Anh rời xa cô không một lời từ biệt
Cà phê không đường dường như đã là thói quen của cô kể từ khi anh rời xa cô không một lời từ biệt.
Cơn mưa những ngày hè thật thất thường, lúc thì mưa xối xả kèm theo tiếng sấm sét nghe đến giật mình, lúc thì lâm râm lất phất cùng những tia nắng chói chang. Mặc cho ngoài đường dòng người đang cố gắng chạy thật nhanh để tìm nơi trú mưa, một số thì mặc kệ cứ chạy hối hả. Và ở một góc đường, trong quán cà phê mang tên Phố. Cái tên nghe rất thân quen và như có cái gì đó làm con người ta dể nhớ nhưng khó quên. Cũng tại nơi này Ngọc đã gặp được anh và cũng tại con đường thân quen trước mặt này cũng là nơi kết thúc một mối tình buồn.
- Chị ơi! – Ngọc gọi chị phục vụ.
- Chị dùng gì ạ?
- Cho tôi thêm ly cà phê không đường chị nhé!
- Vâng, chị đợi tý
Chị phục vụ có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười vào trong. Một lát sau chị bưng ra ly cà phê như Ngọc yêu cầu. Cô nhìn ly cà phê với một màu đen huyền như muốn nói lên rằng tầm hồn Ngọc giờ đây cũng đang đen như vậy. Từ khi anh rời xa Ngọc thì cô đã không còn thấy yêu đời và không nghĩ đời như màu hồng nữa. Cô nhớ anh…
…Rầm…
- Ui da!
- Cho tôi xin lỗi, cô có sao không? Để tôi đưa vào bệnh viện nhé!- Anh vừa đỡ xe và quay sang hỏi cô.
- Anh chạy xe kiểu gì thế, không thấy đường à?- Ngọc hỏi trong tiếng đau.
- Tôi…tôi xin lỗi tại mưa lớn quá nên tôi chạy hơi nhanh – Anh lúng túng.
- Hên tôi thấy không có gì đấy, chỉ bị trầy chân nhẹ thôi, không thì anh không yên với tôi đâu.
- Cám ơn cô nhé! Không sao là tốt rồi. Thôi trời cũng còn mưa, cô cho phép tôi mời cô ly cà phê thay lời tạ lỗi với cô nhé! – Anh mỉm cười ngại ngùng nói.
- Ừ, thì cũng được.
Video đang HOT
Ngọc trả lời và dắt chiếc xe đạp vừa mới bị anh đâm phải, giờ nó đã bị móp cái giỏ rồi. Còn anh cũng dựng xe mình lên và dắt vào quán cà phê trước mặt.
- Cô uống gì? – Anh hỏi rất nhỏ nhẹ.
- Gọi cho tôi ly cà phê không đường nhé!
Anh nhìn cô, nhưng vẫn gọi như cô nói.
- Một ly cà phê có đường và một ly không đường nhé!- Anh nói với cô phục vụ.
Lúc này Ngọc mới nhìn kỹ anh, trông anh cũng được đấy chứ, dáng vẻ thư sinh. Có lẽ hơn tuổi cô. Đang miên man suy nghĩ…
- Cho tôi xin lỗi cô nhé! Đã làm cô té như vậy. Mà cô tên gì cho tôi biết được không?- Anh lịch sự hỏi.
- À! Không có gì đâu, anh xin lỗi hoài thế! Tôi tên là Ngọc, 22 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 3 khoa báo chí. Còn anh? – Ngọc mỉm cười trả lời một mạch không đợi anh hỏi thêm.
- Tôi tên Duy, 24 tuổi rồi. Tôi học ngành xây dựng và đã ra trường rồi, nhưng vẫn đang còn thất nghiệp.- Anh cười.
Ly cà phê đắng nhưng không thể sánh với những cay đắng mà cô đã vượt qua (Ảnh minh họa)
Thế là hai người cứ hỏi thăm nhau, cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ, làm Ngọc quên đi cái cảm giác đau lúc nãy. Họ trao nhau số điện thoại và liên lạc với nhau thường xuyên…
Thời gian cứ thế qua mau, họ yêu nhau cũng được 1 năm. Vẫn những lời yêu thương ngọt ngào trao cho nhau như những lứa đôi yêu nhau họ hay làm. Rồi một buổi chiều, cả hai đang đi dạo ở công viên.
