Anh là con số mấy?
Mỗi phụ nữ có trung bình 10,5 bạn tình trong cuộc đời trước khi tìm được người đàn ông đích thực
Tựa đề của bài viết này thực ra là tên của bộ phim “What’s your number?” mà tôi tình cờ xem được gần đây. Nội dung cũng không có gì quá mới lạ ngoại trừ một chi tiết thú vị. Ally, nữ nhân vật chính, sau khi bị đuổi việc, trên đường về nhà đã vô tình đọc được một bài báo thống kê rằng mỗi phụ nữ Mỹ có trung bình 10,5 bạn tình trong cuộc đời trước khi tìm được người đàn ông đích thực dành cho mình. Ally nhẩm đếm và con số của cô là gấp đôi. Cô bắt đầu lo lắng về con đường đến với Mr Right.
Còn tôi, một phụ nữ… kha khá tuổi, hẹn hò không ít, cũng đang chính thức hoang mang.
Xung quanh tôi, mọi người đều bảo “Hãy tận hưởng khoảng thời gian độc thân tuyệt vời đi! Vì sau này có gia đình rồi, không còn được tự do làm những điều mình muốn nữa đâu!”. Tôi đồng ý. Về cơ bản, tôi luôn yêu quý cuộc sống hiện tại. Không ràng buộc, không nặng nề, không cãi vã, không xung đột quyền lợi. Tôi cũng hiểu phụ nữ độc thân và phụ nữ có gia đình thỉnh thoảng lại rơi vào trạng thái “cỏ bên kia đồi luôn xanh hơn”, đứng núi này trông núi bọ bởi đòi hỏi phụ nữ lúc nào cũng giữ tâm trạng cân bằng là điều không thể. Nhưng điều khiến tôi đang hoang mang không phải là sợ “ế” mà là sợ mình không còn có thể yêu được nữa.
Có người từng bảo trong cuộc đời mỗi người, có thể chỉ có một lần yêu thực sự những cũng có thể có đến vài lần bạn tin rằng mình yêu thực sự. Một tình yêu đủ mãnh liệt và sâu sắc để khiến bạn trải qua mọi cung bậc cảm xúc, mọi tình huống, mọi nỗi đau lẫn hạnh phúc, sẵn sàng xem trọng đối phương hơn bản thân mình là điều nhiều người mong chờ. Tuy nhiên, một tình yêu đơn giản, thuần khiết, không sóng gió, không bi kịch, chỉ cần cảm thấy an yên ở cạnh nhau, với tôi, đó cũng là một mối quan hệ đẹp đáng mơ ước. Nhưng cho dù có là mẫu hình nào, không ít phụ nữ đơn thân, với kinh nghiệm tình trường phong phú, phong ba lẫn ngọt ngào nào cũng kinh qua rồi, tình yêu trở thành điều hình như hơi… viễn tưởng.
Tại sao? Chỉ đơn giản là nếu bạn bị ngã quá nhiều, bạn sẽ sợ phải bước đi. Nó là thứ tâm lý hết sức con người mà từ khi là một đứa trẻ, tất cả chúng ta đã có. Sự thật đáng buồn rằng ,phụ nữ càng nhiều tuổi, càng nhìn cuộc đời khắt khe hơn vì họ không đủ tự tin vào chính khả năng chịu đựng thất bại của mình. Bạn có thể nói sai lầm trong tình yêu là do phụ nữ chọn sai, phụ nữ quá đòi hỏi quá mơ tưởng đến những điều như trong cổ tích và rồi khi không đạt được thì thất vọng và đau khổ. Tôi đồng ý.
Video đang HOT
Đôi khi bạn đừng bi kịch quá, hãy chọn mong ước những điều giản dị thôi, bình thường thôi, giảm tiêu chuẩn của bản thân lại, biết đâu bạn sẽ có đời sống nhẹ nhàng hơn, an ổn hơn như biết bao nhiêu người phụ nữ khác ở đất nước này. Lấy một người chồng vừa, sinh ra những đứa con, đi làm một công việc bình thản, nấu cơm, nấu cỗ, chăm chồng, chăm bố mẹ chồng… Nhưng phải làm sao nếu bạn sinh ra và sống duy nhất một lần nên điều bạn muốn không phải là cuộc đời như vậy?
