Anh muốn bỏ bụi trần về với em không?
Người quân tử ra đi nhất là chia tay thì phải nói lời từ biệt. Anh muốn bỏ bụi trần về với em không?
Này anh, em có cần phải uống những giọt trăng đêm, bên góc khuất ô cửa sổ để ngắm nhìn đôi tình nhân nào đó đang đùa giỡn. Trăng thanh, lòng người cũng tròn vành vạnh những nhớ những mong. Con thuyền thơ chở ai đi ngang qua thềm đương đại, lịch sử cười buồn, quá khứ nói là… buông!
Này nếu em cũng còn là tuổi 25 ngày ấy, sẽ chẳng đọc thư tay hay đọc một bức thư tình anh hay ai đó gửi tặng. Em xinh, em tươi và dĩ nhiên anh gọi “đồ nhà quê” nên cũng đâu đây anh sẽ nghe mùi hương của nắng, gió, của lá hoa và những tiếng cười em vui say ríu rít, nhưng cũng lao xao, cũng bão, cũng mưa, mặc dù lòng em chưa đủ thét gào như biển cả…
Nhưng anh gặp em khi đã lỡ một chiều tàu, chiều sân ga… buồn không còn khóc. Chuyện tình yêu, đến – đi, chia ly hay tiễn biệt tựa như trời đang nắng bỗng đổ mưa rào ở Sài Gòn. Mùa này se lạnh, công viên, ghế đá, chiều hôm, cafe Hàn thuyên và ít nhiều những sở thích thú vị, em gửi cho cô ấy mang lại bên anh… Nhưng có lẽ một quán bar và những ly balleys giả tạo, mặt em tuy hồng, môi em tuy đỏ… nhưng nếu như ta có thể gần nhau hơn, sát cạnh hơn để anh cảm nhận, để anh nghe hơi thở của em tận đáy lòng kia… “em đang nghĩ gì ư?”, anh có biết? Rằng em rất mỏi mệt, giá mà em có thể dựa vào anh… Cũng có thể chiều 30, đường xa, phố xá với đèn đường, gọi anh về với quê hương, nơi anh sinh ra, có những người thân hơn em đang chờ đợi… giá mà anh bên cạnh em thêm một chút nữa thôi để hiểu rằng: sao chiều 30 Tết, em vẫn ở đây, thản nhiên vẽ chữ, mặc dù em không nói nhưng anh biết đấy, anh có thể thấy em hình như rớt hạng vì nhan sắc héo hon, vì cái lo toan cuối cùng của một năm đầy biến cố… nhưng sao anh không thấy giọt mồ hôi hay nước mắt em rơi?
Giá mà em có thể dựa vào anh… (Ảnh minh họa)
Anh có khi nào tự hỏi lòng mình, ừ chia tay sao người ta không ngoảnh lại, anh vẫn biết bằng cảm nhận, bằng trái tim, anh đọc ở em cả sự hy sinh, cam chịu và mất mát… nhưng anh không thể hiểu được ở em nếu khi yêu người ta đau chỉ một lần thì em đau nhiều hơn như vậy?
Em nhớ chứ, những đêm lang thang online, không người trò chuyện, có biết rằng anh đang thức, cố dỗ dành… nhưng hình như em đã chết trong tim mình cái khái niệm về tình yêu và hy vọng xảy ra ở hiện thực nên muốn trốn tìm hơn là thể hiện sự yêu đương… Anh ngồi đó, em cũng ngồi đây, hình như ta chưa hỏi nhau bao nhiêu tuổi, ngày sinh, quê quán hay một số CMND để xác nhận chúng ta từng đẩy, từng đưa…
Video đang HOT
Anh nói dù sao anh cũng chấp nhận khi coi em như một trải nghiệm bắt đầu nhưng em đã khóc, không giống như một con gà mái “cục tác” thật lớn, em chỉ ấm ức, dỗi hờn… khi nghĩ tình yêu chẳng bao giờ có tuổi. Anh biết vì sao ư? Có thể anh nói với nhiều thật nhiều người khác nữa nhưng em có nhớ câu “biết để dừng”… Vậy, nếu như con gà mẹ cứ kêu ca “cục tác”, chuyến tàu sẽ kia có đi hết nửa lịch trình? Hay cũng như anh, nói yêu nhưng có đủ tự tin để đứng lại dù chỉ một lần? Người quân tử ra đi nhất là chia tay thì phải nói lời từ biệt. Anh muốn bỏ bụi trần về với em không? Hay chỉ muốn cùng em lang thang phố cafe, công viên, ngày cuối… Giá như gió có thể nói thay anh, cafe có thể tả được tấm chân tình… Dù gió chẳng có hình thù, dù cafe nguyên sơ, đen, đậm, đắng nhưng nồng nàn, mạnh mẽ, phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Vi hành' lều 'khoái lạc' trên đất Cố Đô
Nhập vai khách tìm "bến đỗ", chúng tôi chạy xe chầm chậm vào khu vực đồi Thiên An, nơi vốn được người dân địa phương gọi là "thiên đường sung sướng" cho những đôi tình nhân.
