Anh mặc lại áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng”
Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng!”. Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình..
Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. (Ảnh minh họa)
26 tuổi, tôi gặp và trở thành đồng nghiệp với anh. Anh là trợ lý tổng giám đốc, còn tôi chỉ là một nhân viên vừa vượt qua thời kỳ thử việc. Tôi xinh đẹp, có bằng thạc sĩ, vóc dáng và khuôn mặt khiến tôi lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Khi gặp anh, tôi đã xiêu lòng, ban đầu vì vẻ ngoài đẹp trai, đầy học thức của anh. Sau vì sự tốt bụng và lòng hào hiệp trong con người anh.
Chúng tôi bắt chuyện với nhau khi anh giữ thang máy giúp tôi, và cả hai đã có cuộc nói chuyện rất vui khi đi từ tầng 1 lên tầng 25. Sau đó, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy nhau. Và tôi dần nhận được những mail riêng tư của anh, khi thì rủ tôi đi ăn trưa, lúc lại mời tôi cà phê chiều… Chúng tôi cứ thế làm quen và thân lúc nào chẳng hay. Chỉ biết, tôi càng ngày càng si mê anh.
Tôi biết anh cũng có cảm tình với tôi, vì anh rất quan tâm và thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc. Thế nhưng, anh chưa bao giờ ngỏ lời, chưa bao giờ tỏ ý muốn gần gũi với tôi hay thúc đẩy mối quan hệ thân thiết hơn một chút. Điều này khiến một cô gái bỡ ngỡ tình trường như tôi không sao đoán được ý anh.
Quen nhau được 5 tháng, tôi mới biết anh cũng giúp đỡ rất nhiều người khác, và cũng có rất nhiều cô gái thích anh. Tôi thường xuyên nghe thấy đồng nghiệp bàn tán khen ngợi anh. Có người bạo dạn còn nhắn tin tỏ tình với anh. Tôi cảm thấy rất sốt ruột và cũng đầy ghen tuông. Tôi nghĩ, chỉ cần họ biết tôi là bạn gái anh, chắc chẳng có ai dám có ý nghĩ gì với anh nữa.
Nhiều đêm tôi nhớ anh đến mức mất ngủ, tôi biết mình yêu anh thật lòng rồi. Và vì muốn giữ anh bên mình mà tôi đã phạm phải sai lầm lớn.
Video đang HOT
Hôm đó, tôi mời anh đến nhà ăn tối nhân dịp sinh nhật tôi (thực ra sinh nhật tôi vài ngày nữa mới tới). Anh tới và mang tặng tôi một chiếc khăn lụa. Chúng tôi ăn tối trong không khí rất vui vẻ, hòa hợp. Tôi cố ý mời anh 3 ly rượu mạnh, còn tôi chỉ nhấp môi một chút.
Ăn xong, tôi nhờ anh cài đặt giúp phần mềm diệt virus cho chiếc máy tính trong phòng ngủ. Vì có ý định từ trước nên trong lúc anh ngồi trước máy tính, tôi âm thầm cởi cúc áo sơ mi của mình và kéo khóa chiếc chân váy để nó tụt xuống. Sau đó tôi đưa tay đặt lên vai anh, cố ý áp phần ngực lên lưng anh. Tôi cứ tưởng anh sẽ quay lại ôm tôi. Nào ngờ, anh quay lại nhưng trong mắt anh là sự ngạc nhiên tột cùng. Dù rất ngượng ngùng, nhưng tin rằng anh hiểu ý tôi nên tôi nói “Em thích anh”.
Thế nhưng, trước sự chủ động của tôi, anh đã làm một điều khiến tôi vô cùng xấu hổ và hối hận. Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng!”. Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình tụt xuông ên giúp tôi nhưng tôi đã gạt tay anh ra. Sau đó anh đi ra cửa và nói với vào: “Cũng muộn rồi, anh nghĩ anh nên về. Em nghỉ ngơi sớm đi”. Rồi anh đóng cửa lại trong sự thẫn thờ và trái tim tổn thương của tôi.
Tối đó tôi khóc hết nước mắt, với đủ thứ cảm giác. Nào là xấu hổ, cay đắng và cả hận thù. Tôi hận anh sỉ nhục tôi như người không biết tự trọng như vậy. Và vì nỗi hận thù này tôi đã tự nhủ với lòng sẽ làm anh phải hối hận.
Ngày hôm sau tôi không đi làm, ở nhà buồn chán, tôi lên mạng tán gẫu và tình cờ gặp lại một người đàn ông từng trò chuyện rất lâu trước kia. Anh ta hỏi thăm tôi đôi ba câu, hẹn tôi đi cà phê. Đang chán nản nên tôi đồng ý. Chúng tôi đi uống cà phê, anh ta nói chuyện rất dí dỏm, dáng vẻ cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sau đó, anh ta gợi ý cho tôi tìm nơi yên tĩnh, riêng tư để tâm sự. Tôi không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại đồng ý đi vào khách sạn với anh ta. Rồi chúng tôi lên giường với nhau. Tôi đã bị mất đời con gái trong một phút bồng bột như thế!
Sau hôm đó, anh ta liên tục gọi điện hẹn tôi gặp mặt. Nhưng tôi đều từ chối. Anh ta còn đến dưới công ty tôi để chờ tôi khiến tôi luôn phải trốn tránh. Tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. Tôi yêu một người nhưng không được đáp lại. Chỉ vì muốn tìm cảm giác an ủi mà tôi buông thả bản thân để lên giường với người đàn ông mình không yêu. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ. Tôi biết vượt qua chuyện này như thế nào đây?
