Anh ra đi và anh đã lấy đi mọi thứ
Gần 2 tháng qua rồi em tự nhủ với lòng rằng sẽ cố để quên anh, một con người tệ bạc nhưng sao em vẫn không thể. Khi ở cạnh nhau anh đã nói, đã hứa biết bao nhiêu điều, có lẽ anh đã quên tất cả rồi thì phải.
Chỉ có mình em là ngu ngốc đến giờ vẫn nhớ như in từng lời anh nói trong đầu mình thôi… Anh có biết là thời gian qua em đã phải gắng gượng như thế nào để tiếp tục cuộc sống này không? Anh có biết em đau đớn như thế nào khi chỉ 1 tháng sau ngày chia tay em mọi người nói cho em biết anh sắp đi lấy vợ không? Trái tim em đau còn hơn có người xát muối, đau đến thắt lòng đó chứ… Mọi lý do mình chia tay nhau đến cuối cùng chỉ là lời nói dối của anh mà thôi, tình cảm mà anh nói là dành cho em là dối trá, thật ra với anh em chỉ như trò vui giải trí của anh chứ em không là niềm vui của anh như anh vẫn nói. Bao nhiêu đêm rồi, em cứ tưởng là mình không còn nước mắt để khóc nữa vậy mà vẫn còn nước mắt để rơi xuống vì anh. Anh ra đi… Anh lấy đi tất cả mọi thứ của em niềm tin, tình yêu, lòng kiêu hãnh và cả sự tự trọng của em…
Em muốn quên tất cả mọi thứ về anh nên có những lúc em tự làm mình tổn thương vì anh… Vậy mà em vẫn không thể… Giờ em chỉ mong có phép màu nào đó giúp cho em xoá đi phần kí ức có sự hiện diện của anh, để em không còn nhận ra anh là ai nữa như anh đã từng hỏi em ” liệu có khi nào đó em quên anh là ai không vậy ta”… Em thay đổi rồi, bạn bè và mọi người ai cũng nói vậy, em không bao giờ nghĩ anh là con người tệ bạc đến thế, anh g.iết đi một con người mà không cần dùng bất cứ vũ khí gì hết… Cái con bé ngày trước vẫn cười tươi nhìn anh và mọi người bằng đôi mắt trìu mến đã bị anh g.iết c.hết vào cái đêm Trung thu trời mưa tầm tã đó rồi, em vẫn rất muốn hận anh nhưng sao vẫn không thể… Em vẫn muốn nghe ở anh một lời giải thích tại sao vậy? Em đã làm gì nên tội tình để anh phải đối xử với em như vậy? Em không biết khi nào anh sẽ trả lời em nhưng em vẫn đợi ở anh một lời giải thích? Em sẽ ra đi và rời bỏ nơi em sinh ra, lớn lên chỉ để trốn chạy một điều là em vẫn còn yêu anh… Em ra đi với một trái tim bị thương rất nặng nhưng em hi vọng ngày trở về em sẽ tìm lại được chính mình là đứa con gái vui vẻ ngày xưa bị anh nhẫn tâm đối xử tệ bạc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giấc mơ hay hiện thực
Hôm nay khi em thức dậy, mọi thứ trong đầu em đều trống không, em như mất phương hướng không biết phải làm gì nữa anh ơi? Có phải đêm qua em đã có giấc mơ đẹp không anh? Giá mà em có thể sống được mãi trong mơ anh hé.
Đã bao tháng ngày xa cách anh, em nhớ anh biết dường nào, từ ngày anh xa em không rõ lý do, em vẫn muốn có cơ hội được gặp anh để nói hết lòng em. Em chờ câu trả lời lý do của anh đã mấy năm rồi. Thời gian nhanh quá phải không anh, mới đây mình xa nhau được vài năm rồi, cuộc sống em bây giờ không nặng nề như lúc đầu xa anh nữa. Bây giờ có mơ em cũng không muốn nhớ lại thời gian lúc xa anh. Mọi thứ với em sụp đổ tất cả, vì trước đây em quá dựa dẫm vào anh để rồi mất đi anh em hụt hẫng không làm được gì, hằng ngày em tự an ủi bản thân không phải mình chia tay đâu, chỉ là giận nhau giống những lần trước, rồi vài ngày anh cũng sẽ tìm em cho em bất ngờ thôi. Mọi việc em phải vượt qua khó khăn, rồi em cũng phải tự phấn đấu và không lừa chính mình nữa rằng em đã mất anh thật rồi.
