“Anh không yêu cái màng trinh của em”
Thật hạnh phúc, em cảm thấy mình may mắn khi anh ôm em vào lòng và nói: “Anh không quan trọng chuyện đó đâu, anh yêu em chứ không yêu cái màng trinh của em”.
Giờ đây em chẳng biết mình nên làm gì. Mỗi ngày trôi qua em đều phải sống trong dằn vặt bởi quá khứ đau lòng. Em lo lắng cho tương lai sẽ hoàn toàn bất hạnh, bởi người đàn ông nào cũng coi trọng chuyện trinh tiết.
Cách đây 2 năm, em gặp T, đó là mối tình đầu của em. Anh rất yêu chiều, quan tâm tới em. Có đôi khi em còn cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Tình yêu của chúng em ngày một đơm hoa kết trái, cũng có lúc em và anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Tại thời điểm này, em đã thú nhận với anh chuyện mình không còn trong trắng, vẹn nguyên như anh vẫn tưởng.
T bước ra khỏi cuộc đời em trong im lặng, khoảng thời gian đó em nép mình sống trong đau buồn và nước mắt (Ảnh minh họa).
Nguyên nhân là do một tai nạn xảy đến với em khi lên 6 tuổi, em đã bị một người đàn ông khác làm hại. Dù còn nhỏ nhưng em biết đó là thời kỳ đen tối nhất, đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Thật hạnh phúc, em cảm thấy mình may mắn khi anh ôm em vào lòng và nói: “Anh không quan trọng chuyện đó đâu, anh yêu em chứ không yêu cái màng trinh của em”.
Video đang HOT
Sau đó không lâu, anh đề nghị em làm “chuyện ấy”. Em cũng không ngần ngại gì (em nghĩ rằng mình còn gì đâu để mà sợ mất, thêm vào đó anh là chồng sắp cưới của em). Sau khi “ván đã đóng thuyền”, anh bặt vô âm tín. Em làm mọi cách để liên lạc, tìm gặp anh nhưng đều không có kết quả.
T bước ra khỏi cuộc đời em trong im lặng. Khoảng thời gian đó em nép mình sống trong đau buồn và nước mắt.
Sau 6 tháng trời sầu bi đó, em đã gặp được S. Anh đã cho em tiếng cười, cứu em ra khỏi cuộc sống u ám. Những lần gặp gỡ, chuyện trò vui vẻ, em cảm thấy S là người đàn ông đứng đắn, anh không vội vàng nói yêu em như T. S không chiều chuộng tất cả mọi yêu cầu của em như T, nhưng em cảm thấy S thật lòng quan tâm và lo lắng cho em, cho tương lai của hai đứa.
Chị Tâm An ơi, em phải làm sao đây, em có nên thú nhận tất cả mọi chuyện không? Thú nhận hay giấu chuyện của em với T, chỉ nói chuyện em mất trinh lúc 6 tuổi? Hay em giấu tất cả? Hiện tại, em lúc nào cũng nhớ tới câu nói của T: “Anh không quan trọng chuyện đó đâu, anh yêu em chứ không yêu cái màng trinh của em”. Liệu S có nghĩ thế không?
Thực sự, em không muốn mất S. Em rất sợ cả đời này lại phải sống trong dằn vặt vì nói dối, lo sợ một ngày chồng phát hiện ra chuyện tày trời đó.
Em cảm ơn chị đã lắng nghe câu chuyện của em.
Trả lời:
Chào em thân mến,
Cảm ơn em đã tin tưởng và gửi tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua những gì em kể, chị đã phần nào hiểu được con người của em. Em là một cô gái ngây thơ, trong sáng.
Trước hết, chị rất chia sẻ với hoàn cảnh trớ trêu, không may mắn mà em đã phải trải qua trong quá khứ.
Có lẽ đó chính là những ám ảnh kinh hoàng nhất của em từ trước đến nay và nó khiến em đau đớn, mất tự tin, lo lắng cho tương lai của mình.
Lời khuyên thứ nhất chị đưa ra đó là em cần phải thay đổi. Việc em suốt ngày nghĩ tới chuyện quá khứ, tự mình làm khổ mình, day dứt, dằn vặt sẽ càng khiến em tự ti, đau buồn hơn.
