Anh nguyện dành cả đời yêu em
Người ta thường nói nếu hai người yêu nhau ắt sẽ tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập; nếu đã định là của nhau, chắc chắn sẽ thành đôi.
Anh tin vào điều đó, anh tin rằng mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi lần hội ngộ hay một mối tình đều có chữ “Duyên” và câu nói “Tại sao yêu nhau không đến được với nhau” minh chứng cho điều đó. Có những người tìm thấy nhau rồi nhưng lại lạc mất nhau, có những người có nhau rồi nhưng lại đánh mất. Còn anh thì… anh luôn tìm em, tìm chữ “Duyên” giữa 8 tỷ người nhưng hoài chẳng thấy.
Em chắc không biết được rằng, mỗi dịp tết đến xuân về anh lại phải khổ sở thế nào trước những câu hỏi của gia đình, người thân và cả đám bạn nữa. “Người yêu đâu con? Sao không dẫn về chơi?”, “Khi nào cưới cháu?”… Lúc đó anh chỉ biết mỉm cười rồi lặng lẽ đi ra chỗ khác. Lúc đó anh nghĩ rằng giá như bên anh là một bàn tay ấm, một người bằng xương bằng thịt, một cô gái hết lòng yêu thương anh thì hạnh phúc biết mấy.
Anh, một chàng trai miền Bắc đầy nắng và gió nhưng học tập và sinh sống tại miền Nam thơ mộng. Anh là một chàng cơ khí, nguyện dành cả đời để yêu em. Anh tuy chưa phải là một người đàn ông trưởng thành nhưng cũng không còn ở cái tuổi mộng mơ 18-20. Anh đã lo toan nhiều hơn, chín chắn và thấu hiểu nhiều hơn. Anh thuộc tuýp người của gia đình, vậy nên em yên tâm anh có thể nấu cho em ăn, đun nước cho em uống nhé. Anh hiền lành, vui vẻ nhưng hơi ít nói và lạnh lùng trước người lạ, sống nội tâm nhưng không yêu màu tím nhé, bởi vì anh đã dành để yêu em hết mất rồi.
Video đang HOT
Cuộc sống của anh những ngày vắng em chỉ là sáng đi làm, chiều tối về ăn uống nghĩ ngơi, đọc vài tin tức hay xem một thước phim rồi lăn ra ngủ, kết thúc một ngày trong lặng lẽ, âm thầm. Và những lúc cô đơn, buồn tủi, anh chỉ có thể làm bạn với 4 bức tường, cũng chẳng ai nhìn thấy những giọt nước mắt anh rơi. Vậy nên chỉ có em – cô gái anh hàng tìm kiếm mới có thể tô màu hồng, những gam màu mới lên bức tranh cuộc đời của anh. Anh ở đây rồi. Em ở bên đó. Chỉ cần bước tới thôi. Anh sẽ đợi và sẽ chờ.
10 năm hắt hủi con dâu, cuối đời mẹ chồng phải 'trả giá' bằng những tháng ngày đau đớn và hành động hiếu thuận của nàng dâu khiến bà làm điều ai cũng bất ngờ
Mặc dù bị ghét bỏ, tôi vẫn không bao giờ giận mẹ chồng. Thật ra trong lòng tôi có chút buồn tủi. Nhưng nghĩ kỹ thì tiền của mẹ chồng tôi, bà muốn cho ai, làm gì đều là quyền của bà.
Khi nghe câu chuyện về cuộc đời tôi, nhiều người bạn đều hết sức bất ngờ. Tôi lấy chồng 12 năm rồi. Dù nói về vật chất, tôi khá dư giả nhưng nói đến cuộc sống tinh thần, quả thật tôi rất buồn.
Là một cô gái xuất thân nghèo khó, tôi không được mẹ chồng yêu thương. Bà cho rằng tôi đến với con trai bà là vì tiền bạc. Đã vậy nhiều lần chồng tôi còn bênh vợ mà cãi mẹ. Vì thế, trong mắt mẹ chồng, tôi là một đứa con dâu cơ hội.
Nhà có hai cô con dâu nhưng mẹ chồng tôi chỉ thích dâu út. Cô ấy khéo miệng, lại là con nhà khá giả. Thành ra khi còn sống, mẹ chồng tôi liên tục phân biệt đối xử. Khi vợ chồng tôi mua nhà, bà không cho một đồng tiền nào. Còn lúc nhà em trai chồng ra ở riêng, bà cho toàn bộ tiền. Thậm chí đồ nội thất của nhà chú thím ấy cũng là tiền của mẹ chồng tôi.
Nhà có hai cô con dâu nhưng mẹ chồng tôi chỉ thích dâu út. Ảnh minh họa: Internet
Mặc dù bị ghét bỏ, tôi vẫn không bao giờ giận mẹ chồng. Thật ra trong lòng tôi có chút buồn tủi. Nhưng nghĩ kỹ thì tiền của mẹ chồng tôi, bà muốn cho ai, làm gì đều là quyền của bà.
Về phần mẹ chồng tôi, sau 10 năm ghét dâu cả, bà đã cảm thấy ân hận. Năm ấy mẹ chồng tôi biết mình bị ung thư. Bà gọi các con về nói những ngày cuối đời, bà muốn được sống cùng con cháu. Em dâu tôi là người đầu tiên phản đối. Thím ấy nói mình bận rộn, không có thời gian chăm sóc mẹ chồng.
Còn vợ chồng tôi vì trách nhiệm và cũng vì thương mẹ chồng nên tình nguyện đóng cửa nhà mình để về nhà chồng sống. Những ngày tháng đó, tôi chăm sóc mẹ chồng rất chu đáo và cẩn thận. Khi ấy, mẹ chồng tôi mới thốt lên rằng bà đã nhìn lầm người. Con dâu út chỉ biết xin tiền, khi cần lại chẳng thấy mặt. Còn tôi chưa bao giờ được cho một đồng nào, vậy mà lúc mẹ chồng đổ bệnh, tôi là người đã đứng lên xin về sống cùng.
Dù được điều trị bằng những loại thuốc đắt đỏ nhưng mẹ chồng tôi vẫn không thể chiến thắng bệnh tật. Ảnh minh họa: Internet
Dù được điều trị bằng những loại thuốc đắt đỏ nhưng mẹ chồng tôi vẫn không thể chiến thắng bệnh tật. Bà đã rời khỏi trần thế vào nửa tháng trước. Chỉ có điều mà tôi không ngờ đến là toàn bộ tài sản sau khi mẹ chồng qua đời đều được chuyển nhượng sang tên tôi.
Khi luật sư đọc bản di chúc, em dâu tôi không thèm nghe hết mà ngúng nguẩy bỏ về. Còn tôi, tôi không vui vì có thêm tiền. Tôi chỉ cảm thấy nhẹ lòng vì cuối cùng, mẹ chồng tôi cũng không còn nghĩ mình là một đứa con dâu cơ hội, sống vật chất.
Nguyễn Huyền (Lạng Sơn)
Theo phunusuckhoe.vn
Sau một tháng chăm em gái bị bệnh, mẹ tôi trở về nhà với đứa bé đỏ hỏn trên tay và cầu xin cả nhà nuôi bé nhưng bố tôi nói một câu phũ phàng vô cùng Nhìn thấy cảnh gia đình đang tan nát từng ngày mà tôi bất lực không thể hàn gắn được bởi bố mẹ tôi đều là những người cứng đầu. Một tháng trước mẹ tôi gói hành lý về quê ngoại chăm sóc dì tôi bị tai biến. Thỉnh thoảng mẹ tôi có gọi điện về kể hoàn cảnh éo le của dì ấy...