Theo Phunutoday
Vì lỡ lời mà tôi sắp mất vợ
Vì đang nóng giận nên tôi to tiếng và lỡ lời với vợ. Tôi không ngờ những lời ấy lại tổn thương vợ đến thế.
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, còn em sinh ra trong một gia đình gia giáo với bố mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi yêu nhau được 7 năm thì cưới và đến giờ cũng đã được 12 nămchung sống với một bé trai 4 tuổi.
Tôi là người có tính tự lập cao và cố gắng làm mọi việc để vợ con tôi không thấy thiếu thốn. 6 năm lập nghiệp ở Hà Nội, vợ chồng tôi tích góp mua được một căn chung cư và một mảnh đất nhỏ. Bố mẹ, anh chị em đều hãnh diện về chúng tôi nhiều lắm.
Thời gian trước, vì tin bạn bè, tôi đã giấu vợ làm ăn và thua lỗ, nhà cửa và đất đai bán hết để trả nợ. Ngày mà người ta đến đòi nợ, vợ tôi không hề biết chuyện, cô ấy ngờ ngàng và khóc rất nhiều. Tôi biết mình đã sai rất nhiều và giờ làm khổ đến vợ con. Gần nửa năm trời tôi làm lụng vất vả để trả nợ nhưng cũng không thấm đâu vào khoản nợ bây giờ. Vợ tôi thì một mình bươn chải để nuôi gia đình, chạy vạy vay mượn để trả nợ cho tôi.
Trong lúc nóng giận, tôi đã lỡ lời để giờ sắp mất vợ. (Ảnh minh họa)
Trong thâm tâm tôi luôn thầm biết ơn vợ đã hy sinh và cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này. Ngày xưa cô ấy mùa váy áo giày dép và đi mua săm với bạn bè hàng tuần. Nhưng hơn một năm nay cố ấy không hề mua lấy một cái áo nào cho mình mà tất cả đều dành cho chồng con. Khi cả nhà đi chơi, nhìn những cửa hàng quần áo giày dép cô ấy đều khen đẹp nhưng không hề xuống xem và bảo em chỉ ngắm thôi cũng được.
Nhưng mấy ngày gần đây gia đình tôi căng thẳng và bí bức quá. Chuyện là vợ tôi có nhờ chị gái tôi vay hộ cho tôi một số tiền để trả khoản nợ đến hạn. Vợ tôi đi làm trang trải cuộc sống nên ngay từ đầu cô ấy bảo là vay hộ tôi, còn tôi phải có trách nhiệm trả chứ cố ấy không kham nổi nữa.
Chị gái tôi đã buông những lời xúc phạm cô ấy ghê gớm. Biết chuyện, tôi đã gọi nói chuyện với chị tôi. Chị tôi bảo trong lúc nóng giận thì nói thế và xin lỗi tôi.
Vợ tôi không chịu, cô ấy nói, chị anh chửi tôi nhưng đi xin lỗi anh là thế nào? Vợ tôi tức giận bảo, cô ấy cảm thấy nhục nhã vì từ trước tới giờ chưa ai dám xúc phạm cô ấy như thế. Vợ tôi còn hỏi: "Chị là chị gái anh, còn vợ là vợ anh, khi anh xảy ra chuyện thì ai là người lo lắng và chia sẻ với anh? Đúng là lúc khó khăn mới biết anh em như nào!".
Tôi vì đang nóng tính cũng to tiếng với vợ tôi và lỡ lời rằng, dù có thế nào cũng chỉ bỏ vợ chứ không bỏ anh chị em. Vợ tôi vừa nghe xong đã gào lên bảo tôi là đi mà sống với anh chị em tôi ấy!
Tôi biết tôi sai rồi nhưng không biết nói thế nào cho vợ tôi hiểu cả. (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy đi làm về tôi thấy vợ tôi để giấy lại. Cô ấy bảo 12 năm chung sống trải qua bao khó khăn mà giờ tôi nói vậy cô ấy cũng thật không ngờ. Vợ tôi bảo hi sinh cho chồng connhiều. Đến khi khó khăn, anh chị em tôi không muốn liên lụy. Còn cô ấy phải còng lưng ra trả nợ. Vậy mà giờ tôi lại nói là bỏ cô ấy chứ không bỏ anh em.
Nói thật là khi nóng tính thì tôi nói vậy chứ thật tình tôi trân trọng những gì vợ tôi làm cho tôi lắm. Tôi biết lúc tôi khó khăn, anh chị em không ai giúp gì cho tôi được. Đây cũng là khoản tiền cô ấy vay cho tôi trả nợ. Vợ tôi con nhà giáo nên lòng tự trọng tự ái rất cao, Việc gì khó, cô ấy cũng đều tự giải quyết chứ không hề dựa dẫm hay nhờ vả ai cả.
Tôi biết tôi sai rồi nhưng tôi không biết nói thế nào cho vợ tôi hiểu cả. Ngày hôm qua cô ấy đưa đơn ly hôn rồi!
Theo Afamily
Bí quyết giữ chồng của người phụ nữ hoàn toàn không yêu chồng Tôi không yêu chồng, không một chút nào, nhưng tôi vẫn giữ chồng và làm chồng yêu tôi một cách say đắm. Đối với tôi, một người phụ nữ chỉ còn đọng lại sự căm thù chồng nhưng ngày 3 bữa say sưa làm bếp, thì chẳng có chút liên quan nào nhưng tôi vẫn sử dụng bí quyết giữ chồng để giữ...