Anh nỡ chối bỏ “giọt máu” của mình sao?
Anh bỏ lại tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày.
Người đàn ông ấy, người đã hứa hẹn cùng tôi đi hết cuộc đời này đã dứt áo ra đi, bỏ lại mình tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày.
Khi đọc được bài viết “Vì hiểu nhầm… anh bỏ tôi để cưới người khác”, tôi như bắt gặp thấy một phần hoàn cảnh của mình trong đó.
Tôi cũng đã từng bị người yêu hiểu lầm vì những chuyện không đâu… dù đã giải thích hết lời nhưng anh vẫn không nghe, không tin và không cho tôi một cơ hội nào để thanh minh cho mình nữa. Nhưng tôi còn khổ hơn bạn khi tôi bị người yêu bỏ rơi cũng là lúc tôi đang mang trong mình giọt máu của người đàn ông ấy…
Tôi đã hạnh phúc vỡ òa sau một lần hôn nhân tan vỡ và ba năm chờ mong ngày được làm mẹ của đứa con anh! Cứ ngỡ rằng, cuộc sống mới sẽ mang lại cho tôi niềm hạnh phúc thực sự bên cạnh người đàn ông tôi yêu… Nhưng nào đâu ngờ, những điều tôi hi vọng nhất, mong đợi nhất đã không còn thuộc về tôi nữa.
Người đàn ông ấy, người đã hứa hẹn cùng tôi đi hết cuộc đời này đã dứt áo ra đi, bỏ lại mình tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày. Tại sao cuộc sống của tôi lại bất hạnh như vậy? Tại sao tôi đã yêu thương hết lòng lại bị người ta phũ phàng, tàn nhẫn rũ bỏ tôi như vậy?
Anh vẫn nói với bạn bè rằng “ Vì quá yêu cô ấy nên anh mới quyết định như thế! Anh không thể tha thứ cho những lỗi lầm mà cô ấy đã gây ra”. Có thể tin được không những câu nói giả dối ấy? Khi yêu nhau, có ai muốn để mất nhau đâu? Tất cả những lời nói ấy chỉ là ngụy biện cho hành động tàn nhẫn của anh ta mà thôi! Nếu anh ấy yêu thương tôi thật lòng, có trách nhiệm với giọt máu của anh đang ở trong bụng… thì có lẽ, anh sẽ không bao giờ dứt bỏ mẹ con tôi và ra đi như thế!
Video đang HOT
Tôi đã nhớ, đã day dứt, đã nuối tiếc và trách bản thân mình rất nhiều…
Có ai biết được tôi đã phải đau khổ như thế nào? Bao đêm tôi khóc cạn nước mắt vì nỗi đau anh mang lại, thân hình tiều tụy như một cái xác không hồn… tôi đã vật vã trong đau đớn, cầu xin anh tha thứ và hãy nghĩ đến tình nghĩa bao lâu nay và đứa con sắp chào đời… nhưng anh vẫn lạnh lùng từ chối, bỏ rơi tôi trong lúc khó khăn, tuyệt vọng và đau khổ nhất.
Nghĩ cho cùng, đấy cũng chỉ là sự sĩ diện hão của đàn ông mà thôi. Cái sĩ diện ấy lớn hơn tất cả những tình cảm thiêng liêng mà hai người đã dành cho nhau bấy lâu nay, lớn hơn cả cuộc sống và tương lai của chính cốt nhục của mình… Tôi thất vọng vô cùng về người đàn ông ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông đã đầu ấp tay gối bao năm qua, người đã cùng tôi trải qua bao sóng gió trong cuộc đời cũng là người đàn ông tàn nhẫn và vô tâm với trách nhiệm của người đàn ông trụ cột trong gia đình.
Tôi đã nhớ, đã day dứt, đã nuối tiếc và trách bản thân mình rất nhiều… nhưng xét cho cùng, chúng ta không có lỗi, chúng ta không làm gì hổ thẹn với lương tâm, không phản bội họ như những điều họ nghĩ, họ quy kết cho chúng ta… Họ sẵn sàng phủ nhận tình yêu, sự hi sinh hết lòng của chúng ta dành cho họ… và họ sẽ lại tìm đến một bến bờ mới, một hạnh phúc mới bên người phụ nữ khác.
Bạn ạ! Chúng ta phải kiên cường để mà bước tiếp. Đừng quay đầu đầu và mong chờ sự trở lại của những người đàn ông ấy. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, họ sẽ phải ân hận và trả giá cho sự lựa chọn của mình.
Hãy cố gắng lên bạn nhé! Bên cạnh chúng ta còn có những người thân yêu…. hãy sống vì những người đang ở bên cạnh, yêu thương và trân trọng chúng ta. Hi vọng những người phụ nữ như chúng ta sẽ gặp được những người đàn ông tốt, để chúng ta được đền đáp xứng đáng với tình yêu và sự hi sinh, tận tụy của mình!
Chúc bạn khỏe và luôn thành công trong cuộc sống!
Giotsuongmai8285… (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Về đi anh...
Tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi, phải không anh?
