Anh phải làm cô ấy hạnh phúc nhé!
Bởi vì chúng ta đã dừng lại, đã tổn thương và thất vọng, nên em sẽ nhớ mãi. Nhưng từ tận đáy lòng, em mong anh hãy làm cho cô gái mà anh sẽ lấy làm vợ thật hạnh phúc và cùng nhau đi hết quãng đường đời.
ảnh minh họa
Em và anh làm bạn với nhau trước khi đến với nhau. Thế rồi, em đã yêu anh từ lúc nào cũng chẳng biết nữa.
Hai năm đầu, chúng ta thật hạnh phúc. Tuổi trẻ, thời sinh viên, với cuộc sống xa nhà, nên hai đứa càng cần có nhau. Ngoài giờ học, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể rong ruổi trên “ngựa sắt”, lòng vòng ngoại ô, hay lên bến Hàn Quốc, cầu Long Biên, bãi giữa,… chỉ để được bên nhau, mà không cần phải cafe, quán xá nhiều như bao đôi tình nhân khác.
Thế rồi, ra trường, chúng ta phải vào đời, bắt đầu guồng quay của mưu sinh, đồng tiền, mồ hôi và nước mắt. Em chẳng còn hồn nhiên. Anh chẳng còn bình yên, lãng tử. Em may mắn thi được và có một công việc tốt ngay từ lần nộp hồ sơ đầu tiên. Anh cũng có được công việc đúng ngành nghề, nhưng rồi không được trả công xứng đáng. Vì vậy, sau 2 năm, anh cùng một vài đồng nghiệp ra đi, tìm kiếm cơ hội mới.
Video đang HOT
Với chỗ làm mới, công việc bận rộn, vất vả hơn, anh dường như quá đắm mình trước vòng xoáy của đồng tiền. Rồi vì đặc thù công việc khác nhau, cho rằng em không thể hiểu nổi và cũng không muốn em phải chung vai với gánh nặng của mình, anh dần ít chia sẻ, đặc biệt là công việc. Em lặng lẽ bên cạnh anh, âm thầm chuẩn bị cho tương lai mà hai đứa đã nhiều lần bàn thảo với “ngôi nhà và những đứa trẻ”.
Thế nhưng, cũng chẳng rõ từ bao giờ anh bắt đầu hơn thua, so sánh em với những cô gái khác. Em đau! Một nỗi đau mà em không nói ra với ai. Em vẫn chỉ yêu anh chân thành và tủi thân, so đôi vai gầy, ngồi khóc trong mưa hay giữa đêm. Em không muốn gây sức ép về tinh thần hay bất cứ điều gì lên anh. Em để anh tự biết nên thế nào, làm gì cho tình yêu, tương lai của chúng ta. Song dường như, đó lại là sai lầm. Khoảng cách giữa em và anh đã xuất hiện, rồi ngày càng rộng ra. Em không biết phải tiếp tục con đường hạnh phúc của chúng ta ra sao? Em thấy anh không còn là của em.
Anh gần mà như xa, ở cạnh đấy mà em lại chẳng thể nào bước tới. Em không thể tiến, cũng phân vân, khó xử khi tính đường lùi. Đã nhiều lần, em cố can đảm để buông tay, rồi trái tim ngu ngốc lại bảo em con đường hạnh phúc còn dài và ai cũng phải bước qua chông gai, thử thách. Giá mà anh đừng gieo quá nhiều niềm tin và hy vọng trong em…
Nhưng anh ơi, em không thể đợi thứ có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến. 4 năm, với biết bao yêu đương và kỷ niệm, song cũng nhiều tổn thương, đổ vỡ. Thời gian trôi đi, em cũng bình tâm hơn rồi. Em đi, để anh có thể tìm được người con gái vừa ý anh hơn.
Anh nhất định phải khiến cô ấy hạnh phúc nhé! Đừng làm vợ anh phải khóc vì tổn thương, mỏi mệt, bất an và lo lắng hay chỉ vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hãy yêu thương cô ấy nhiều hơn em. Hãy bao dung và thứ tha, tâm sự buồn vui với cô ấy. Đừng quá mải mê với công danh, sự nghiệp và đồng tiền, mà bỏ quên gia đình nhỏ của mình cần người chồng, người cha bên cạnh, sớm hôm. Cuộc sống gia đình sau này có thể sẽ gặp những sóng gió, anh đừng bỏ chạy một mình, đừng nhìn vào cách người vợ khác xử lý vấn đề mà thấy vợ mình đáng chán, sao không như thế. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Đứng núi này, trông núi nọ sẽ làm bước chân anh lạc lối, đưa anh rời khỏi tổ ấm yêu thương với những đứa con cần được yêu thương và đủ đầy hạnh phúc.