Ngày lễ, sinh nhật anh và em, em vẫn không quên trước đây mình đã bên nhau vui vẻ thế nào. Em vẫn không quên sinh nhật đầu tiên anh tổ chức cho em, rồi sinh nhật anh mà anh lại dành món quà bất ngờ cho em và còn năm sinh nhật em 17 t.uổi, anh đã tự tay cắm hoa cho em, em đã rất hãnh diện khoe với bạn bè đó là của anh tặng em..... Anh biết không, ngày ấy có biết bao người ngưỡng mộ cuộc tình của anh và em, bạn bè em không ít người muốn được như em. Quả thật như thế, anh là người có quá nhiều ưu điểm, đến với một người khuyết điểm như em thì làm sao em lại không sợ mất anh được hả anh, em luôn sợ có một ai đó cướp mất đi anh của em. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, thứ sáu ngày mười ba, ngày anh nói câu chia tay, một cú sốc quá lớn anh dành cho em, anh đành lòng xa em dù em có rơi hết nước mắt, anh đành lòng nói câu "mình sẽ là bạn bè" dù biết em yêu anh biết dường nào.
Anh biết tất cả tất cả mọi thứ với em sẽ thế nào khi mất anh, anh nhẫn tâm để em một mình chống chọi với mọi thứ. Và không còn đau lòng nào hơn dành cho em khi mình xa nhau được vài tháng em thấy anh cùng người khác bên nhau vui vẻ, khi tình cảm em dành cho anh van đong đầy như ngày nào thì anh lại vội đến với người khác, em thật ích kỷ đúng không anh? Em đã nói rằng hạnh phúc của anh là niềm vui của em, chỉ cần anh vui với em đã đủ lắm rồi, vậy mà em lại buồn lại đau khổ khi thấy anh bên người ấy. Anh biết không, gia đình bạn bè biết bao người khuyên em hãy có bạn trai đi, tìm cho mình một người yêu em. Nhưng rồi em cũng thử mở lòng mình tìm hiểu những người ngỏ lời thix em, có những người rất yêu em, vì em làm tất cả, họ làm mọi chuyện chỉ để em vui. Nếu đến với họ em sẽ hạnh phúc không anh? Vì người ta thường bảo "chọn người thương mình chứ đừng chọng người mình thương", họ yêu em nhiều hơn anh yêu em, với họ em là tất cả, nhưng cuối cùng em cũng không thể làm thế được, em không cho ai lấy mất anh trong lòng em. Đến với họ lỡ một ngày em quên đi anh thì sao hả anh?
Điều em sợ nhất là một ngày thức dậy nhận ra tình yêu của anh không còn trong em nữa. Đúng, em là đứa ngu nhất trên đời, đã đ.ánh mất biết bao cơ hội tốt đến với em, sau anh có biết bao người đến rồi em lại làm họ thất vọng, em làm những thái độ và hành động cho họ thấy em là đứa đáng ghét, mọi thứ cũng vì em dành tình cảm cho anh quá nhiều, em làm sao để có thể ngừng yêu anh đây hà anh? Anh hãy chỉ em đi, em mệt mỏi lắm. Những lúc em buồn chỉ mình em đối diện, những khi em khóc sao anh không đến như trước đây, sao anh không ôm lấy em để em khóc cho thỏa thích. Những khi em bệnh anh cũng không bên em, không nhắc em uống thuốc, không hỏi thăm em thế nào, lúc em té xe cũng không ai bên em nói những câu vui đùa cho em đỡ đau, những khi em sợ hãi cũng không ai nắm tay em vượt qua, và giờ hàng ngày em phải đến trường một mình không còn ai đưa đón chở em đi dạo, khi em đi ăn em không ăn rau cũng không ai nói với em sẽ ăn dùm em và chọc em nữa.....Và biết bao điều nữa, những lời trêu đùa chọc em cười cũng không còn nữa rồi......... Thế rồi mọi chuyện diễn ra với em như trong mơ, em và anh đã gặp nhau, với tư cách là bạn bè như bao lần trước, nhưng lần này anh làm em bất ngờ lắm, anh nắm lấy tay em, anh không biết giây phút đó với em thế nào đâu. Và rồi em lại được trong vòng tay anh che chở như ngày nào, em như đ.ứa t.rẻ chỉ biết ôm anh mà khóc dù lòng em cố gắng ngàn lần không thể cho anh biết em vẫn yếu đuối.
