Anh sẽ sống thật với nỗi đau
Anh thả mình trôi trong cảm xúc, thừa nhận với lòng mình vẫn còn rất yêu em.
Những ngày qua lặng lẽ trôi… một nửa bình yên, một nửa chông chênh với những bộn bề trong cuộc sống. Vắng em! Anh đã nghĩ mình phải trốn chạy, trốn chạy yêu thương vẫn luôn hiện về trong trái tim mình. Anh không thích và không bao giờ muốn nhìn thấy những cảnh chia ly và mất mát. Anh sợ mình không chịu đựng nổi trước bao biến cố của cuộc đời em à. Thế nhưng, cũng nên cảm ơn những khổ đau và chia ly trong cuộc sống…
Khi thấy môi mình mằn mặn những giọt nước mắt khóc thương cho bao cảnh tình ngang trái, lúc ấy mới nhìn lại, thương mình, thương trái tim vô tội bị bản thân đè nén những nhịp đập vốn dĩ của nó. Em biết không, có những yêu thương đã không thể trở về bên nhau, mãi mãi không thể trở về… Chỉ còn là kí ức, chia lìa là vĩnh viễn, là có thật, thật như chính cuộc đời đã trớ trêu an bài phải thế. Dù có khóc hết nước mắt, dù có hành hạ cái thân xác của mình thì vẫn không thể chạm một vòng tay, một ánh mắt… bởi vì, đã mất thì còn đâu.
Anh thấu hiểu, đau khổ trong sự đồng cảm lặng lẽ và rồi anh hiểu rõ có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá đến tận cùng. Vậy thì cớ gì anh hà khắc với bản thân, cớ gì anh ép trái tim mình ngừng rung động. Anh vẫn âm thầm đi bên em, anh cảm thấy em gần lắm. Từng ngày trôi qua anh thấy mình vẫn còn tồn tại, vẫn sống tốt lắm, vẫn cười, vẫn nói…Rồi có lúc anh nhận ra mình lạc lõng và cô đơn, lạc lõng trong tiếng cười và cả những giọt nước mắt. Lạc lõng khi anh không bám víu được cảm xúc của bản thân mình, thì ra trong sâu thẳm cõi lòng anh còn nhớ lắm, thương lắm một thời đã qua. Tự an ủi nỗi đau riêng mình, cũng có lúc cạn sức, lúc ấy mới nhận ra rằng mình đang đánh lừa chính cảm giác của mình…
Video đang HOT
Anh không dám khóc bởi anh sợ, nước mắt sẽ làm mình yếu đuối (Ảnh minh họa)
Anh không dám khóc bởi anh sợ, nước mắt sẽ làm mình yếu đuối, sợ nước mắt cuốn trôi bao gai góc bấy lâu anh cố tạo trong mắt ai đó… nên anh không nhận ra, nước mắt là liều thuốc tốt nhất làm giảm những cơn đau. Anh không dám ngã bởi anh sợ sẽ không có ai nâng mình đứng dậy, sợ mình không còn đủ sức để bước tiếp nên anh không nhận ra, cuộc sống cần có những lúc ngã để biết mình còn cảm giác, để biết quanh mình không chỉ có tình yêu. Anh không dám nhớ bởi anh sợ sẽ chết mòn với những ảo vọng, anh sợ mình chẳng thể quên nên anh không nhận ra, cố quên thì sẽ càng khắc sâu trong trái tim mình. Anh khát khao đến cháy bỏng, một cái ôm dịu dàng, một vòng tay nồng ấm… thì ra, anh cũng chỉ là một thằng con trai tầm thường yếu đuối, dễ xúc động và mềm yếu làm sao.
Đi lang thang qua những con phố, nhìn người ta trao cho nhau yêu thương, anh chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà để giấu mình, thì ra anh đang chạy trốn, đang giấu đi những suy nghĩ rất thật trong trái tim mình. Anh thả mình trôi trong cảm xúc, thừa nhận với lòng mình vẫn còn rất yêu em. Cũng chẳng có gì là ghê gớm, thì ra nỗi đau cũng không thể làm anh chết đi được, anh thấy mình lớn hơn một chút, suy nghĩ cặn kẽ hơn một chút…Anh đã yêu thật, đau thật và mất em thật nhưng đó không phải là tất cả, tình yêu trong anh đã chết. Anh bỏ qua tất cả, anh không giữ những hờn giận, mất mát… tình cảm ấy không phải của anh, anh giữ trong anh một tình yêu đã nguội lạnh, sống thật với nỗi đau.
Co le trong cuôc đơi nay hâu hêt ai lơn lên va biêt yêu cung đa tưng mang trong long môt môi tinh du chi la thoang qua hay sâu đâm, đã từng nêm trai cam giac yêu thương, đê môt lân biêt ngâm ngui, hut hâng, biêt ghen ty hay hơn nưa la cay đăng, khô đau vi môt ngươi. Vậy nên anh cũng sẽ xem đó là điều vốn dĩ tất nhiên sẽ có mà thôi.