Em cần hiểu, em không có lỗi trong những gì đã xảy ra từ thời ấu thơ nên cũng đừng mặc cảm về nó như vậy nữa. Chính sự mặc cảm quá khứ này sẽ khiến em không thể tìm được tình yêu đích thực của mình. Đó có thể là rào cản không nhỏ để em thành công trong cuộc sống nói chung và trong chuyện tình cảm nói riêng.
Em hãy nghĩ ít về điều đó thôi, nên cho đó là một tai nạn không may xảy đến với mình. Em đừng bao giờ suy nghĩ “mình chẳng còn gì khi đã mất” nhé. Chính suy nghĩ đó đã khiến em lâm vào tình huống khóc dở mếu dở khi chồng sắp cưới dứt áo ra đi.
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân, ngay cả bản thân mình, em còn không coi trọng thì làm sao người khác có thể coi trọng đây. Nếu có thể, chị vẫn muốn khuyên em không nên nói ra chuyện này với S bởi nó sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới hạnh phúc sau này của em.
Tuy nhiên, nếu như điều đó ám ảnh em quá nhiều khiến em đau khổ day dứt, thấy có lỗi với S, không nói không được thì em cứ nên mở lòng chia sẻ sự thật với người em yêu để em thanh thản.
Chị tin, nếu người đó trưởng thành, yêu thương em thật lòng thì chắc chắn đây không phải là rào cản để hai người tiến tới với nhau. Anh ấy sẽ đồng cảm và yêu thương em nhiều hơn khi biết em đã phải trải qua những điều không mong muốn đó.
An tâm lên em nhé, chúc em may mắn!
Theo ngoisao
Em đã hiến dâng, sao còn bỏ tôi?
- Giờ đây tôi hận em, hận người con gái đã bỏ rơi tôi khi trái tim còn đong đầy tình cảm. Nhưng tôi biết tôi hận em bao nhiêu thì lại thương em nhiều bấy nhiêu. Tôi hận em nhiều lắm ! Nhớ cũng nhiều lắm ! Em có biết không ?.
(ảnh minh họa)
Tôi không còn nhớ mình quen em từ ngày nào ? Tôi chỉ biết một người con gái mà tôi quen trên một mảnh đất của thế giới ảo nào đó !. Ngày đó tôi còn đang đau khổ với mối tình đầu còn dang dở thì gặp được em. Với tôi, em lúc đó cũng như bao người con gái khác đang hiện hữu mà vô hình nào đó. Dường như đó cũng là suy nghĩ của những người khi cuộc tình tan vỡ, không còn tin vào bất cứ người con gái nào trên thế gian này.
Em ở miền Bắc, tôi đoán thế vì em hát cho tôi nghe những bài hát Quan Họ. Giọng em rất trong và ấm, cũng nhẹ nhàng và chất chứa tình yêu thương. Lúc đó tôi chỉ nghĩ có vậy. Giờ nghĩ lại thấy mình và em đã cùng chung bao kỉ niệm. Không phải trên những con đường đầy hoa mà là trên mạng ảo. Em vẩn thường nhắn tin cho tôi, trò chuyện với tôi. Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi đã nhắn bao nhiêu tin nửa. Tôi chỉ nhớ rằng em đang làm trái tim tôi ấm dần lên
Với tôi em không đẹp nhưng xinh xắn, không kiêu sa hay xa xôi gì đó, em giản dị và rất đỗi dịu dàng. Nhưng tôi thấy mình thương em. Có lần vì tôi mà em đã không ngủ, thức nhắn tin với tôi lúc tôi buồn nhất. Thế đó, em đã sưởi ấm trái tim tôi dần lên từ nguội lạnh.
Ngày từng ngày tôi thấy mình nhớ em nhiều hơn, mỗi phút chúng tôi nói chuyện thân thiết hơn. Tôi là người miền Nam, dẫu có xa xôi cách trở tôi vẩn thấy như mình đang được ở gần bên em. Tôi đã yêu em từ lúc nào không hay và thế là em bước vào trái tim tôi từ đó.
Em vẩn thế, vẫn dịu dàng và đắm thắm, có lẽ người con gái mà thế gian ban cho tôi nhường đó là đủ lắm rồi !
- Mình chia tay anh nhé !
- Sao thế em ? - Tôi bàng hoàng sửng sốt.
- Anh ở xa em quá ! người ở miền Bắc - người sống miền Nam.
- Em đừng lo ! Anh sẽ ra với em.
- Không được đâu ! Xa lắm. Anh đừng ra.
- Em đừng nói nửa ! Anh sẽ ra với em.
