Anh sẽ sửa sai bằng cách từ chối em ngay lập tức
Đừng hỏi: “Em có gì không bằng chị ấy”, bởi những câu hỏi như thế chỉ chứng tỏ một điều rằng em thua cô ấy rất nhiều.
Ảnh minh họa
Em! Gần một tháng trôi qua kể từ lúc anh từ chối tình cảm của em, anh không có nhiều thời gian để cứ nghĩ đến việc đó, cũng không biết cảm nhận của em lúc ấy như thế nào và sau này ra sao, có điều anh biết chắc chắn tình cảm anh dành cho em không phải là tình yêu trai gái như em nghĩ. Anh còn nhớ những ngày đầu tiên, em là cô bé với làn da sạm đen, đôi mắt sáng, nụ cười tỏa nắng từ vùng quê nghèo miền Trung vào tận Sài Gòn nhập học. Em bỡ ngỡ với những thứ lần đầu tiên nhìn thấy, sợ hãi với những điều lần đầu tiếp xúc. Không bạn bè, không người thân, ở nơi mọi thứ với em hoàn toàn xa lạ rồi tự nhiên anh xuất hiện nắm lấy tay em, đưa em đi, chỉ cho em mọi thứ từ việc tìm chỗ ở phù hợp gần trường, tìm đường đi và đón xe buýt, đặt vé tàu cho em về quê những dịp nghỉ hè, lễ tết và rất nhiều những việc khác mà anh không còn nhớ rõ. Nói là tự nhiên cũng không hẳn đúng vì chính em biết rõ anh giúp em chỉ vì lời hứa với bạn trai em, đứa em trai của bạn gái anh hiện tại.
Khi biết em chọn một ngôi trường ở Sài Gòn để học, cậu ấy đã gọi điện cho anh: “Anh à, bạn gái em sẽ vào trong đó học, đây là lần đầu tiên cô ấy xa nhà, không quen biết ai, em nhờ anh chăm sóc giúp đỡ cô ấy nhé”. Tất nhiên anh không thể từ chối. Anh hiểu rằng cậu ấy yêu em nhiều như thế nào, tại sao tin tưởng giao bạn gái của mình cho anh chăm sóc. Em biết không, đó không chỉ vì lo mà còn là niềm tin của một người đã dành hết tình cảm đẹp nhất cho em. Những năm đầu tiên bước chân vào giảng đường, em hào hứng, phấn khởi, mang trong mình bao nhiêu ước mơ, hoài bão, hy vọng của cả gia đình, cũng là khoảng thời gian em gặp nhiều khó khăn nhất: thức ăn không hợp, thời tiết không hợp. Có những đêm khi đang gọi facetime cùng bạn gái, anh nhận được điện thoại của em bảo bị ốm. Không suy nghĩ được gì nhiều, anh vội vàng dắt xe ra khỏi nhà lao đến chỗ em với tốc độ nhanh nhất có thể mà quên mất không nói với bạn gái được câu nào. Anh mua đồ ăn, mua thuốc cho em và đợi đến khi em ngủ mới đi về. Nói là đi về nhưng thực sự anh không dám về, ghé sang bên kia đường thuê khách sạn ngủ qua đêm chỉ vì lo lắng nếu lỡ như nửa đêm em bị làm sao cũng ở gần để kịp xử lý.
Cũng có những hôm vì lý do trời ơi đất hỡi em lại gọi anh đến để rồi khi anh chạy xe hơn 40 cây số đến nơi thấy em ngồi uống nước cười nói vui vẻ với nhóm bạn học cùng lớp. Những lúc như thế có lẽ em thấy vui nhưng với anh thì ngược lại, không vui, không buồn, không tức giận mà chỉ muốn nói: “Đừng trẻ con như vậy nữa”. Có lẽ em không hề biết khi đó anh đã có bạn gái? Anh cũng chưa bao giờ kể cho em nghe về cô ấy nhưng cô ấy lại biết về em rất rõ. Nếu không có những lời động viên và sự cảm thông, nếu cô ấy không nói rằng: “Anh đừng giận nó làm gì, em nó còn trẻ con, bồng bột. Cứ từ từ rồi em ấy sẽ chín chắn hơn. Hãy giữ đúng lời hứa của anh với em trai em” thì anh nghĩ mình sẽ không bên em lâu như thế.