Theo VNE
Cặp bồ với sếp để nuôi chồng "hờ"
Tôi cặp bồ với sếp để lấy tiền chăm lo cho anh- người chồng không hôn thú của mình. Cho tới bây giờ tôi vẫn không thể trả lời được mình là người như thế nào. Tôi không biết mình tốt hay xấu, đáng thương hay đáng trách, đáng được tha thứ hay phải chịu quả bảo khi mà tôi sống bên anh nhưng lại là tình nhân, lại đi cặp bồ với một người đàn ông khác. Câu chuyện về cuộc đời tôi những tưởng chỉ có trên phim ảnh nhưng nó lại là thực tế hiện hữu ngay trước mắt để rồi khiến tôi từng ngày, từng giờ ôm nỗi xót xa, đau đớn.
Chúng tôi đến với nhau khi cả hai còn rất khó khăn. Tôi may mắn hơn anh đôi chút khi tìm được một công việc và có thu nhập ổn định. Khi anh quyết định học lên cao học, tôi xác định sẽ nuôi anh ăn học để giảm bớt những gánh nặng kinh tế cho anh. Tôi đang sống như vợ chồng với người đàn ông mình yêu thương. Tình yêu ấy của chúng tôi đã kéo dài hơn 7 năm. Dù chưa có tờ giấy hôn thú, chưa có một đám cưới giữa hai họ nhưng với cả tôi và anh đều xác định sẽ gắn kết bên nhau trọn đời. Bởi thế mà trước nỗi lo của anh, trước những áp lực trong cuộc sống mà anh phải chịu đựng, tôi luôn cùng anh đồng cam cộng khổ.
Tôi chấp nhân làm nhân tình với sếp để có tiền chăm lo cho người đàn ông mình yêu (Ảnh minh họa)
Cuộc sống và việc ăn học của anh quá tốn kém dù cho tôi đã oằn mình để làm việc nhưng vẫn khá chật vật. Có đôi lúc tôi cảm thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi khi mọi thứ quá sức chịu đựng của tôi. Và có lẽ chính nguyên nhân đó đã đẩy tôi tới một sai lầm mà giờ tôi muốn thoát ra cũng thật khó.
Người đàn ông mà tôi cặp bồ là cấp trên của tôi. Có lẽ vì ngoại hình ưa nhìn và khả năng làm việc nhanh nhẹn nên ông ta có phần chú ý tới tôi hơn cả. Không phải tôi không nhận ra rằng ông ta có "ý đồ" với mình nhưng vì là sếp nên tôi cũng phải nhún nhường. Sự nhân nhượng của tôi làm cho ông ta càng được đà lấn tới. Sau vài lần mượn tiền của ông ta (vì tôi không còn cách nào khác) tôi buộc phải cùng ông ta đi tiếp khách, uống rượu. Rồi việc gì đến cũng phải đến, trong một lần say mèm, tôi bị ông ta cưỡng bức.
Liệu có cách nào để tôi trọn nghĩa vẹn tình cùng anh? (Ảnh minh họa)
Khi đó, tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vô cùng. Tôi muốn chạy về bên người đàn ông của mình để kể cho anh nghe mọi chuyện nhưng rồi một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: Nếu tôi nói ra, anh không tha thứ cho tôi thì sao? Nỗi sợ vô hình đó khiến tôi im lặng và giấu biệt chuyện đó. Và rồi khi người ta đã phạm sai lầm một lần, người ta thường dễ đánh mất mình hơn. Mọi việc cứ cuốn tôi đi như kẻ đâm lao phải theo lao. Tôi cặp bồ với sếp của mình. Những thứ mà tôi nhận được từ ông ta đủ để tôi lo cho cuộc sống của anh và tôi. Đổi lại, tôi bán linh hồn và thể xác.
Mỗi lần về với anh, nằm trong vòng tay anh tôi lại thấy mình có lỗi vô cùng. Có đôi lúc tôi muốn dứt bỏ mối quan hệ tồi tệ kia nhưng tôi sợ làm thế thì cuộc sống của chúng tôi sẽ bị đảo lộn. Chắc chắn, ông ta sẽ đuổi việc tôi mà lúc này thì anh đang cần tôi hỗ trợ để hoàn thành việc học của mình. Đó là tâm nguyện của anh, tôi muốn giúp anh hoàn thành điều đó. Tôi sẽ cố gắng cặp bồ, làm tình nhân cho ông ta tới khi nào chúng tôi ổn định và có thể cưới nhau. Khi ấy chúng tôi sẽ chuyển nơi sống, nghỉ làm và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng tôi rất sợ nếu không may trong quá trình đó anh vô tình biết được thì tôi còn có cơ hội tìm thấy hạnh phúc không? Công lao bao năm của tôi dành cho anh sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Tôi phải làm sao để trọn nghĩa vẹn tình, vừa có thể giúp đỡ anh vừa không bị anh phát hiện?
Theo Eva
Ngủ với trai, bị người làng bắt gặp Vì chiều anh, em đồng ý quan hệ ở bờ đê và bị người làng bắt gặp. Em rất lo sợ. Chị Thanh Bình thân mến! Em đã phải suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết thư cho chị. Mong chị cho em một lời khuyên giúp em vượt qua tình trạng bây giờ. Em 20 tuổi và đang là sinh viên...