Bước xuống từ mạng ảo, tôi một mình ra tìm em theo tiếng gọi của trái tim mình.
Lần đầu tiên gặp em, tôi không ngạc nhiên lắm vì với tôi em ngoài đời giờ đây và trên thế giới ảo không khác xa nhau nhiều. Nét giản dị của cuộc sống đời thường chính là điều mà tôi yêu nhất ở con người em.
Tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay thật nhỏ nhắn. Em bảo :" Tay em xấu lắm !" tôi hỏi rằng :" Xấu thiệt không ?" và khẽ đặt nụ hôn lên đó. Em ngại ngùng quay mặt đi. Sự hạnh phúc - tôi cảm nhận được điều đó vì đi bên em. Cùng em chung một con đường, chung một nhịp bước chỉ khác một điều là trái tim đang đập loạn nhịp lên mà thôi.
Chúng tôi đi ăn cùng nhau, nói cùng một câu chuyện và chăm chú nhìn vào đôi trai gái đang chụp ảnh cưới. Tôi nói với em sau này tôi muốn người mặc áo cưới sánh vai cùng tôi là em. Tôi đã yêu em nhiều như thế.
Tối đó em đi về căn phòng nhỏ của mình, còn tôi thì về khách sạn. Sáng sớm, em đến tìm tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau cho tới lúc tôi về.
Trưa hôm sau tôi trở vào miền Nam. Còn em ở lại, em tiễn tôi ra đến sân ga. Tôi trở về mang trong lòng bao luyến tiếc và mang theo cả bóng hình của người con gái tôi yêu.
- Sao em không nhắn tin cho anh ? Bộ muốn làm anh bực hả?
- Em đã bảo là em bận mà, đâu có thời gian nhắn tin đâu.
- Bận gì thì cũng nhắn tin cho anh. Bận đến nổi không có một phút để nhắn tin sao ?
Tôi dập máy trong cơn bực tức. Chị tôi gắt gỏng :
- Em bỏ đi, cái thứ con gái gì mà mới gặp lần đầu đã dễ dàng thế rồi. Đồ lẳng lơ.
Mặc cơn tức đang dâng, mặc chị khuyên bảo thế nào tôi vẩn còn yêu em nhiều lắm.
- Anh à ! mình không lấy nhau được đâu.
- Sao thế em ?
- Em không vô miền Nam theo anh được đâu. Cha mẹ không cho em lấy chồng xa đâu. Em còn phải lo cha mẹ nữa. Anh đừng yêu em nửa, được không ?
- Mình chia tay hả em ?
- Anh đừng yêu em nửa. Anh yêu người khác đi. Em biết anh là một người tốt, anh sẽ tìm được người con gái xứng với anh, tốt hơn em, đẹp hơn em. Em xin lỗi, anh đừng hận em nha !.
- Nhưng anh còn yêu em nhiều lắm !.
Thế rồi những dòng tin nhắn dần ít đi, những cuộc nói chuyện cũng vội vàng hơn và dần vơi bớt. Em dần xa tôi hay không biết tôi đang dần xa em nửa ? Vậy là tôi đã mất em thật rồi !.
Chán nản, thất tình tôi như người bơ vơ giữa thế gian này. Người con gái của mối tình đầu đã cho tôi nhiều đau khổ và giờ là em. Tôi rất yêu em, yêu rất nhiều, nhiều lắm. Nhớ cũng rất nhiều. Em có biết không ? Có những lúc kí ức chợt ùa về tôi thấy lòng mình buồn vô hạn. Tôi nhớ đến em nhưng nhắn tin cho em thì em không nhắn lại, gọi thì em không nhấc máy. Giờ đây, tôi thấy em như người xa lạ.
Em muốn tôi chứng minh cho em thấy tình yêu của tôi dành cho em là chân thật. Tôi đã ra với em rồi, dù chỉ quen em trên mạng ảo, dù xa em ngàn trùng cách trở tôi đã ra với em rồ, sao em nỡ bỏ tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ lười... tắm Ra đường Thùy xinh đẹp vì vẻ bề ngoài được phủ lên bằng công nghệ make up, quần áo thời trang, nước hoa. Chứ ở nhà... nhiều lúc, Tuân còn không muốn gần gũi vợ, vì vợ... lười tắm. Cuối tuần, Tuân rủ rê Thùy: "Ngày mai, vợ chồng mình đi tắm hơi!Giải tỏa stress tí vợ nhỉ!". Ngay lập tức Thùy chống...