Có lẽ không ở đâu như ở khu vực đồi Thiên An (xã Thuỷ Bằng, huyện Hương Thuỷ, tỉnh Thừa Thiên - Huế), quả đồi này đã bị một số người dân địa phương "tạm chiếm" để dựng lều làm nhà nghỉ lộ thiên cho các đôi tình nhân thuê làm nơi "tâm sự".
Dạo một vòng quanh khu vực này, người ta có thể nghe thấy những câu chuyện cười ra nước mắt về thực trạng oái oăm đang xảy ra ở đây.
Mời chào trơ trẽn
Nhập vai khách tìm "bến đỗ", chúng tôi chạy xe chầm chậm vào khu vực đồi Thiên An, nơi vốn được người dân địa phương gọi là "thiên đường sung sướng" cho những đôi tình nhân.
Hỏi chuyện một chủ quán, người này thản nhiên "khoe": "Chị cho thuê lều ở đây gần chục năm rồi. Khách của chị thường là khách quen, lui tới thường xuyên. Trừ mùa mưa gió, còn về các mùa khác hôm nào cũng chật khách, "cháy" lều".
Như đã thành thói quen, vừa nghe thấy tiếng máy xe từ xa nhiều chủ quán ra sức "bắn tín hiệu" bằng cách pha đèn pin theo nhịp. Dừng xe trước một dãy lều phủ bạt sơ sài, một phụ nữ trạc tuổi bốn mươi nhanh nhẹn chạy ra lôi chúng tôi vào ven đường. Vừa dẫn đường cho khách vào "nhà nghỉ lộ thiên", chủ quán không ngừng quảng cáo về chất lượng "khách sạn" của mình bằng những lời lẽ khiêu dâm: "Vào đây làm gì cũng an toàn hết"; "Chiếu vừa sắm dịp Tết đấy cháu à"; "Nhớ mặc "áo mưa" cho đảm bảo nhé"...
Khi đến đầu dãy lều lúp xúp, ngay lập tức một "phụ tá" khác của bà chủ nhanh chóng cầm theo chiếc chiếu cói, dẫn khách hướng về túp lều che bạt nilon đơn sơ. Anh ta liến thoắng: "Lều kia có khách rồi, đằng kia cũng hết, sang bên này nhé". Người đàn ông dẫn chúng tôi đến túp lều được giằng bởi sợi dây cao su nối giữa hai cây thông, trên phủ nilon rộng chừng 2 mét vuông. Đó chính là "nhà nghỉ lộ thiên" mà một số đôi tình nhân đến Huế vẫn tò mò khám phá.
Chủ quán còn "chu đáo" khuyến mãi đốt cây nhang thơm cắm vào góc lều, gọi là "Xua muỗi kẻo chúng phá bĩnh các em". Nheo mắt qua những lỗ thủng trên bạt nilon, chúng tôi quan sát hầu như lều nào cũng có khách, mỗi lều chỉ cách nhau khoảng 10m. Dấu hiệu để khách không "vào nhầm phòng" là bên ngoài lều, khách dựng luôn xe máy, xe đạp trước cửa để cảnh báo: "Bên trong đang có người tâm sự".
Rạp "phim đen" lộ thiên
Từ vài năm nay, ngọn đồi này đã trở thành "thiên đường" cho một số đôi tình nhân tìm đến. Một nữ chủ quán tên Xuân cho biết, do giá cả thuê "khách sạn" cực "mềm": "Chỉ 15 ngàn/ lần thuê, không khí thoáng mát, thả sức "hành sự" nên có lẽ người ta thích và ùn ùn đổ tới".
