Anh ta phá nát đời tôi rồi cướp con khiến bé chết thảm
Tôi lững thững ra mộ con như một người mất hồn. Nhìn những vòng hoa trắng trắng trên mộ con, lòng tôi xót xa và muốn ngã gục. Vì sao mẹ con tôi phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một hàng rào, một cái cổng và bây giờ là ba tấc đất?
Cách đây 5 năm tôi gặp phải tên Sở khanh. Giây phút định mệnh vô tình gặp gỡ làm tôi nhầm tưởng là tình yêu sét đánh đó hóa ra là dấu chấm hết cho cuộc đời tôi bây giờ. Tôi đã gặp anh ta trong một chiều mưa đứng chờ xe buýt rồi nảy sinh tình cảm.
Chúng tôi qua lại được hơn 2 tháng thì tôi bị lừa quan hệ. Đó không chỉ là lừa gạt, mà còn là cưỡng đoạt. Nhưng ít ra lúc đó tôi đã có chút cảm tình nên chưa thấy hận. Tôi chỉ thực sự hận thù khi anh ta tiếp tục bám theo dày vò hành hạ tôi đến tận bây giờ.
Sau lần đó tôi có thai. Mặc dù sợ chịu tiếng chửa hoang và đơn thân làm mẹ nhưng tôi không đủ can đảm phá thai. Tôi đã quyết định mang thai và sinh con như thế.
Một năm ròng rã từ lúc mang thai đến lúc con vài tháng tuổi là khoảng thời gian hạnh phúc nhưng mặn nước mắt. Thai hơn 8 tháng tôi vẫn cố đi làm. Và nếu những người dưng không thương xót thì tôi đã đẻ rơi giữa đường vì chưa kịp đến bệnh viện.
Người dưng còn sẵn sàng giúp đỡ tôi như thế nhưng anh ta thì không một lần xuất hiện. Một đồng bạc anh ta cũng không hề chu cấp cho tôi. Tôi hận nhưng từ sâu trong suy nghĩ không màng muốn níu kéo dựa dẫm vào người đàn ông như thế.
Tôi mạnh mẽ là thế nhưng vẫn có lúc yếu lòng. Giá như ngày đó chưa từng chấp nhận anh ta thì giờ đây vẫn còn có con trong vòng tay. Con trai tôi bụ bẫm khôi ngô từ lúc mới lọt lòng. Thương mẹ, con tôi sinh ra như giống cỏ hoang, hoàn cảnh càng khắc nghiệt lại càng rắn rỏi vui sống, không biết ốm đau là gì.
Tôi mạnh mẽ là thế nhưng vẫn có lúc yếu lòng. Giá như ngày đó chưa từng chấp nhận anh ta thì giờ đây vẫn còn có con trong vòng tay (Ảnh minh họa)
Con vừa biết lật thì anh ta cùng mẹ mình mò đến. Tôi biết mặc dù không lui tới thăm hỏi tôi nhưng họ vẫn đứng từ xa rình mò cuộc sống của mẹ con tôi. Thấy con tôi như vậy thì họ nảy lòng ham, kẻ khát con, người khát cháu. Họ ngon ngọt nói lời tình nghĩa mang mẹ con tôi về chung sống.
Video đang HOT
Ban đầu tôi đã cứng rắn xua đuổi họ. Nhưng đêm nằm nhìn quanh căn phòng trọ tồi tàn, trong túi lại hết tiền không đủ cho một tuần sữa của con sắp tới. Còn tôi lại bắt đầu mệt mỏi với cuộc sống đơn thương độc mã. Nghĩ đến tương lai của con, tôi đã thực sự nhắm mắt đưa chân.
Nói là đám cưới nhưng thực ra là một bữa liên hoan sơ sài qua quýt được tổ chức để đón mẹ con tôi về. Tôi về nhà chồng có hôn thú nhưng lại không được sống dưới danh nghĩa một người vợ. Tôi giống một người được người ta cho đi kèm để chăm sóc con cháu cho họ hơn.
Ở gia đình đó, tôi càng thấm thía thân phận ăn nhờ ở đậu. Đúng là tôi không còn phải lo lắng từng bữa ăn như trước đây. Nhưng bù lại tôi phải làm việc nhà rất cật lực, chịu mắng chửi đánh đập bất hạnh như một ôsin. Những giây phút hạnh phúc nhất là lúc tôi được ở bên con.
Ban ngày tôi quần quật làm việc nhà cho nhà chồng. Đêm đến tôi là con búp bê tình dục cho chồng muốn thỏa mãn lúc nào thì thỏa mãn.
Tôi cứ thế sống tủi nhục được hơn 2 năm ở nhà chồng thì bất hạnh lại tiếp tục đổ xuống. Chính chồng và gia đình chồng là thủ phạm. Lúc tôi đi làm trở lại, cũng thỉnh thoảng có ra ngoài với đồng nghiệp và bạn bè. Nhà chồng thường lấy cớ đó để đánh đập và vu vạ tôi ngoại tình. Tôi biết họ đang tìm cách khó dễ và tống cổ tôi ra khỏi nhà. Vì sợ mất con nên tôi đã cố chịu đựng.
Nhưng chồng vẫn tìm ra cách hãm hại tôi. Anh ta gọi mấy người bạn về nhà mở tiệc rồi làm cách nào đó sáng hôm sau tôi đã thấy mình không chút áo quần nằm bên cạnh một người trong số đó. Chồng tôi đã tiểu nhân tới mức vì muốn hại tôi mà bán rẻ cả thanh danh của mình và cả bạn mình.