Hãy sống thật, chân thành và cùng vun đắp cho tổ ấm tương lai của anh. Người yêu cũ, hãy biết trân trọng và giữ gìn!
Theo Laodong
Bí mật từ chiếc điện thoại của chồng
Tình cờ đọc được tin nhắn trong chiếc điện thoại bỏ quên trong ngăn tủ quần áo của chồng, chị choáng váng khi biết chủ nhân của tin nhắn kia là vợ người đàn ông đang tán tỉnh chị.
Lấy nhau từ thời bao cấp, hai vợ chồng đều là cán bộ nhà nước, thuở ấy, hợp lý hóa gia đình là một cái gì đó xa xỉ, vả lại cả anh lẫn chị còn mải "phấn đấu" chẳng lấy đó làm phiền, nên có khi hàng vài tháng mới gặp nhau. Thế rồi, khi con cái đã lớn, việc gia đình không còn là gánh nặng, anh vẫn cứ biền biệt đi xa.
Cũng là do yêu cầu công việc, anh có những chuyến công tác dài ngày ở các địa phương khác nhau, chị đang tuổi hồi xuân rực rỡ, bọn trẻ đi học xa, một mình ở nhà vò võ buồn.
Biết tình cảnh của chị, có nhiều đàn ông quan tâm, bằng hành động cụ thể hoặc bằng lời nói, họ tỏ ra muốn chị bớt cô quạnh. Chị là người nghiêm túc, có thể là từ trước đến nay có tiếng là đoan trang. Song, do hoàn cảnh và cả ngoại cảnh lẫn nội tâm thôi thúc, chị cảm thấy vui và xúc động trước cử chỉ săn sóc hoặc tán tụng của những người khác giới.
Điều quan trọng nhất là chị cảm thấy vắng chồng nhưng không nhớ như trước, có thể tình yêu trong hôn nhân trở nên nhàm chán, cũng có thể là do dư luận xã hội không coi ngoại tình là cái gì nhơ nhuốc, đáng xấu hổ nữa nên chị "thả lỏng" mình, buông xuôi theo những cuộc vui phút chốc.
Tuy thỉnh thoảng mới về nhưng anh cũng nhận ra sự thay đổi của vợ. Tất nhiên, không người đàn ông nào lại chấp nhận bị vợ "cắm sừng", ngay cả những người đàn ông trăng hoa nhất. Mặc dù khó khăn, nhưng anh cũng dùng những lời lẽ thật nhẹ nhàng để cảnh báo vợ. Chị tỏ ra bình thản, tươi hơn hớn: "Anh nghe ai nói vậy?".
Anh không muốn khơi sâu vào cái đề tài dễ làm tổn thương nên không nói thêm gì nữa, ngỏ ý thôi công việc đi xa, ở nhà làm việc khác. Chị giãy nảy, nói là việc đang tốt, kiếm ra tiền, nếu bỏ thì chẳng hóa ra tại vợ lẳng lơ, phải bỏ việc ở nhà để trông chừng vợ, như vậy chẳng mang tiếng với thiên hạ ư?
Anh lại đi và lần này xa nhà đến gần nửa năm. Vài ngày sau chị tình cờ thấy cái điện thoại của anh bỏ quên trong ngăn tủ áo. Tò mò, chị mở ra xem. Những tin nhắn lưu trên điện thoại khiến chị choáng váng. Đó là những cuộc trao đổi của anh với người đàn bà - vợ của người đàn ông thường săn đón chị.
Cô này nhắn tin tố cáo hành vi giữa chị và chồng cô ta, rủ rê anh vào cuộc tình "trả thù" đôi "gian phu, dâm phụ". Kinh hoàng hơn là cô ta dọa nếu không được anh đáp ứng sẽ tặng chị một can a xít!
Anh cũng đáp lại bằng lời lẽ nghiêm trang nhưng gợi tình, có thể làm rung động bất cứ một trái tim phụ nữ nhẹ dạ nào. Song cũng khó mà đoán định được, thực sự anh đã đáp ứng đòi hỏi "trả thù" ngọt ngào của người đàn bà trẻ tuổi hơn chị, có phần còn hấp dẫn hơn chị hay chưa?
Theo VNE
Chẳng dễ dàng gì Hai anh chị là bạn học thời phổ thông. Anh yêu chị vì chị thông minh, duyên dáng, chị yêu anh vì anh có tài, nhưng bố mẹ chị lại cương quyết phản đối khi biết anh chọn nghề ca sĩ. Bố mẹ chị bảo, môi trường làm việc của anh có nhiều cám dỗ, đặc thù nghề nghiệp của anh sẽ khiến...