Những túp "lều sung sướng" mọc tràn lan trên đồi Thiên An
Thỉnh thoảng, người ta lại thấy ánh đèn pha rọi về các lều, rọi lên ngọn cây và lướt đèn một vòng quanh khu vực. Sau này khi hỏi mới biết lúc đó, chủ quán và bảo vệ đang "đi tuần" nhằm "đảm bảo an toàn cho khách". "Bà chủ" tên Xuân nhấm nháy cười với khách: "Trẻ con với thanh niên địa phương cứ hở ra là lại tìm đến nhòm ngó "xem phim miễn phí". Có lần có đôi còn bị khều mất quần áo, đến lúc chuẩn bị ra về mới la toáng lên".
Góp chuyện, người đàn ông dẫn chúng tôi vào lều lúc đầu cười nhớ lại: "Bữa trước, nhiều thanh niên thường xuyên đến lều của tôi rình xem khách "tâm sự" chúng trèo cả lên ngọn cây, say sưa xem quá rồi có cậu rớt xuống đất, người xem trộm hú hồn, cặp tình nhân đang "hành sự" thì không kịp mặc quần vừa chạy vừa kêu cứu... Từ đó, hôm nào chúng tôi cũng phải "đi tuần" xung quanh".
Thanh toán "tổng thiệt hại" gồm 15.000 đồng tiền thuê lều, 10.000 đồng tiền nước, chúng tôi nhanh chân thoát khỏi "nhà nghỉ ngàn sao" giữa đồi núi Thiên An với cảm giác rợn rợn. Bà chủ quán nói với theo đon đả: "Các em yên tâm, đấy là chuyện "ngày xưa" rồi. Lần sau muốn "vui vẻ" cứ vào đây nhé, đảm bảo an toàn tuyệt đối".
Dân địa phương "kêu trời"
Theo quan sát của chúng tôi, hiện trên khu vực đồi Thiên An có ít nhất 5 chủ quán dựng hàng chục túp lều nhấp nhô giữa đồi thông, tạo nên sự phản cảm cho các du khách đến tham quan.
Ông Nguyễn Lợi, người dân sống dưới chân núi Thiên An bức xúc: "Không ít đôi trai gái lên đây đã bị cướp giật tài sản; rồi thanh niên vào lều "sung sướng" gây gổ đánh nhau mất trật tự, thậm chí có khi một số thanh niên còn đưa cả gái bán dâm vào các lều làm "trò mèo chuột"... Rồi người dân sống trong khu vực chịu cảnh ồn ào, thường xuyên bị đánh thức giữa khuya bởi tiếng xe rồ ga, nẹt pô... của các "khách hàng" này".
Thông tin này được ông Nguyễn Thanh Hoá, cán bộ Chính sách xã hội, thành viên trong đội quản lí trật tự xã Thuỷ Bằng xác nhận: "Tất cả những chủ hàng trên đồi Thiên An đều do người địa phương dựng lâu nay, hiện tại có các trường hợp như Bùi Thị X., Hồ Thị H., Đặng Thị Hải Y., Hồ Thị P...".
Khi được hỏi tại sao tình trạng trên tồn tại quá lâu, gây mất mĩ quan khu vực, mất trật tự an ninh tại địa phương mà chính quyền không có động thái giải quyết, ông Hoá cho biết: "Chính quyền xã đã nhiều lần phối hợp cùng Công an, Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội tiến hành kiểm tra, thu giữ tất cả dụng cụ và xử phạt hành chính nhưng các chủ quán vẫn tái phạm. Lực lượng chúng tôi lại mỏng nên không thể túc trực thường xuyên ở khu vực Thiên An".
Theo Đời sống pháp luật
Tận diệt rùa đồng Giá rùa đồng (lái buôn gọi là rùa đẹp hoặc rùa nước) tại Bình Định tăng chóng mặt, từ vài trăm ngàn đồng lên đến 25-32 triệu đồng/kg thời gian gần đây. Lái buôn ráo riết tìm mua, người dân trắng đêm săn lùng, tận diệt loại rùa này. Yếm của rùa đồng có hoa văn rõ ràng, rất đẹp - Ảnh: T.Đ....