Anh không xứng đáng để được yêu em
Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng.
Em cưới! Vậy là cuối cùng cái ngày khiến anh phải hối hận cũng đã tới. Anh đã cố giữ cho mình có vẻ mặt bình thản nhất để tới chúc phúc cho em. Đúng là phải chúc phúc, bởi vì người đàn ông bên em là người đã chia sẻ cùng em mọi muộn phiền, đã ôm lấy em vào lòng khi mà chính anh đẩy em ra khỏi vòng tay. Anh ấy xứng đáng có một người con gái tốt như em làm vợ.
Sự nuối tiếc này, chẳng bao giờ anh quên, vì anh… đã quá sai lầm!
Em đã từng yêu anh, yêu đến cùng kiệt. Nhưng anh chỉ là gã đàn ông ích kỉ. Anh đã không thể tự hiểu nổi chính mình rằng anh yêu em hay yêu cái bản ngã của chính mình. Đêm hôm ấy, lẽ ra anh phải hạnh phúc vì em đã trao cho anh những gì tinh khôi nhất của tình yêu, vậy mà anh đã làm gì? Anh hằn học, ấm ức vì “có cảm giác” rằng anh đã là kẻ đi “hưởng lại”.
Đó không phải là một sự xúc phạm với em mà còn với tình yêu của em dành cho anh. Nhưng sự ích kỉ đã làm mờ mắt anh. Anh đã để em ra về khi em nói rằng: “Nếu anh không đủ tin tưởng em, em không còn gì để nói. Nhưng sẽ có một ngày, anh hối hận”.
Anh đã hối hận thực sự. Nhưng anh lại đớn hèn không dám tìm em để nói một lời xin lỗi, để mong em tha thứ và níu kéo em ở lại với mình. Anh cứ nghĩ rằng nếu em đã vì anh mà trao đi tất cả thì em sẽ quay lại. Anh ngu ngốc tin rằng em sẽ cần anh hơn khi mà em trao đi sự trong trắng. Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng.
Tôi bắt đầu thấy lạnh cóng sâu tới tận cùng của tâm hồn, cơn gió đêm cứ quấn chặt quanh người và em ở khắp nơi trong tâm trí tôi… bàn tay em, nụ cười em, và cả vị ngọt trên môi mềm của em… tất cả, chưa một lần từ biệt tôi. (Ảnh minh họa)
Anh đã tự xỉ vả chính bản thân mình cả ngàn lần vì đã làm tổn thương em, đã không trân trọng tình yêu mà em dành cho anh. Anh nói rằng anh yêu em nhưng thực tế có lẽ không phải vậy. Anh yêu chỉ yêu cảm giác của mình mà thôi. Nếu yêu em, anh phải hiểu em là người con gái như thế nào để không được phép nghi ngờ em như thế. Mà ngay cả khi em không còn trong trắng thì đã sao nếu như anh yêu em? Lẽ nào, một tình yêu trinh nguyên em dành cho anh còn chưa đủ để anh trân trọng hay sao?
Video đang HOT
Anh đã không hiểu được điều đó. Anh thật lòng quá ngu ngốc. Nhưng điều tệ hại hơn là anh cứ thế buông tay mà không một lần níu giữ em lại. Anh đã mất em vì một lần như vậy…
Ngày hôm nay, nhìn em rạng ngời bên người đàn ông của đời mình, anh nghẹn ngào vì biết rằng anh đã mất em thực sự. Nhìn em cười hạnh phúc, anh biết, em đã phải trải qua những tháng ngày đầy cay đắng vì sự tàn nhẫn của anh. Và chính người đàn ông ấy là người đã chữa lành vết thương do anh gây ra. Anh cảm thấy mình hổ thẹn khi nhìn vào mắt người đàn ông ấy. Anh không xứng đáng có được người con gái tuyệt vời như em.
Ai cũng thích hoàn hảo. Nhưng không phải ai cũng hợp với những gì hoàn hảo. Anh… nghĩ là mình đã chậm chân rồi, nhưng anh vẫn muốn thử… (Ảnh minh họa)
Nhìn sâu vào mắt em, anh chỉ nói được vài lời nghẹn ngào: “Chúc em hạnh phúc”. Em mỉm cười, vẫn dịu dàng như ngày nào: “Cảm ơn anh, cũng nhờ anh mà em có được ngày hôm nay”. Lời em nói không còn sự trách cứ, anh biết, nó chỉ còn là một sự niềm vui khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Em không còn sức lực, thời gian để hận một kẻ không đáng nhớ như anh.