- Em nè!
- Dạ
- Trời hôm nay không đẹp em nhỉ?- Ngọc chưa kịp trả lời câu hỏi của anh thì anh nói tiếp.
- Bầu trời thật lạ, giống như con người vậy, lúc vui thì trong xanh thật đẹp, lúc buồn thì u ám. Em có thấy vậy không?
Ngọc thấy lạ, vì lúc quen anh đến giờ, cô chưa từng thấy anh hỏi những câu hỏi như thế này, nhưng cô hỏi anh:
- Anh hôm nay sao vậy? Anh có chuyện gì à?
Anh nhìn cô, đôi mắt thoáng buồn. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, anh vội nói:
- Đâu có gì đâu em yêu, tại anh thấy trời hôm nay không đẹp như mọi ngày nên anh suy tư tý xíu đó mà. – Anh vừa nói vừa cười, nhéo nhẹ vào má cô.
Cô cười, nhưng thấy hình như có điều gì đó anh đang giấu cô. Hai người tựa đầu nhau trông họ thật hạnh phúc.
Nhưng dường như cuộc sống luôn là vậy, luôn cố tình trêu đùa mọi người trên thế gian. Tin như sét đánh, anh đi lấy vợ, sau 3 tháng mất tích không liên lạc với cô. Và ngay thời gian này, cô đã mang trong mình giọt máu của anh. Cô không hay nếu như có một người bạn gọi điện đến hỏi. Người bạn nói cô biết, anh xin được việc làm trong một công ty xây dựng lớn, và phó giám đốc để ý anh cho con gái ông ấy. Nên trong một lần liên hoan quá chén, anh và cô ấy xảy ra chuyện, mà ngay cả anh cũng không biết mình có làm chuyện ấy hay không? Cô ta bắt anh phải cưới, nếu không sẽ truy tố ra tòa và đuổi việc anh.
Cô nghe xong, gục ngã không thể tin đó là sự thật. Mới ngày nào anh nói, anh đi công tác xa, nhiều việc quá, không thể liên lạc em thường xuyên. Anh nói cô đừng buồn nhé, khi rảnh anh sẽ điện về. Vậy mà bây giờ, cô hay tin anh đang tay trong tay cùng cô ấy. Nuốt nước mắt, tay cô xoa nhẹ bụng mình, cô không liên lạc lại anh, cô đổi luôn số điện thoại. Có thể ai trong hoàn cảnh như Ngọc thì sẽ không chịu nổi mà bình tĩnh như cô. Cái thai 3 tháng, mà anh chưa hề biết, giờ đây cô phải cam chịu một mình. Cô mới ra trường mà, chưa xin được việc thì làm sao đây? Suy nghĩ thông suốt, cô không thể để đứa bé ra đời mà không có cha, lại phải chịu cảnh túng thiếu như vậy. Cô đã cắn răng dứt bỏ nó, mặc dù đứa bé không có tội, nhưng biết làm gì hơn. Cô phải làm lại cuộc đời mình.
Ngày hôm nay, cô có mặt tại quán cà phê này. Thời gian mới đó mà 4 năm rồi, cô bây giờ là nhà báo nổi tiếng với những bài viết về những chuyện tình buồn của lứa đôi, cô vẫn chưa chịu mở lòng với ai, mặc dù xung quanh bao người theo đuổi. Còn anh, cô chỉ biết sau khi anh cưới cô ấy, thì khoảng 1 năm anh đã gặp tai nạn lao động trong một lần giám sát công trình, giàn giáo trên cao sập xuống đè phải anh. Anh mất để lại đứa con gần 1 tuổi, thế đấy cuộc đời thật ngắn ngủi, sống nay chết mai ai biết được ngày sau.
Ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm lất phất, ly cà phê của cô đã vơi đi gần một nửa, ánh mắt cô vẫn ươn ướt khóe mi, như mọi chuyện vừa mới đó. Cà phê không đường dường như đã là thói quen của cô kể từ khi anh rời xa cô không lời từ biệt. Ly cà phê đắng nhưng không thể sánh với những cay đắng mà cô đã vượt qua…
Theo VNE
Sống ở Hà Nội như sống với... bồ
Đôi khi người ta tự hỏi, vì sao tôi lại yêu bồ mà chán vợ thì cũng tương tự như câu hỏi, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà về với Thủ đô.
... Bởi thủ đô có nhiều thứ khiến tôi nhớ, tôi thương, ngay cả những thứ người ta thấy thật ngán ngẩm, thật chẳng ra gì cũng làm người tới đây phải nhớ.
"Tại sao anh lại yêu em?" Mười nàng khi yêu thì mười lăm nàng sẽ hỏi câu đó, và mười chín chàng sẽ cố trợn mắt (cho có vẻ đáng tin) và nêu ra một loạt lý do (không thể kể hết ra đây được vì độ phong phú và độ lai láng) nhưng trong thâm tâm thì chỉ có duy nhất câu trả lời giản dị đến phát chán: "Yêu thì vì yêu chứ sao mà lằng nhằng lắm chuyện".
Và về sau nếu cưới nhau, cái câu hỏi "tại sao anh cưới em" cũng tương tự như vậy "Cưới thì phải cưới thế thôi!". Lắm việc nó thuộc phạm trù cái duyên cái số nó vồ lấy nhau; cuộc đời đã định sẵn như thế rồi. Thế nên câu hỏi 'Tại sao bạn yêu/ ghét Hà Nội', lắm khi chỉ là do người đến Hà Nội chơi hoặc đã từng sống tại đấy mới thèm quan tâm. Chứ còn hội người ở Hà Nội (em không dám đụng tới người Hà Nội gốc) thì không có nhu cầu thắc mắc "Tại sao" mà quan tâm hơn tới chuyện "Làm thế nào để sống ở Hà Nội".
Yêu Hà Nội chỉ vì yêu mà thôi (ảnh internet)
Mới đây, cư dân mạng xôn xao về chuyện xuất hiện 12 lý do bác nhà văn nào đó nói về sự hấp dẫn đáng đến chơi cho biết của Hà Nội, không sai nhưng em nghĩ cũng chẳng đúng lắm. Với một công dân Thủ Đô ngót nghét 30 năm như em, những gì đáng yêu của Hà Nội em không phải không biết, ví như: những con phố cổ đêm Đông; mùa hoa sưa trắng đẹp nao lòng; những nét duyên ngầm không ồn ào, bề nổi,...Nhưng có lẽ vì đặc trưng của Hà Nội là cái gì cũng sâu sắc và duyên ngầm nên... khó thấy, còn những gì không đáng yêu thì lại quá hiển nhiên và lồ lộ ra.
Kem Tràng Tiền ngon thì ngon thật nhưng mà vỉa hè phố Tràng Tiền thì ngập ngụa que kem với rác bẩn. Ẩm thực Hà Nội tinh tế thật nhưng mà đi ăn hàng thì càng ngon, càng có vị của "xin ăn"... Còn một số điều nữa mà các bạn ở phe hiện thực phê phán 'ném đá' nữa như Người Hà Nội kì thị vùng miền; người Hà Nội thủ đoạn 'chặt chém' khách du lịch; người Hà Nội không có văn hóa xếp hàng;... vân vân và mây mây. Nhìn chung là trong mắt các nhà hiện thực này thì Hà Nội với cả nước là hai phần chẳng liên quan tới nhau. Hà Nội thì cực điểm của xấu xa và bần cùng bất đắc dĩ mới phải tới đây mà sống.