Trước khi quyết định bên em, giúp em, anh từng nghĩ sẽ chỉ giúp trong giai đoạn đầu khi em còn chưa làm quen được với nhịp sống nơi đây, nhưng nghĩ lại anh nên thực hiện đúng lời hứa của mình cho đến khi em ra trường. Những năm cuối cùng khi em chuẩn bị ra trường cũng là lúc bạn gái anh chuyển công tác vào Sài Gòn, lúc này cũng không hiểu vì lý do gì mà em và cậu ấy cũng chia tay nhau. Cả anh và chị đều không biết lỗi do em hay do cậu ấy, nhưng đó là chuyện riêng của 2 đứa, anh chị không muốn tìm hiểu thêm và thống nhất sẽ tôn trọng quyết định của cả hai. Vào thời điểm anh và bạn gái ở gần nhau hơn đồng nghĩa với việc thời gian dành cho em sẽ ít hơn. Ngày trước khi em buồn anh đều đưa em đi dạo phố, khi em muốn một điều gì đó chỉ cần gọi điện anh sẽ có mặt. Giờ thì khác, quỹ thời gian của anh phải chia ra nhiều phần và tất nhiên anh ưu tiên cho bạn gái mình.
Em giận mỗi lần gọi anh đưa đi công viên vào ngày cuối tuần nhưng anh từ chối. Em đón xe buýt đến chỗ anh ở chỉ để hỏi lý do tại sao anh không như những ngày trước. Câu trả lời rõ ràng nhất cho em là cô gái bên anh lúc đó. Anh không giải thích, cô ấy cũng không nói gì, chỉ em tự hiểu vì sao anh làm như vậy. Rồi ngày em ra trường cũng đến, khoác trên mình bộ quần áo cử nhân kinh tế với học lực loại giỏi, năng nổ trong mọi công tác của đoàn trường, nhà trường quyết định giữ em lại công tác. Anh biết mình đã hoàn thành lời hứa mặc dù giờ đây nó chẳng còn ý nghĩa với anh, với người yêu cũ của em, nhưng anh vui vì ít nhiều em cũng trưởng thành hơn và từ đây anh sẽ toàn tâm toàn ý với cô gái mà anh yêu.
Thời gian, hoàn cảnh sống, công việc có sự ảnh hưởng không hề nhỏ đến tất cả, em cũng không ngoại lệ, từ một cô bé ngày nào còn nhút nhát là thế mà giờ đây sau một năm ra trường em thay đổi từ ngoại hình, cách ăn mặc, giao tiếp tự tin hơn cả anh. Sau một năm kể từ ngày em nhận công tác, số lần gọi điện cho anh cũng thưa dần mà thay vào đó là những tin nhắn trên mạnh xã hội. Em kể anh nghe về công việc, cuộc sống, về những chàng trai theo đuổi tán tỉnh nhưng em cự tuyệt tất cả. Anh hỏi lý do, em chỉ trả lời: “Tại em không thích, không yêu”. Có đôi lần anh nghĩ hay là em vẫn yêu cậu ấy, rồi cũng ngồi lại nói chuyện cùng bạn gái tìm cách làm cầu nối kéo hai đứa lại gần nhau thêm lần nữa, nhưng sự thật không như anh nghĩ.
Video đang HOT
Đúng vào ngày anh hẹn gặp em chỉ với mong muốn đưa em về bên cạnh cậu ấy thêm lần nữa, nhưng câu trả lời anh nhận được là: “Không”. Em nắm lấy tay anh và nói: “Người em yêu là anh, hiện tại là anh, không một ai khác”. Dù em biết anh đã có người yêu nhưng vẫn muốn ở bên anh, vẫn muốn anh sẽ dành một phần tình cảm cho em, có thể chỉ là một góc nhỏ trong trái tim. Dù em là người đến sau, chịu sự tổn thương nhưng vẫn yêu anh, chấp nhận tất cả. Đến đây anh đã hiểu vì sao em và cậu ấy chia tay, anh đã hiểu vì sao em ngộ nhận tình cảm của anh dành cho em bấy lâu nay. Câu trả lời của anh cũng là: “Không”. Đó có thể là câu trả lời làm em đau, tổn thương nhưng là cách nhanh nhất hiệu quả nhất để từ chối một người, để em hiểu anh chưa bao giờ yêu em như em nghĩ. Anh muốn em hiểu đó chỉ là sự suy diễn của một đứa con gái mới lớn. Anh cũng thấy mình sai khi không phân định rõ ràng khoảng cách giữa 2 anh em, sai khi biết rằng con gái rất dễ rung động với người bên họ lúc khó khăn, nhưng anh không hối hận khi bên em, giúp em trong khoảng thời gian đó. Anh chỉ có thể sửa sai bằng cách từ chối em ngay lập tức.