Anh thật lòng chúc em hạnh phúc! Đó là những điều tốt đẹpcuối cùng anh có thể gửi đến em. Anh xin lỗi vì những thương tổn mà đã gây ra cho em. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự đớn hèn của mình, không dám gặp em để xin lỗi có ích. Bởi vì anh hoàn toàn không xứng đáng với em. Dù có lí giải bằng điều gì đi chăng nữa thì anh cũng không đáng để được yêu em. Anh không tìm gặp em, để rồi em gặp được người đàn ông của đời mình. Anh ấy, xứng đáng hơn anh!
Theo Khampha
Chồng nhờ bạn thân thực hiện nghĩa vụ của người chồng với vợ mình
Tại sao anh có thể hành động như vậy mà không hỏi ý kiến của tôi. Sao anh lại tự nguyện dâng hiến vợ mình cho người đàn ông khác. Anh nói yêu tôi mà sao không tôn trọng tôi?
ảnh minh họa
Và anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn cho vợ bên bờ biển, anh cho tôi say mèm rồi nhờ người bạn thân của anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng - là anh đối với tôi.
Khi tôi ngồi viết những dòng này cũng là lúc con trai tôi đã bước sang tuần thai thứ 16. Như bao nhiêu người phụ nữ khác, lẽ ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi sắp được làm mẹ. Nhưng tâm trạng của tôi lúc này thật khác. Tôi băn khoăn, suy nghĩ và đặt ra nhiều câu hỏi cho hạnh phúc gia đình mình.
Tôi và chồng yêu nhau suốt quãng thời gian 4 năm đại học.
Tôi và chồng yêu nhau suốt quãng thời gian 4 năm đại học, khi ra trường được 1 năm cả hai đều ổn định công việc rồi mới lấy nhau. Hai bên gia đình chúng tôi kinh tế đều khá nên cuộc sống của chúng tôi cũng khá thoải mái.
Chúng tôi mua một căn chung cư rộng rãi, sang trọng, cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng, cưới nhau 2 rồi 3 năm mà chúng tôi vẫn chẳng có được hạnh phúc làm cha làm mẹ.
Nhiều lần tôi bàn với chồng sang Singapo để thăm khám, làm xét nghiệm hoặc cùng lắm thì thụ tinh nhân tạo. Trong trường hợp xấu nữa thì chúng tôi có thể xin con nuôi...Bởi, trong những lần thăm khám trước, bác sĩ đều cho kết luận hai vợ chồng hết sức bình thường, chỉ là bị áp lực về tâm lí thôi...
Thế nhưng, sự thực không phải thế. Chồng tôi không thể cho tôi một đứa con. Vì quá yêu tôi, vì sợ tôi buồn, vì sợ xấu hổ với bạn bè, vì...trăm nghìn lí do khác nhau theo như anh nói nên anh đã nhờ bác sĩ nói như vậy với tôi.
Và anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn cho vợ bên bờ biển, anh cho tôi say mèm rồi nhờ người bạn thân của anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng - là anh đối với tôi.
Sau lần ấy, tôi mang thai. Khỏi phải nói tôi đã sung sướng như thế nào khi biết mình có thai. Cả chồng và hai bên gia đình nữa, ai cũng mừng vui ra mặt, ai cũng chăm sóc tôi từng lí từng tí.
Sao anh lại tự nguyện dâng hiến vợ mình cho người đàn ông khác.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra mà tôi chẳng hề mảy may chuyện cũ của những lần đi khám trước. Cho đến hôm qua, khi dọn dẹp lại bàn làm việc của anh, tôi vô tình phát hiện ra tờ kết quả khám bệnh của anh. Tôi như nổi điên lên tra hỏi anh và anh đã nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
Tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa. Tại sao anh có thể hành động như vậy mà không hỏi ý kiến của tôi. Sao anh lại tự nguyện dâng hiến vợ mình cho người đàn ông khác. Anh nói yêu tôi mà sao không tôn trọng tôi? Sau này đứa nhỏ ra đời, tôi biết ăn nói như thế nào với gia đình anh? Nhiều lúc nghĩ tôi chẳng muốn sinh con ra, chỉ sợ nó khổ....
Tôi biết làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Chồng tôi tự thú được cô hàng xóm sang tận nhà dâng hiến Tôi quá đau lòng, bao nhiêu cực khổ cũng cam chịu nhưng giờ nhận được một sự thật quá phũ phàng, chồng và cô bạn hàng xóm đã lừa dối tôi mấy năm qua. Vợ chồng tôi từ miền ngoài vào Sài Gòn lập nghiệp, bao năm làm ăn khó khăn vẫn hạnh phúc và có hai con đủ cả nếp tẻ, thời...