Anh ơi! Em thèm được… cưới
Cứ mỗi mùa cưới về, con tim em lại xốn xang và khao khát có anh trong hạnh phúc.
Tiết trời sang thu với gió heo may se lạnh là khoảng thời gian dành cho những đôi tình nhân sau bao nhiêu ngày yêu nhau, tìm hiểu có được một kết thúc đẹp với đám cưới hanh phúc.
Trên khắp mọi nẻo đường, đâu đâu ta cũng có thể bắt gặp những cặp đôi cô dâu – chú rể tạo dáng chụp ảnh cưới. Khi thì là triền đê với hương cỏ lau đồng nội, lúc thì là vườn hoa bách nhật khoe muôn ngàn hương sắc, có khi lại ở trong một quán cà phê hiện đại, hoặc đứng bên nhà thờ trang nghiêm, cổ kính. Vẻ mặt rạng rỡ của cô dâu khi sắp được làm vợ, làm mẹ, và vẻ ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc của chú rể khi thấy người vợ sắp cưới của mình tinh khôi trong tà áo trắng, lung linh, lộng lẫy.
Chiều nay, gió mùa đông bắc về. Tiết trời không quá lạnh nhưng cũng đủ để người cầm lái cảm thấy trống trải, cô đơn, lạnh lẽo khi không có người mình yêu bên cạnh. Lúc này, em lại thèm có được một cái ôm từ đằng sau thật chặt, thèm có được bàn tay ấm áp, mềm mại của anh.
Em đi ngang qua bao con phố cổ của Hà Nội, ngắm Hồ Gươm lung linh, xanh ngắt với những cặp đôi cô dâu – chú rể đang tươi cười, rạng rỡ trước ống kính của người thợ ảnh. Em thấy lòng mình ấm áp hơn như được truyền hơi ấm và cũng thấy lòng nhẹ nhõm, yêu đời hơn.
Em muốn mình là cô dâu đẹp nhất trong mắt anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Liệu có phải em đang khao khát mình có một đám cưới không anh nhỉ? Chú rể của em đang ở phương trời nào?
Em lại chìm đắm vào giấc mơ khi mình được thử chiếc váy cưới trắng tinh với những đồ trang sức lộng lẫy. Em không còn là em – cô gái giản dị của ngày thường. Em xinh đẹp, đáng yêu như một nàng công chúa khiến anh phải ngỡ ngàng. Em thích nhìn ánh mắt ngạc nhiên của anh, thích cái vẻ trầm trồ khi nhìn em thử chiếc váy cưới bởi lẽ em là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh.
Em bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và trở về với cuộc sống thực. Em vẫn là em như mọi ngày. Sáng thức dậy, vội vã lấy chiếc xe đi làm chẳng kịp ăn sáng, chiều về cà phê vỉa hè với đám bạn thân, tối đến lại chúi đầu vào trang facebook cập nhật thông tin bạn bè, “like” những bộ ảnh cưới của đám bạn rồi lại bình luận, ao ước: “Bao giờ mình mới được như thế nhỉ?”
“Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm!” – Bố mẹ vẫn thường hay lo lắng và dọa dẫm em như thế. Mặc kệ. Em vẫn là em – là đứa con gái vô âu vô lo thỏa sức bay bổng.
“Bao giờ cho tao ăn cỗ đấy mày?”
“Nhanh thôi! Cuối năm…nhưng chưa biết năm nào!”. Thế là đám bạn lại phá lên cười trước câu trả lời của em.
Em vẫn tôn thờ một cuộc sống tự do, thoải mái, không phải giận hờn, không phải ràng buộc tình cảm nhưng em cũng là con gái. Và vì em là con gái nên mỗi mùa cưới về lại khiến em thấy vừa có chút giục giã trong lòng, vừa có những xao xuyến, rung động khiến em lại khao khát anh.
Theo VNE
Lạc giữa lòng thành phố
Những khó khăn chưa quen khiến ta đôi lần kiệt sức, những bon chen của công việc khiến ta mất lòng tin đi nhiều.