Gửi em: Hãy chứng minh cho anh thấy em là cô gái mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn dù đó là sự tổn thương. Cuộc sống của em bây giờ còn nhiều thứ để quan tâm, nỗ lực phấn đấu, hơn là chỉ dành thời gian cho chuyện yêu đương. Anh xin lỗi không thể đáp lại tình cảm của em, xin em hãy hiểu rằng tình yêu là điều vô cùng thiêng liêng, nó không phải là thứ có thể đem ra ban phát cho người này một ít người kia một ít. Anh cũng yêu em nhưng tình yêu đó là của một người anh dành cho một người em không hơn không kém. Người anh yêu thật sự chỉ có một và tất cả tình đã dành hết cho cô ấy.
Em đừng bao giờ đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Em có gì không bằng chị ấy” bởi những câu hỏi như thế chỉ chứng tỏ một điều rằng em thua cô ấy rất nhiều. Tình yêu anh chị giờ đây không đơn thuần là tình cảm nam nữ nữa mà đó là sự thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông cho nhau, là nền tảng cho hôn nhân sau này bền vững hơn. Điều cuối cùng anh muốn chia sẻ cùng em: Hãy tự đi tìm tình yêu thật sự của mình, đừng trông chờ vào thứ tình cảm nhất thời. Nếu một ngày nào đó có ai nói yêu em, hãy cảm nhận và cho họ câu trả lời nhanh nhất có thể. Đồng ý hay từ chối cũng là một câu mà thôi nhưng nó thể hiện sự tôn trọng của em dành cho họ và ngược lại em cũng nhận được sự trân trọng từ họ mà thôi.
Theo VNE
Anh em không tiếc, em chỉ tiếc thanh xuân...
Em sẽ chẳng bao giờ ngờ được, 5 năm gắn bó, 5 năm tình cảm, thậm chí chuẩn bị đến ngày em được mặc váy cưới, anh vẫn có thể tàn nhẫn rời bỏ em.
Ảnh minh họa
Anh à, đây có lẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh - viết cho tình yêu ngu ngốc của em, viết cho thanh xuân của em và viết cho anh người con trai từng là cả thế giới trong mắt em.
Hôm nay anh cưới em xin lỗi vì đã không thể tới dự. Làm sao em có thể đủ can đảm nhìn anh tay trong tay hạnh phúc bên chị ấy. Em sợ em không giấu nổi cảm xúc của mình để rồi phải khóc lóc, yếu đuối trước mặt anh.
Anh có biết không, 25 năm qua, anh là người con trai đầu tiên em yêu, là người đàn ông em cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên. Anh có nhớ anh đã nói gì với em không, anh bảo "tuy em không phải người con gái đầu tiên anh yêu nhưng sẽ là người cuối cùng anh yêu trong cuộc đời này", câu nói đó làm em tự nhủ, nhất định em sẽ nắm tay anh thật chặt đi hết con đường này.
Em quen anh khi em còn học năm 2, anh năm 4. Em ấn tượng vì anh hiền lành lại rất hay cười, có lẽ chính nụ cười ấy đã đốn gục trái tim em. Ngày em biết anh, anh mới thất tình. Tình đầu của anh đi du học và 2 người chia tay. Em hay nói chuyện rồi nghe anh tâm sự. Giữa em và anh có nhiều sở thích giống nhau có lẽ vậy mới hợp cạ để nói chuyện. Càng ngày anh càng mở lòng với em nhiều hơn. Còn em ngày càng yêu anh hơn nhưng không dám mở lời.