Em đã nói rõ ràng ở trên rằng là em cũng biết Hà Nội này nhiều điều đáng chán lắm nhưng các bạn lại cứ khăng khăng dùng chính luận điệu phân biệt vùng miền mà các bạn gán cho người Hà Nội để phân biệt chúng em thì vô lý quá! Chưa kể là các bạn còn manh động chia rẽ nội bộ phân biệt người tới Hà Nội định cư và người Hà Nội gốc. Chứ còn với người ở Hà Nội như em, việc bọn em hàng ngày đi làm kiếm tiền rồi thu vén thế nào để cho đủ chi tiêu trong thời buổi vật giá leo thang ở cái đất kinh kì, cái gì cũng "phải nhất nước" này đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. (Ảnh minh họa)
Chúng em chẳng có thời gian mà phân tích Hà Nội đâu đẹp, đâu xấu làm gì. Em sống ở đây, làm việc ở đây thì tự dưng cái xấu cái đẹp nó cũng trở nên thân quen, thành một phần không thể thiếu. Chỗ các bạn mà là thiên đường thì thử hỏi tại sao hàng năm lại có bao nhiêu lượt người tiếp tục đổ về chốn "địa ngục" như chúng em mà tìm cách lập nghiệp và sinh sống?!
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. Hà Nội trong con mắt nhiều người 'xấu điên xấu đảo', và chẳng nên ở lại lâu vì nó chen chúc, xô bồ, xe cộ, bụi bặm... nhưng anh vẫn sống vì những thứ xấu ấy đã quá quen thuộc với anh hàng ngày. Và chắc là cũng giống như các bạn gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mình dù cho nó chỉ là làng quê lụp xụp, đường đất trộn lẫn phân trâu.
Còn nếu anh là người di cư, không phải dân ở Hà Nội, thích Hà Nội vì một vài 'mặt nổi', nói thật, sống ở Hà Nội anh như sống với bồ. Vì ở bồ anh nhìn thấy những điều mới mẻ, những điều mà chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Giống như người chồng, người vợ hỏi tại sao lại ngoại tình khi đối phương xấu xí như thế, không ưng được điểm gì như thế. Anh chẳng trả lời được tại sao vì đối phương đúng là xấu xí trong mắt người khác nhưng lại có điểm khiến anh thích, anh yêu. Thế nên Hà Nội cũng vậy, trong con mắt anh, nó đẹp nhiều thế và chỉ cần vài thứ đó, anh cũng đủ yêu nó và có ý định gắn bó. Nói là có ý định thôi nhé, chưa chắc hẳn vì đời còn dài. Chỉ là, chí ít, anh đã từng yêu và từng có ý định 'sum vầy'.
Anh không phải người Hà Nội gốc, anh còn có quê hương, thế nên bất cứ khi nào anh chán, anh cũng có thể về quê cha đất tổ. Còn Hà Nội chỉ là nơi anh tạm nghỉ, tạm dừng chân, là 'cô bồ' đáng tin của anh mà thôi. Nhưng cái đẹp của Hà Nội anh sẽ nhớ mãi, những cái xấu thì anh lại chẳng thể nào quên. Người ta thường nhớ tới nhau khi ai đó quá xấu, hoăc quá đẹp, nhớ nhau khi quá yêu hay quá ghét. Nên dù yêu hay ghét Hà Nội, anh cũng sẽ nhớ, không thể nào quên.
Nhưng xét cho cùng, Hà Nội bản thân nó cũng mới chỉ là Thủ Đô của một đất nước đang phát triển, nó cũng có ti tỉ những khiếm khuyết không thể nào tưởng tượng nổi nhưng vẫn chấp nhận được. Nó cũng cần có cơ hội để mà phát triển, thay đổi và đẹp lên. Thế nên, 'ném đá' thì cứ ném nhưng đừng phủ nhận những điều tốt đẹp của Hà Nội và đừng quên ghé qua Hà Nội để xem thay đổi từng ngày như thế nào để rồi về lại 'ném đá' tiếp...
Theo VNE
Vợ mê cờ bạc, đánh chồng, dọa con Những lời người vợ tôi từng tôn thờ thốt ra khiến tôi nổi da gà. Tôi chết ngất, không thể tưởng tượng được có ngày em lại hành động như vậy. Từ cô vợ hiền thục... Vợ tôi vốn là một người phụ nữ hiền thục, được nhiều người khen ngợi. Tuy nhìn có vẻ cá tính, nhưng bản chất ít nói khiêm...