Sáng sớm đi giữa lòng thành phố đã thấy người xe ngang dọc trên khắp các nẻo đường. Đông đúc, nhưng lòng ta cảm thấy trống trải. Một con bé hai mươi hai tuổi bắt đầu đi làm, chông chênh với những biến đổi của cuộc đời. Những cánh cửa, những ngã rẽ cứ liên tiếp mở ra, buộc ta phải lựa chọn. Mọi thứ mới mẻ, lạ lẫm, ta phân vân không biết đi đường nào, bối rối như cảm giác lạc giữa lòng thành phố.
Chạy xe qua những con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, ta nhẹ nhõm hít thở bầu không khí trong lành hưởng chút yên bình hiếm hoi còn sót lại của buổi sớm. Đi làm trên con đường ấy, xa hơn nhưng ít ồn ào hơn. Xa hơn nhưng sẽ tận hưởng được chút dư vị của ban mai. Cây cối uốn mình dưới những hạt mưa đêm qua còn nằm lại, vài giọt tí tách nhỏ lên tay, bắn lên mặt ta, mát lạnh. Vẳng từ xa những âm thanh của một góc phố xá ồn ào. Đường nhỏ nhưng riêng mình ta nên cảm thấy thênh thang.
Đi làm, chỉ yêu cảm giác nhởn nhơ vào buổi sáng hay những chiều muộn nắng chiếu xiên khoai qua tán lá phượng đã đoi chỗ ngả vàng. Những khó khăn chưa quen khiến ta đôi lần kiệt sức, những bon chen của công việc khiến ta mất lòng tin đi nhiều. Ta sợ có một ngày ta chỉ còn tin vào chính ta. Ta đi tìm bình yên trong những điều giản dị ấy.
Ta sợ có một ngày ta chỉ còn tin vào chính ta. Ta đi tìm bình yên trong những điều giản dị ấy (Ảnh minh họa)
Lạc giữa lòng thành phố.
Ta đi loanh quanh qua những con phố chỉ vừa mới biết tên. Vòng xe qua những vòng xuyến mà ta chẳng biết hướng nào mình cần rẽ. Ta đi theo người, chạy theo những lối mòn của cuộc sống. Vô định. Ta cứ đi, rồi lại mông lung hoài với câu hỏi: Liệu đó có đúng là con đường mà ta nên đi? Ta lạc trong những bộn bề của cuộc sống.
Hai mươi hai tuổi, ta đã đôi lần hối hận. Ta đã không dám chọn khối mà ta muốn học. Ta đã không dám chọn ngành mà ta yêu thích. Ta đã không dám thi vào trường đại học mà ta muốn thi. Ta ít niềm tin. Ta sợ thất bại. Ta dao động trước ý kiến của người khác. Đam mê chưa đủ, và ta từ bỏ. Ta sống như hàng triệu con người ngoài kia. Ta an ủi mình với ý nghĩ: Trong cuộc sống này mấy ai làm được công việc mà mình yêu thích? Mấy ai làm được công việc mình yêu thích mà có thể duy trì được trọn vẹn niềm đam mê đó đến cuối cuộc đời? Ta đã từ bỏ công việc mà ta đam mê thì ta cần cố gắng làm tốt nhất công việc hiện tại. Ta học cách yêu nó, nó sẽ yêu lại ta. Còn nếu cuộc sống này không công bằng như thế thì ta hãy cứ tin ta vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để tự mình tìm kiếm. Đến một lúc nào đó, ta sẽ rẽ đúng đường.
Lạc giữa lòng thành phố.
Ta vòng qua vòng lại con đường đó đến vài lần. Ta trở đi trở lại trong những lối mòn loanh quanh của cuộc sống. Ta hỏi người chỉ đường gió mình. Cũng có người nhiệt tình, có người không. Ta cảm ơn học và lại bước đi. Có thể ta sẽ tiếp tục lạc đường nhưng rồi ta nhất định sẽ tìm thấy nơi mà mình cần đến. Thành phố rồi đến lúc nhỏ lại. Và ta sẽ nhớ những nơi ta đã từng qua, những người ta đã từng gặp. Ta sẽ biết nhiều hơn và ghi nhớ những khoảnh khắc đó. Những khoảnh khắc đi lạc để rồi phát hiện ra một con đường mới, những điều mới, thú vị hơn...
Theo VNE