Anh không thể yêu người nghèo như em
Tình yêu thường khiến cho con người ta mù quáng và em cũng vậy.
Tình yêu có những lý lẽ riêng của nó, có những lý do riêng của nó. Dù biết rất rõ rằng, đối phương đang lợi dụng mình, đang chỉ coi mình như trò đùa, thậm chí chẳng tôn trọng mình, nhưng mình vẫn cứ yêu, vẫn cứ lụy, vẫn hi vọng và tin rằng, một ngày nào đó, cái gọi là tình yêu ấy sẽ cảm hóa được người ta. Nhưng thật khó…
Em đang rơi vào hoàn cảnh như vậy. Em đang rất yêu anh, yêu vô cùng dù biết rằng anh chẳng thành thật với em. Lẽ ra, chúng mình đã là của nhau, tình yêu của chúng mình đã kết thúc bằng một mái ấm hạnh phúc. Nhưng cuộc chia tay ấy đến nhanh như gió khi anh biết được rằng, gia đình em chẳng khá giả như anh vốn nghĩ.
Anh đẹp trai, ga lăng, phải nói anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng anh thích em, một cô gái có vẻ ngoài không mấy nổi trội so với những người con gái khác theo đuổi anh. Em có đôi mắt buồn, em có cách ăn mặc rất bụi, rất cá tính, biết uống rượu như con trai, không ngại ngần thể hiện cái tính ấy trước mặt người khác. Chính vẻ hồn nhiên vô tư của em đã chinh phục được anh. Và anh đem lòng yêu em.
Anh đẹp trai, ga lăng, phải nói anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi bước chân vào tình yêu em mới nhận ra rằng, mình rất yếu đuối, mình chẳng mạnh mẽ như bề ngoài, chẳng hồn nhiên như mình vẫn nghĩ. Mình là một cô gái đa sầu, đa cảm, hay nghĩ ngợi lung tung và rất hay khóc. Anh biết em như vậy nên luôn vỗ về an ủi em, hứa hẹn với em đủ điều về tương lai của hai đứa để em yên tâm hơn. Thế rồi, đùng một cái anh nói lời chia tay sau một lần về ra mắt bố mẹ em.
Tình yêu thường khiến cho con người ta mù quáng và em cũng vậy. Em đi xe đẹp, em ăn mặc đẹp, anh nghĩ em có tiền, gia đình giàu có. Nhưng những thứ ấy chỉ là đồ của cô dì chú bác cho em. Bố mẹ em cũng nghèo, cũng khó khăn, chẳng làm công chức nhà nước. Gia đình em xuất thân nông nghiệp, nghèo khó. Dù không quá thiếu thốn nhưng để lo cho con gái có nhà cửa ở Hà Nội thì quả là một điều xa vời. Anh không còn hi vọng được vào em, được dựa và gia cảnh của em nữa, nên anh nói lời chia tay phũ phàng.
Trước đây khi yêu em, anh hay nhờ em nạp tiền điện thoại, anh hay nhờ em mua thứ này thứ nọ, rồi mượn đồ dùng của em, nhưng em không nghĩ anh lợi dụng em. Giờ thì em đã hiểu, tình yêu của anh dành cho em là gì.
Giờ đây, khi anh không còn là người yêu của em nữa, em đau khổ vô cùng.
(ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều vì yêu lầm, vì tin một người em tưởng chừng như chỉ biết có tình yêu thôi. Dù vậy, khi nhận ra điều đó, em vẫn yêu anh, vẫn năn nỉ anh quay lại. Đúng là tình yêu đã làm cho em mụ mị, em không thể căm thù, không thể khinh bỉ anh vì tình yêu em trao cho anh quá lớn.
Giờ đây, khi anh không còn là người yêu của em nữa, em đau khổ vô cùng. Giá như anh không phải là người quá coi trọng vật chất, giá như anh tin tưởng rằng, chỉ cần tình yêu, chúng ta có thể gây dựng nên mọi thứ bằng hai bàn tay thì đã khác. Số phận thật trớ trêu, cuộc đời thật bạc bẽo đã không cho em được sống với tình yêu của chính mình. Em đau khổ lắm anh à, em mệt mỏi lắm. Bao giờ em mới có được tình yêu mới, mới có thể mở rộng lòng với một ai đó hả anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người như em
Sài Gòn mấy ngày qua nhiều gió, cái se lạnh làm em nghe rõ mùi Tết ve vãn quanh mình.