Anh vẫn như xưa, ôm lấy em khi em khóc, và nói rằng lúc nào em cũng khóc. Trong mắt anh em biết được anh có những chuyện rất buồn, em ghét ghét anh lắm, ghét anh nhất trên đời, anh vẫn như ngày xưa không bao giờ cho em biết anh đang vui đang buồn thế nào, em không muốn chỉ mỗi em được anh chia sẻ. Em biết thời gian bên anh chỉ ngắn ngủi thế thôi, em không muốn gặp anh nữa vì em muốn giữ lại kỷ niệm đẹp đó, em muốn lần cuối xa anh em và anh cũng đã vui vẻ, em đã nói anh biết phần nào lòng em đang nghĩ gì. Sau này khi gặp lại mình sẽ vẫn là bạn bè bình thường, phải không anh? Chắc không thể đi chơi như thế nữa, cứ thế chắc em sẽ nói lời quay lại mất, xin lỗi anh vì em không thể xem anh là bạn như bao người khác, mà trước mặt anh thì em thật khó để giấu anh những cảm xúc của chính mình. Anh à! ngàn lần lòng em muốn về bên anh, nhưng hoàn cảnh và mọi thứ đã thay đổi với anh và em, đã không như trước nữa rồi. Nếu anh lên tiếng có thể em sẽ không ngần ngại đến bên anh, nhưng anh vẫn im lặng bao năm nay. Em biết trong cuộc sống anh có nhiều điều lo toan, em không thể thay thế hết những thứ đó, và anh cũng không như em sống hết mình vì tình yêu. Em muốn cứ thế ôm anh mãi, nhưng em làm thế em sẽ có lỗi rất nhiều, em không thể để người khác buồn phiền vì em, mà nỗi nhớ anh bao ngày khiến em đã làm điều đó. Dù là đó có thể là lần cuối duy nhất bên anh em cũng đã vui lắm rồi. Với em dù đây có là mơ đi chăng nữa cũng là giấc mơ đẹp, em đã hỏi anh đó là mơ hay thật, nhưng anh biết không em mong đó là thật và giây phút khi bên anh có thể dừng lại mãi. Mà nếu em nghĩ đó là mơ thì em mong sao đừng tỉnh lại, là mơ thì em sẽ lại được bên anh, là mơ sẽ tốt hơn phải không anh?. Nhưng dù thế nào em vẫn mong anh hạnh phúc trong cuộc sống và bên người anh chọn.
Rồi đây em cũng sẽ tìm một nửa của em, em không để anh thấy anh có lỗi với em nữa, em sẽ tìm bạn trai như lời em đã hứa với anh. Trên đường đời có thể mình mãi là hai người bạn, mãi là hai đường thẳng song song không thể có điểm chung nhau, em vẫn không hối hận đã yêu anh hết mình. Cám ơn anh đã đến, đã củng em đi chặng đường ngần ấy năm, và cám ơn những gì anh dành cho em, và cũng vì xa anh em mới thật sự đứng trên đôi chân của em, em có thể vượt qua mọi thứ một mình em dù khó khăn thế nào. Em không bao giờ oán trách anh hết. Hãy sống tốt nha anh và phải luôn vui vẻ, anh đừng cố giấu cảm xúc với vẻ bề ngoài của anh nữa, em muốn anh phải thật sự vui và hạnh phúc. Chào anh và tình yêu của em...........
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảng trống cô đơn Tưởng chừng chia tay là lối thoát cho cả hai vì vốn thực tế, tình yêu không chỉ là chiếm hữu, là bên cạnh người mình yêu, mà lòng cả hai có cùng nhìn về một hướng, có cảm thông, chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống hay không? Em với anh chia tay sau bao lỗi lầm do chính...