờ đến khi nào lá bất chợt nghĩ tới gió.
Có lẽ gió sẽ không đọc cho lá nghe những câu chuyện tình mỗi đêm về ông già về răng khểnh và về công chúa với hoàng tử. Gió sẽ im lặng và nhìn vào cái gì đó, vô định và xa xăm. Tất cả đã bị cơn mưa tối qua cuốn trôi. Tất cả những giọt nước mắt làm làm nhoè mi. Gió buồn và ko dám ngẫn lên nữa. Lá đừng khóc nữa lá nhé! Vậy là gió đã hiểu khoảng cách ấy. Gió xin lỗi lá. Gió vô tình quá. Gió đã làm lá buồn và khóc. Gió không dám gặp lá nữa, dù trong lòng rất muốn. Gió sợ lá sẽ khóc thêm lần nữa. Lá đã khóc rất nhiều rồi. Anh đã làm em khóc. Gió ngồi đây... Gió ước gì mưa tới, gió sẽ theo mưa để đi đâu đó có khi muốn hoà vào tận bầu trời để gió thành cơn bão.
Gió sẽ cuốn sạch tất cả những thứ mình đi qua Trừ mỗi một chiếc lá... một chiếc lá đang nghĩ về biển. Gió đã làm em thất vọng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Điểm tựa của em Sáng nay thức dậy cuộn mình trong chăn ấm em nghĩ về anh, về em, về chúng ta, về những đứa trẻ được sinh ra trong tình yêu, về những ước mơ cháy bỏng của những kẻ đang yêu và em nhớ anh khủng khiếp. Vì sao ta không thể là ngày mai của nhau? Vì sao một người mạnh mẽ như anh...