Mashimay
Thành phố này vẫn tấp nập như nó vốn thế. Ồn ào và dễ làm người ta cô đơn. Em từng sợ mỗi lần đi giữa lòng Sài Gòn, sợ phải mải miết nhìn theo một dáng người, ngỡ thân quen như thực chất xa lạ. Em sợ va vấp phải những kỷ niệm đã lùi sâu vào quá khứ, không đau nhưng đủ khiến em chênh vênh một lúc. Thế rồi qua bao nhiêu nỗi sợ, điều em sợ nhất là sẽ bị lạc giữa chốn phồn hoa này. Em không sợ lạc đường, chỉ sợ bị lạc trong chính tâm hồn mình, cái cảm giác dễ làm người ta đuối sức.
Em nhớ có anh bạn từng khuyên em nên sống rộng lượng một chút. Tất cả là vì em, để em dễ thở hơn. Em từng cố gắng cảm nhận và thấu hiểu cho người đối diện. Có người đã dạy em cách đặt mình vào vị trí người khác để hiểu cho những hành động mà họ đang làm. Cũng thú vị, vì nhiều lần em cảm nhận tốt để thông cảm cho người khác.
Em từng nghĩ mình là một đứa ương bướng, ích kỷ và hay chấp nhặt. Em ghét phải chờ đợi người khác bởi em ít khi bắt người khác phải chờ đợi mình. Em ghét cả những lời hứa bâng quơ, dạng như có cũng được, không có cũng không sao. Em không thích. Người ta chỉ nên hứa khi biết mình sẽ làm được. Cuộc sống con người, trung bình 70 năm, thật sự ngắn ngủi, thế nên con người cần phải sống hết mình từng phút, từng giây. Người ta phải biết nắm bắt khi cơ hội đến bởi có những thứ chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời. Em tin thế.
Anh ạ! Người như em không thích bị đem so sánh với người khác. Sao cứ phải đem mình đi so với một con người khác, tính cách khác, trong một hoàn cảnh khác? Người như em, không thích gồng mình vào một cái khuôn của người khác. Em nghĩ, ai cũng thế cả. Người như em, không thích quen một người đàn ông luôn ngoái đầu về những điều đã qua. Người ta sẽ nghĩ gì về một người đàn ông luôn bị quá khứ ám ảnh, luôn ôm trong mình một nỗi dằn vặt khôn nguôi, luôn miệng bảo rằng "không sao" mà hành động thì trái ngược hoàn toàn? Người ta sẽ chỉ cười khẩy, nhíu mày rồi chẳng thèm quan tâm nữa. Quan tâm gì đến người không thể tự thức tỉnh bản thân. Quan tâm làm gì đến người không thể tự làm chủ chính mình, anh nhỉ?
Người như em, không thích đắm mình vào những nỗi đau riêng. Cứ than vãn và cần người ta cảm thông ư? Em không thích. Con người ta sẽ trở nên mạnh mẽ khi bước qua những lúc cô đơn nhất.
Người ta bảo người như em, khó tính quá, dễ làm bạn với cô đơn.
Người ta bảo người như em, mạnh mẽ quá, dễ làm đau mình lắm!
Người ta bảo người như em, sao cười nhiều đến thế mà lòng lại chất chứa bao phiền muộn?
Người ta bảo người như em, yêu thương nhiều quá dễ bị thất vọng và sụp đổ.
Người ta bảo người như em, đã bao nhiêu tuổi đâu mà lớn mồm viết này, viết nọ như thể dạy đời người khác.
Người ta cũng bảo, người như em, đã yêu bao nhiêu mà dám khoe với thiên hạ, đã thấu hiểu được bao nhiêu mà cứ thích bày tỏ cảm xúc với người khác?
Rồi...
Dù người ta có nói thế nào thì người như em, vẫn thích sống thật với cảm xúc của mình. Thích rong ruổi với những ước mơ và những lúc lang thang đến mệt rã rời.
Người như em, có niềm tin tuyệt đối vào bản thân và những gì mình đang cố gắng
Người như em, vẫn thích đi tô tượng những lúc căng thẳng, vẫn tươi cười vì sợ làm phiền lòng những người xung quanh...
Người như em, vẫn la cà đây đó dù mai là đến kỳ thi, vẫn mong có ai đó để mình dựa vào dù có thể xa xôi.
Người như em, một mình, nhiều phiền muộn, thích viết đấy, thì đã sao?
Chạm ngõ tuổi 23. Người như em, chắc chắn rồi sẽ hạnh phúc. Em tin thế!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy quay về bên anh Mình đã xa nhau thật sao. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu, Người ta nói khi đã mất đi mới biết cái đó quý biết nhường nào. Lòng tự ái cao quá khiến anh không thể chấp nhận được những gì đã xảy ra, anh không thể làm em quay trở về và nhận ra tình yêu anh dành cho em...