Hai mươi hai tuổi, bạn sẽ có thể lại yêu nhưng dè dặt hơn sau lần thất bại đầu (Ảnh minh họa)
Lúc mười tám tuổi, người đàn ông mà bạn muốn yêu nên bạn cố gắng không ngừng để hoàn thiện mình vì bạn tin bạn phải tốt thì mới tìm được người xứng để yêu mình. Một cách tự nhiên, môi trường mà bạn lựa chọn bước vào sẽ phù hợp với tiêu chí mà bạn cảm thấy mình ổn. Hai mươi tuổi, bạn thất bại lần đầu tiên vì nhận ra người mình yêu chưa chắc là người yêu mình. Cảm xúc cho đi và cảm xúc nhận lại không phải lúc nào cũng cùng chung tần số. Hai mươi hai tuổi, bạn sẽ có thể lại yêu nhưng dè dặt hơn sau lần thất bại đầu. Bạn cẩn trọng và nghĩ người yêu mình nhiều hơn có lẽ sẽ mang lại hạnh phúc. Cũng không đúng, bởi đời sống chung lúc nào cũng đòi hỏi sự hòa hợp. Hai mươi tư tuổi… Hai mươi lăm tuổi… Hai mươi sáu tuổi… Thời gian càng trôi qua, vấp váp càng nhiều lên. Có người sẽ học được từ chỗ mình đã ngã. Nhưng những bài học cuộc đời luôn là một ẩn số dài. Giống chuyện chúng ta thường nói với nhau rằng: “Vạn sự tùy duyên”. Người mà bạn chọn sai cũng vậy. Chẳng phải cũng nên được xếp vào một chữ “duyên” đó hay sao? Nhưng mà là duyên sai, duyên lầm…
Tôi có đang tiêu cực quá không? Một lần nọ, tôi vô tình gặp người yêu cũ trong tiệc cưới của một người bạn. Anh ấy sắp lập gia đình. Chúng tôi chào hỏi xã giao vài câu và rồi anh hỏi: “Bao giờ thì em cưới?”. Lúc đó, tôi nghĩ tại sao anh ta lại hỏi thế. Nghe thật sáo rỗng và buồn cười dù có thể anh ta chẳng để ý gì nhưng phụ nữ “sợ yêu” rõ ràng là ghét cảm giác bị hỏi những câu tương tự từ… đàn ông cũ. Thôi được rồi, tôi sẽ thẳng thắn hơn. Giống như việc bạn sợ người khác, nhất là người bạn đã từng có tình cảm, nghĩ rằng việc bạn độc thân đến tận bây giờ sau khi yêu đương đắm đuối là một vết ố vậy. Bạn chắc chắn là có vấn đề nên mới ra nông nỗi thế! Vì không lí gì mà rất nhiều người có điều kiện không bằng bạn lại đang sung túc gia đình hơn bạn. Và lâu ngày, “cái vết ố” đấy trở thành hiện thực trong suy nghĩ của bạn. Bạn bị tin là không ổn chút nào. Nhất định là sai sót ở đâu đó. Nhưng bạn không thể nào tìm ra. Nhưng, tôi nghĩ nếu có tìm ra, cũng không máy người sửa được. Vì phụ nữ càng sai lầm nhiều trong tình cảm thì chỉ có một lí do duy nhất mà thôi: “không chịu nghe theo lý trí của mình”. Và đấy chính là bệnh nan y vô phương cứu chữa.
Trước tình hình cũng có vẻ được xem là căng thẳng như vậy, tôi nghĩ có hai giải pháp. Một, hạt tiêu chuẩn xuống như người ta vẫn nói. Đồng ý xem xét lại những người đàn ông được xem là “tử tế” mà trước đến nay vẫn chưa bao giờ bạn nghĩ là bạn nên cho vào danh sách. Thỏa hiệp hơn nữa với thực tế rằng, tình yêu có thể đến từ nhiều góc. Hai, tiếp tục sống như mình đang sống, bởi thay đổi môi trường và hòa hợp với những người có tiêu chuẩn sống khác bạn không phải là điều đơn giản. Rồi đợi… tình yêu đến hoặc duyên phận đến. Nếu có tiếp tục sai thì chỉ đồng nghĩa với việc bạn đang cần tiếp tục học mà thôi. Mỗi người có một số mệnh, một vị trí riêng trong thế giới này, thế nên chỉ có thể kiên nhẫn, kiên nhẫn mà thôi.
Còn bạn, bạn nghĩ sao, tôi nên chọn giải pháp nào cho bản thân?
Theo VNE
Người yêu em còn tốt hơn Kim Tan
Phẩm chất của người đàn ông tôi yêu còn tốt hơn anh chàng Kim Tan bội phần.
