Anh luôn tìm cách né “gần gũi” tôi…
Là vợ chồng gần 2 năm nhưng số lần gần gũi nhau chưa đến 9 lần. Mỗi lần tôi nhắc nhở anh luôn né tránh, than thở mệt mỏi.
Tôi 30 tuổi, anh 42 tuổi, chúng tôi quen nhau tình cờ qua mạng xã hội và bất ngờ anh cũng là bạn học của chị tôi. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là công an, chúng tôi chưa có con. Thời gian anh ngủ lại cơ quan rất nhiều, một tháng anh ngủ lại cơ quan khoảng 10 ngày. Tôi lấy anh vì anh rất hiền, thương động vật. Tôi cũng thương cảm cho hoàn cảnh của anh, anh từng có người yêu nhưng bị lừa hết tiền và lâm vào cảnh nợ nần.
Ảnh minh họa
Về chung sống tôi càng thương anh nhiều hơn vì anh quá hiền, lo lắng cho tôi nhiều. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ chúng tôi rất hạnh phúc nhưng thực ra tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi đêm khi nằm cạnh anh tôi đều thấy buồn và tủi thân, là vợ chồng gần 2 năm nhưng số lần gần gũi nhau chưa đến 9 lần. Mỗi lần tôi nhắc nhở anh luôn tìm cách né tránh như than thở mệt mỏi, buồn ngủ, làm biếng…, thậm chí anh còn đổ lỗi vì tôi cảm, đau lưng nên không muốn quan hệ, sợ nguy hiểm cho tôi. Nếu có quan hệ thì anh cũng qua loa cho xong chuyện và không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi đã nhắc nhở anh nhiều lần, đưa anh đi khám nhưng kết quả khám bình thường. Tôi có mua sâm cho anh uống nhưng anh lại không uống, lúc có tôi thì anh uống cho tôi coi, lúc không có tôi thì anh cũng không uống. Đỉnh điểm là từ hơn 6 tháng nay chúng tôi không có quan hệ gì. Tôi hỏi thì anh luôn né tránh và than thở, hỏi anh có phải là gay không, anh im lặng, đôi lúc anh nói “Em khùng quá” và không bao giờ trả lời tôi lý do né tránh quan hệ vợ chồng.
Video đang HOT
Điều làm tôi cố gắng chịu đựng anh đến bây giờ là vì anh quá hiền, chăm lo cho tôi. Sau giờ làm tôi nấu ăn rửa chén thì anh quét nhà, lau nhà, tôi giặt đồ thì anh phơi đồ. Anh luôn chia sẻ việc nhà cùng tôi. Tôi cũng không nghĩ anh ngoại tình vì bản thân được nhận xét là xinh đẹp, trắng trẻo, cao ráo. Nhiều lần tôi cố tình thay đồ trước mặt anh mà anh không vui, hầu như không có cảm xúc gì với tôi. Bao nhiêu lần nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh đều rung đùi cười khẩy, như kiểu tôi bị điên, nếu căng quá thì anh khóc lóc van xin. Sau khi tôi dịu cơn giận thì anh lại như vậy, luôn né tránh chuyện quan hệ.
Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện ly hôn nhưng chưa đành lòng vì còn thương anh nhiều. Chúng tôi cùng nhau vượt qua khó khăn về tài chính, nợ nần, đêm khuya hai người nhìn nhau vì nhà dột, không có chỗ ngủ, có tháng chưa có lương mà còn phải trả nợ, hai đứa cũng không dám mua sắm quần áo gì, tôi thì mặc quần áo cũ của chị gái cho, anh thỉnh thoảng mới mua cái áo.
Nếu tôi ly hôn bây giờ thì thấy thật tội nghiệp cho anh vì chúng tôi còn đang trả nợ, tôi không muốn mang tiếng oan rằng bỏ anh vì nợ nần. Lúc cưới nhau, tôi có mượn tiền gia đình để trả phần nợ cá nhân của anh và một phần trả nợ tổ chức đám cưới. Còn hơn một năm nữa là chúng tôi trả xong nợ. Tôi luôn tự nhủ bản thân, cố gắng chịu đựng đến khi trả nợ xong thì ra đi nhưng mỗi ngày với tôi là một ngày buồn, buồn vì còn thương anh, buồn vì luôn canh cánh suy nghĩa anh là gay, buồn vì tôi quá tủi thân.
“Nếu anh có vô tình đọc được bài viết này, em mong anh hãy suy nghĩ kỹ về chuyện của mình. Nếu anh thật sự trân trọng hôn nhân của chúng ta thì em mong anh sẽ thay đổi. Mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng của em. Ngoại hình mình trái ngược, anh nợ nần, vệ sinh kém, lười tắm, lười đánh răng, ăn xong lăn ra ngủ, anh hay đổ thừa em…, em đều chấp nhận được vì thương anh. Nhưng nếu anh mang em làm bức bình phong thì em sẽ không bao giờ tha thứ”.
Mong nhận được lời khuyên của mọi người vì tôi thật sự quá mệt mỏi.