Tôi biết là anh ta đã chuốc cho bạn mình say và đẩy vào phòng tôi khi tôi cũng đã bị cho uống thuốc mê. Kế hoạch đó ghê tởm bệnh hoạn y như con người anh ta. Lúc vờ phát giác, anh ta còn cố gọi cả bố mẹ và hàng xóm kéo đến xem.
Tôi uất nghẹn đến mức bất tỉnh nhập viện. Sau đó tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn rồi trầm uất. Đứng trước tòa ly hôn, ngoài tội trạng mà anh ta giăng bẫy, anh ta còn chứng minh tôi không đủ sức khỏe và khả năng tài chính để nuôi con. Dĩ nhiên trong hoàn cảnh tranh chấp đó, tòa sẽ phải đừng về phía đứa trẻ. Căn cứ vào điều kiện chăm sóc tốt nhất cho con tôi, tòa xử quyền nuôi con thuộc về anh ta. Thế mới biết kế hoạch của anh ta tỉ mỉ và bỉ ổi đến thế nào.
Tôi ra khỏi nhà chồng tay trắng. Thời gian đầu, tôi vẫn lâm vào trạng thái hoảng loạn khủng hoảng vì nhớ con. Nhiều đêm tôi cứ chạy đến nhà chồng mà gọi cửa. Rồi họ xây cao cổng, nuôi thêm chó và báo công an những lúc tôi đến làm ồn.
Mấy tháng sau, anh ta lấy vợ mới. Tôi nhưng cuồng điên vì lo sợ con mình rơi vào tay người đàn bà khác máu thì con sẽ khổ. Suốt một thời gian dài tôi chỉ biết chờ chực trước nhà họ để mong gặp con. Tôi đã nhiều lần đâm đầu vào cổng nhà họ để chết vì đau khổ, chỉ cách một bức tường nhưng tôi vẫn không thể gặp con mình. Những con quỷ đội lốt người đó còn đồn tôi bị điên nên hàng xóm xung quanh thường chỉ thương hại mà không ai giúp tôi nói một tiếng.
Bố mẹ tôi sau bao ngày khổ sở và mất mặt về tôi đã tìm cách chấn chỉnh lại tinh thần cho con gái. Họ bảo tôi ngồi đấy khóc và u mê như vậy có ích gì. Hãy kiếm tiền để sau này đủ khả năng sẽ đòi lại con. Tôi hết cách và cũng chợt bừng tỉnh nên nghe theo cách đó.
Từ đó, tôi điên cuồng làm việc, làm thêm, chỉ thiếu nước làm gái để kiếm nhiều tiền nhất có thể. Nhưng quay cuồng với công việc cũng giúp tôi đỡ nhớ con và ít lui tới nhà chồng cũ hơn. Tôi âm thầm đến trường con học để thỉnh thoảng ngắm con cho thỏa nỗi nhớ.
Bẵng đi một thời gian, tôi không đến trông con. Sau đó tôi có trở lại thì với mục đích quan sát con từ xa cho vơi bớt nỗi nhớ, thế nhưng không thấy ai đưa con đi học và cũng không thấy con xuất hiện ở cổng trường sau giờ tan học. Vài ngày sau tiếp tục âm thầm cư xử như vậy nhưng cũng không trông thấy con đâu. Tôi sốt ruột chạy về nhà chồng cũ đập cửa, gào thét thì được vài người hàng xóm thông báo con tôi đã mất. Cái tin ấy như tiếng sét nổ ngang tai. Trước cảnh hàng xóm nhốn nháo trước cổng, vợ của anh ta phải ra mở cổng để tôi vào nhà.
Tôi lững thững ra mộ con như một người mất hồn. Nhìn những vòng hoa trắng trắng trên mộ con, lòng tôi xót xa và muốn ngã gục (Ảnh minh họa)
Vừa bước vào phòng khách, tim tôi như thắt lại, di ảnh của con tôi đang nghi ngút sau làn khói nhang. Con tôi đã chết. Nhìn ảnh con trên bàn thờ mà tôi không thể tin đó chính là con tôi. Những con người đó đã giết con tôi từ lúc nào? Chỉ hơn mười ngày tôi không đến, họ giết con tôi từ lúc nào?
Kẻ khốn nạn giết người đó bảo con tôi mất do bị tai nạn khi anh ta chở con đi học về. Bữa đó anh ta uống hơi quá chén nên tự tông vào dải phân cách giữa đường. Con tôi đã ngã xuống và ra đi mãi mãi ngay tức thì.
Tôi tin lời anh ta thú nhận vậy vì trên người anh ta vẫn còn trầy xước rất nặng và gãy tay. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta đau buồn và ân hận. Nhưng chỉ tỏ vẻ là tôi sẽ tha thứ được sao? Lòng tôi đầy những oán hận và sự trả thù.
Tôi lững thững ra mộ con như một người mất hồn. Nhìn những vòng hoa trắng trắng trên mộ con, lòng tôi xót xa và muốn ngã gục. Vì sao mẹ con tôi phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một hàng rào, một cái cổng và bây giờ là ba tấc đất? Đó là con trai của tôi cơ mà?
Tôi muốn chết theo con lắm. Nhưng tôi muốn trả thù cho con hoặc chí ít cũng bắt người đàn ông con tôi gọi là cha ấy phải ân hận cả đời. Song tôi chưa biết bắt đầu từ đâu và làm như thế nào? Mọi người hãy nghĩ giúp tôi cách trả thù người đàn ông tồi tệ ấy với!
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...