Cứ vậy mình là bạn bè đến khi anh ra trường đi làm. Anh tỏ tình với em vào ngày valentine năm đó. Em hạnh phúc ôm chặt anh vào lòng. Mình cứ hạnh phúc bên nhau như vậy.
Yêu anh, chưa bao giờ em phải buồn, 5 năm yêu thương là 5 năm hạnh phúc với biết bao kỷ niệm, dự định, hai gia đình còn tính đến chuyện cưới hỏi thì tình đầu của anh quay về.
Hôm đấy, anh sang đón em qua nhà ăn cơm, về tới nhà anh em thực sự bất ngờ khi gặp chị ấy ở đó. Có lẽ anh cũng vậy, đến mức khi nhìn thấy chị ấy bàn tay anh vội vã buông tay em. Em đã từng thấy ảnh chị nhưng bên ngoài, chị ấy đẹp hơn rất nhiều. Chị ăn nói nhỏ nhẹ còn khéo nữa, đâu có như em.
Suốt bữa cơm, bố mẹ anh rồi cả em gái anh đều quay ra hỏi chuyện chị ấy, em cảm thấy mình như người thừa trong mắt mọi người. Rõ ràng em là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Rồi chị ấy nói với em "Anh T khó tính lắm phải không em? Anh ấy kén ăn lại khó chiều nữa. 5 năm qua không biết có thay đổi không?. Chị nghe anh bảo 2 người sắp cưới chúc mừng em nhé!".
Không hiểu sao khi nghe những câu nói đó của chị ấy, trái tim em đau lắm. Hóa ra 2 người vẫn liên lạc, hóa ra tất cả những chuyện của em và anh chị ấy đều biết. Anh cũng chẳng giải thích với em sự hiện diện của chị ấy, em cũng không muốn hỏi. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ bủa vây em nhưng em lại không dám hỏi vì em sợ anh khó xử.
Nhưng cay đắng quá. Từ hôm đó trở đi em thấy anh thay đổi. Anh ít gặp em, ít quan tâm em, em hỏi thì anh nói bận lo đám cưới. Em vẫn gượng cười chấp nhận.
Rồi em vô tình đọc được tin nhắn của 2 người:
- Anh nói chưa?
- Anh chưa?. Anh sợ G đau lòng.
- Vậy em thì sao. Anh không yêu em sao.
- Anh có. Nhưng vì anh cô ấy đã hy sinh quá nhiều. Anh sợ khi nói ra cô ấy không chịu được. Anh sợ...
- Anh không nói được thì để em nói cho..
Em đọc xong mà nước mắt rơi lúc nào chẳng hay. Em chỉ là người thay thế lúc cô đơn với anh đúng không. Nhưng 5 năm qua, chẳng lẽ không có một chút tình. Thậm chí chúng ta còn tính đến chuyện đám cưới. Tại sao lại khiến tim em vụn vỡ thế này.
Sau ngày đó 1 tuần, anh nói chia tay em với rất nhiều lý do nhưng em chỉ nhớ được 1 điều anh bảo "chị ấy cần anh". Thế còn em thì sao... những ngày sau đó, trời cứ mưa hoài, mưa như nói thay tiếng lòng của em vậy.
Em chẳng trách anh, cũng chẳng trách chị ấy, em chỉ trách bản thân em không thể giữ nổi anh.
Anh ạ! Anh hãy yêu chị ấy nhiều hơn nhé! Anh hãy hạnh phúc nhé. Còn em em sẽ luôn mỉm cười dõi theo anh. Em chỉ muốn biết 5 năm bên nhau có 1 phút nào anh yêu em thật lòng không? Hay chỉ là lừa dối. Chỉ là người thay thế.
Anh em không tiếc! Em chỉ tiếc thanh xuân của mình mà thôi. Tạm biệt anh...nỗi đau của em...
Theo Phunutoday
Bạn trai nghi ngờ tôi yêu anh vì nhà anh có điều kiện Mấy ngày nay, anh muốn làm lành nên đi làm về là đến chỗ tôi, mang cả quần áo và đòi ở lại nhưng tôi không đồng ý. Ảnh minh họa Tôi 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học và đang thử việc cho một công ty nhà nước. Tôi được mọi người giới thiệu nên quen anh đến nay đã được 9...