Theo NLĐ
Tôi thấy mình đúng khi tỏ tình trước với anh
Tình yêu đó bắt đầu từ cấp hai và giờ chúng tôi đã cưới nhau, không có hẹn hò, không đi chơi, anh chỉ nói: "Yêu là cưới".
Ngày ấy, tôi học giỏi, luôn đứng top một ở lớp và trường, làm lớp phó học tập, là hoa khôi của trường, được rất nhiều bạn trai theo đuổi nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, ấy thế mà vẫn có một người không thèm để ý, coi tôi như người vô hình.
Tôi không cam tâm, quyết định theo đuổi và tán anh, đến khi thành công sẽ bỏ, vậy mà đã yêu luôn từ khi nào không biết. Tôi luôn nghĩ về anh từng giây từng phút, đổi lại chỉ nhận được sự hời hợt, không lời hỏi han, một sự lạnh lùng đến lạ thường.
Minh họa từ internet
Thời gian sau, tôi được cô chủ nhiệm chuyển xuống ngồi kế anh, chúng tôi bắt đầu nói chuyện rồi sau đó thành bạn. Tôi bật đèn xanh để anh làm quen mà mãi chẳng thấy anh ý kiến gì, tôi đành nói: "Anh làm bạn trai em nhé". Tôi rất ngượng nhưng tôi đã yêu anh rồi, yêu một người chỉ coi tôi như người lạ. Rồi sau đó anh đồng ý quen tôi, hàng ngày đi học chúng tôi như hình với bóng, luôn có nhau từng giây phút.
Anh yêu tôi khổ lắm vì gia đình tôi không cho yêu sớm. Thời gian sau hai đứa chia tay vì tôi sợ gia đình phát hiện. Tôi buồn lắm, đau khổ. Anh không nói gì hết, vẫn chỉ có sự lạnh lùng, có điều tôi không hề có cảm giác cô đơn, trái lại còn thấy ấm áp lắm. Anh vẫn luôn đằng sau theo dõi tôi, thay vì lúc trước đi chung đường thì giờ anh lặng lẽ đi đằng sau, đợi tôi vào tới nhà rồi mới về.
Anh làm cho tôi hiểu được tình yêu không chỉ có màu hồng mà phải có một chút khó khăn thì mới biết đâu là yêu thật sự. Tôi quyết định đến với anh một lần nữa và giấu gia đình.
Tình yêu đó bắt đầu từ cấp hai lên đến đại học, không có hẹn hò, không đi chơi, anh cũng không hề quan tâm đến tình dục cho tới khi cưới tôi. Anh không nói những câu hứa hẹn, không nói những lời ngọt ngào như những người con trai khác nhưng luôn cho tôi cảm giác an toàn kiểu "yêu là cưới".
Yêu lén lút cũng có cái hay, cho ta cảm giác tim đập mạnh như kiểu chết đi rồi sống lại vì những lần chúng tôi đi chung đường về nhà sau buổi học, đó là thời gian hiếm hoi hai đứa được ở gần nhau. Tình yêu của chúng tôi rất đơn giản, sáng học trưa học chiều học rồi tối về nhà ngủ.
Anh rủ tôi đi chơi nhưng tôi đi không được, tôi bảo anh đi với bạn đi, anh bảo đi chơi mà không có tôi bên cạnh chán lắm và anh lại ở nhà để trò chuyện qua mạng với tôi, cùng nhau học. Thời gian trôi đi cho tới năm cuối đại học, tôi hỏi chẳng nhẽ cứ quen như này mãi, anh trả lời: "Yêu là cưới" rồi thì thầm bên tai tôi: "Anh muốn cưới em".
Tôi về nhà nói với bố mẹ rằng muốn lấy chồng. Tôi cứ sợ ba mẹ sẽ chửi mắng nhiều lắm nhưng thật bất ngờ, gia đình lại ủng hộ và chỉ hỏi tôi: "Vẫn là người đó à"? Tôi gật đầu. Ba mẹ mỉm cười rồi nói tôi dắt bạn trai tới đây.
Sau nhiều năm yêu nhau, giờ chúng tôi đã về chung một nhà, tôi đã làm mẹ, kết thúc chuyện tình với kết quả đẹp dành cho tôi. Thật ra chuyện rất dài nhưng tôi chỉ muốn tóm gọn lại việc yêu là cưới và hãy tin vào tình yêu. Có nên tin vào tình yêu như tôi không nhỉ?
Theo NLĐ
Đang lúc hôn nhân êm ấm, kẻ thứ 3 xuất hiện xin đặc ân 'quái gở' với chồng khiến vợ lạnh toát Chị ngơ ngẩn nhìn bồ trẻ được chồng mình cất giấu. Nếu lời cô ta nói khớp với những gì cô ta nghĩ, thì hẳn cô ta là một kẻ thứ 3 kì dị nhất quả đất. Chị ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay. Đầu dây bên kia đã ngắt máy, nhưng chị vẫn chưa hết sốc. Chuyện gì vừa xảy...