Tôi không thể cứ đắm chìm mãi trong sự đau khổ như thế này, cũng không thể tiếp tục chờ đợi một niềm hạnh phúc quá xa xỉ bên người con trai vô tâm, vô tình như thế.
Đã suy nghĩ rất nhiều và lưỡng lự rất lâu nhưng... hãy kết thúc đi anh, cứ dai dẳng kéo dài cuộc tình mãi cũng chỉ khiến cả hai thêm đau khổ mà thôi!
Tại sao con người ta lại khó hiểu như vậy nhỉ? Tại sao cuộc sống lại có những điều ngoài sức tưởng tượng như vậy chứ? Trong tình yêu, khi người ta không còn yêu nhau nữa, họ sẽ không thể nào trở lại làm bạn như bình thường được nữa... đôi khi, đó còn là lòng thù hận, sự căm ghét, ghê tởm một con người mà trước đây mình đã từng ôm hôn thắm thiết.
Tại sao khi không yêu nhau nữa, người ta lại cứ phải giày vò nhau như vậy? Trong tiềm thức của người ấy, tình yêu là gì? Chẳng nhẽ nó chỉ giống như một trò chơi thôi sao? Trái tim tôi cũng mỏng manh và yếu đuối lắm... làm sao tôi có thể mỉm cười vui sướng khi chính anh, người tôi đã từng yêu thương nhất khiến tôi tổn thương như vậy?
Những ký ức về tình yêu thật đẹp. Tôi không thể nào quên được những kỷ niệm yêu thương ngày còn bên anh, mối tình đầu của mình. Gần một năm trôi qua, tôi cố gắng vùi đầu vào công việc, cố gắng vứt bỏ quá khứ để sống tốt hơn... nhưng tôi không thể nào quên được những hình ảnh yêu thương ấy! Mặc dù không còn đau đớn như lúc anh rũ bỏ em để ra đi... nhưng trái tim vẫn quặn đau khi nhớ về những cử chỉ, những hình ảnh của người con trai ấy...
Có lẽ tôi cũng chẳng thể mở lòng mình để yêu thêm lần nữa...
Thế rồi, một hôm, người bỗng quay về... Anh lại quan tâm, lại bắt đầu mang đến cho tôi những cảm giác yêu thương như ngày xưa ấy. Tôi cứ ngỡ mình là người may mắn và hạnh phúc nhất, tôi vững tin và tiếp tục hi vọng, chờ đợi... Khi biết được anh vẫn còn yêu tôi, vẫn còn quan tâm, lo lắng cho tôi, anh có biết được tôi vui sướng đến mức nào không? Nhưng tại sao khoảng thời gian hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy? Anh đến và đi chóng vánh như một cơn gió lạ... để lại em một mình với nỗi buồn đau đến tái tê lòng...
Đã bao lần anh làm trái tim tôi đau đớn... nhưng chưa bao giờ tôi nhận được từ anh một lời giải thích hay xin lỗi. Dù có những lúc rất giận, nhưng tôi đều tự an ủi mình, đều tìm ra những lý do để thanh minh và tha thứ cho anh... Nhiều lúc, tôi tự hỏi mình, liệu đã khi nào tôi chạm đến được bến bờ của hạnh phúc hay chưa? Có lẽ bây giờ, tôi đã tự trả lời cho mình cái câu hỏi mà tôi đã phải dằn vặt trong suốt thời gian qua.
Tôi không thể cứ đắm chìm mãi trong sự đau khổ như thế này, cũng không thể tiếp tục chờ đợi một niềm hạnh phúc quá xa xỉ bên người con trai vô tâm, vô tình như thế và tôi cũng không thể phụ thuộc vào anh suốt đời như vậy được... cảm giác ấy, đáng sợ lắm anh ạ!
Tôi biết, sẽ chẳng ai yêu thương và trân trọng tôi bằng chính bản thân mình. Vì thế, tôi sẽ sống cho mình nhiều hơn, sẽ chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn và sẽ bảo vệ trái tim yếu đuối của mình để nó không phải run lên đau đớn khi gặp phải một bất hạnh nào trong cuộc sống nữa?
Anh đi, để lại trong tôi một vết thương lòng quá lớn. Tôi đau. Tôi sợ... Có lẽ tôi cũng chẳng thể mở lòng mình để yêu thêm lần nữa... vì tôi hiểu, tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều!
Tôi biết rằng, anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng chữ này... Nhưng tôi vẫn viết ra, chỉ để mong lòng mình được thanh thản, nhẹ nhõm hơn mà thôi!
Tất cả đã lùi vào dĩ vãng rồi, phải không anh?
Nhớ và yêu anh lắm... nhưng tình yêu của chúng ta cũng chỉ dừng lại ở đó thôi!
Tạm biệt nhé! Anh hãy đi đi...
Conhocsitinh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi lòng... vợ lẽ Tôi là kẻ cướp anh trên tay người vợ mà anh từng chung sống hơn chục năm trời... (Ảnh minh họa) Tôi cũng đi cùng với anh chuyến du lịch ấy, nhưng tôi chỉ được đứng xa mà nhìn anh. Trong đôi mắt anh, niềm hạnh phúc dường như trào dâng cùng con sóng lao tới trên đầu bọn trẻ. Bố con anh...