Một buổi tối thứ bẩy như thường lệ, anh hẹn tôi ở một quán cà phê quen thuộc. Đang nói chuyện vui vẻ, anh bỗng hỏi tôi: "Các cô gái đều thích anh chàng Kim Tan, em có thích anh giống như thế không?". Mặc dù rất mê anh chàng si tình, lãng mạn trong phim "Những người thừa kế" nhưng tôi vẫn khéo léo trả lời: "Không! Em chả thích tẹo nào. Em chỉ thích cái anh hiền lành, mộc mạc, giàu tình cảm ngồi ngay trước mặt em thôi". Anh mỉm cười mãn nguyện, ôm tôi vào lòng và tự cao: "Em đúng là có con mắt nhìn người".
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu chàng trai hiền lành nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng như anh. Anh thích tôi từ những năm đầu đại học nhưng anh chẳng dám thổ lộ. Anh lạnh lùng, kín đáo, chỉ biết ngày ngày vác sách lên thư viện học bài, gặp tôi mà hai tai ửng đỏ, lắp bắp không thành lời. Thế mà chỉ chưa đầy một năm, chàng trai rụt rè, nhút nhát ngày nào đã nói lời tỏ tình với tôi trước mặt bao người.
Anh không phải là một người khéo ăn nói, anh luôn che giấu cảm xúc của mình trong lòng, không muốn chia sẻ với ai nhưng khi yêu tôi, anh không giấu diếm tôi bất cứ điều gì. Chỉ có điều, anh thường khiến tôi buồn lòng vì anh rất ít khi đưa tôi đi chơi, ít bày tỏ cảm xúc, anh chỉ yêu tôi theo cách riêng của mình.
Anh không nắm tay tôi đi dưới trời mưa lãng mạn, không có những điều bất ngờ để gây sự chú ý với tôi. Anh nhẹ nhàng, bình dị như chính con người anh. Thế nhưng, anh luôn dành cho tôi những cử chỉ, quan tâm, chăm sóc ân cần.
Dẫu anh không lãng mạn như trong phim ảnh nhưng anh luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương chân thành (Ảnh minh họa)
Anh yêu tôi, là khi tôi bị ốm, anh ngồi chăm tôi suốt đêm trong phòng trọ, anh thay khăn liên tục để giúp tôi chóng vượt qua cơn ốm sốt mê man. Sáng ra, tôi thấy anh ngủ gục trên ghế, đôi mắt quầng đen vì thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh nấu cháo động viên tôi gắng ăn để mau lấy lại sức khỏe. Anh mượn vở bạn bè chép bài giúp tôi.
Anh yêu tôi, là khi tôi đi thực tập, đối diện với những áp lực công việc, anh luôn kề bên lắng nghe tôi phàn nàn cả đêm, lo cho tôi gầy yếu và hao mòn vì công việc. Anh là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, ý chí lung lay. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này như thế nào. Chỉ biết rằng, với tôi, anh là số một, là người đàn ông duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể tự tin dựa vào.
Tôi thấy mình thật có lỗi khi anh làm bao nhiêu việc thầm lặng như vậy để tôi có thể yên tâm công tác vậy mà lúc nào tôi cũng bắt anh phải lãng mạn, so bì anh với người này, người kia. Tôi xấu tính, tôi vô tâm, tôi luôn muốn anh được hoàn hảo nhưng thực sự bản thân tôi chưa bao giờ hoàn hảo trong mắt anh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ so sánh tôi với cô gái này, cô gái khác, anh chỉ âm thầm bên cạnh tôi, là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào và là người đàn ông để tôi có thể tin tưởng, gửi gắm suốt cuộc đời này!
Tôi nhận ra một điều khi mình so sánh người yêu chưa được mặt này, chưa được mặt kia, tốt nhất là nên nhìn lại bản thân mình. Bởi chính bản thân chúng ta đôi khi vô tình đã làm cho "một nửa" của mình bị tổn thương chỉ vì những nhận xét vô tư, không suy nghĩ. Hãy luôn để anh ấy được đẹp trong mắt bạn và trong mắt mọi người bởi khi anh ấy hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn đã tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Theo VNE
Hỡi các nàng dâu, hãy bớt tai quái đi! Đừng vội vàng kết tội tất cả những bà mẹ chồng trên thế gian này, oan cho chúng tôi lắm! Nghe các bạn than thân trách phận, kể xấu mẹ chồng mà tôi cũng cảm thấy xót lòng nhưng hãy thử hỏi chính bản thân mình và tham khảo ý kiến của những người xung quanh xem tại sao sự tình lại như...