Anh không phải lo cho em, cứ yêu cô ấy cho tốt!
Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổ.i thì làm cách nào để đi qua? Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ…
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy… Em ổn.
Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về.
Anh à, Hà Nội tháng 2 lạnh lắm. Không được ấm như ở Sài Gòn. Cách sinh hoạt, suy nghĩ của con người Hà Nội khác xa Sài Gòn mình lắm.
Lúc em mới ra em đã than thở với anh rất nhiêu nhưng bây giờ không có anh. Em cũng đã học được cách thích ứng với cuộc sống xa lạ này. Có lúc em cảm thấy dường như stress rất nặng.
Nghĩ lại 4 năm yêu nhau 2 đứa chia tay chắc cũng nhiều. Có lúc chia tay đến 1 năm nhưng rồi cũng quay trở về. Chắc tại lúc đó chưa hết nợ nhau đó.
Tình yêu của chúng ta không đẹp chẳng nói là không tý lãng mạn nào. Năm đầu người ta hạnh phúc còn mình thì cãi nhau liên miên. Năm thứ 2 thì giận hờn ghen tuông. Năm thứ 3 thì chia tay, mà không biết chia tay kiểu gì mà cách vài tháng lại nhắn tin hỏi thăm, hẹn đi chơi……1 năm đó tụi mình cũng tìm hiểu nhiều người nhưng không hợp rồi lại thôi. Năm thứ 4 thì lại quay lại.
Nhiều người nói tình yêu của chúng ta như trò con nít, không chín chắn. Ừ thì chúng ta còn trẻ mà, cứ yêu khi mình thích, mệt rồi thì nghĩ ngơi, hết mệt thì lại yêu. Tình yêu không phải là làm con người thoải mái hay sao?
Chúng ta không khác gì 2 đứa bạn thân, như người thân. Có bên cạnh cũng được, không cũng được nhưng không thể cắt đứt. Chẳng có người yêu nào lại đi kể cho nhau nghe về việc mình để ý ai. Nhưng tụi mình lại như vậy anh nhỉ. Vì cả anh và em đều biết dù cách xa bao lâu mình vẫn luôn cạnh nhau…
Lễ tết cũng chẳng có làm gì bất ngờ ngoài đi ăn, coi phim như các buổi hẹn hò bình thường. Mua quà tặng cho nhau cũng chỉ có 1 lần. Em nhớ em tặng cho anh 1 cái bóp da vào sinh nhật anh. Anh thì tặng cho em 1 chiếc nhẫn bạc vào Valentino năm thứ 2.
Em thì thích tự do, anh vừa thích tự do nhưng lại không thích em tự do vì anh sợ mất em nên đôi khi điều đó làm em nghẹt thở.
Em nghĩ chắc không có người con gái nào mà thả bạn trai mình đi lông bông như em. Chúng ta như đổi giới tính cho nhau anh nhỉ.
Video đang HOT
Tình yêu chúng ta không đẹp như trong những câu truyện ngôn tình em hay đọc. Em cũng không giỏi như nhân vật chính, tính cách có xu hướng “bạo lực” thân thể anh. Anh thì trong mắt các cô bạn mới gặp thì là soái nhưng tìm hiểu đi thì mới biết anh như các thiếu nữ mong manh dễ vỡ.
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy…
Hôm đó là trước khi em đi Hà Nội để học. Mình gặp nhau sau 2 tháng không liên lạc vì giận hờn. Anh đã ôm em và nói:” Anh yêu em lắm. Anh chỉ muốn để thời gian tụi mình bình tĩnh lại thôi. Anh không nghĩ là em lại đi”. Anh buồn và cứ ôm chặt lấy em vậy đó.
Lúc nào cũng vậy. Em lỳ, em cứng đầu, ngang bướng nhưng anh đâu biết rằng chỉ cần 1 cái ôm ấm mỡ bụng của anh, cái xoa đầu nhẹ của anh sẽ làm em nguôi giận.
Em hỏi anh:” Trong thời gian không có em bên cạnh anh có thích ai không?”. Anh nói:” không nhưng anh có để ý đến 1 người con gái. Cô ấy và anh cùng 1 tuýp người. Thích những thứ nhẹ nhàng và trầm lắng. Nhưng cô ấy suy nghĩ chững chạc hơn anh. Có lẽ là giống em”.
Trái tim em bỗng run lên. Vì em cảm nhận được anh đối với cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Đâu ai muốn người mình yêu để 1 người con gái khác trong lòng.
Em nói anh:” Vậy anh quen cô ấy đi. Có lẽ cô ấy hợp với anh hơn em”. Anh hôn má em nói:”khùng quá. Anh với cô ấy chỉ là bạn. Có thể hơn bạn 1 chút nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Anh yêu em nhất”.
“Nhưng anh thích cô ấy. Nếu cô ấy hợp thì anh hãy quen cô ấy đi. Em muốn anh gặp nhiều người để anh tìm được người thích hợp với mình hơn. Để sau này anh không ngoạ.i tìn.h “.
Anh cười rồi cốc đầu em:”Nếu anh đến với cô ấy còn em thì sao ? Anh không nỡ tổn thương em vì em là 1 phần trong cuộc sống của anh. Để mọi thứ tự nhiên em nhé”.
Anh à, anh quên rồi sao. Em hiểu anh còn nhiều hơn chính bản thân anh. Vì anh là con người mà con người ai cũng cần có tình yêu.
Người con gái đầu tiên cho anh rất nhiều yêu thương, chăm sóc cho anh thật tốt. Ấy vậy mà khi quen em lại là người đầu tiên bắt anh phải đi làm thêm, ngừng ở nhà và đi chơi với bạn bè, bắt anh làm việc nhà, học nấu ăn,……. Em gần như đảo lộn cuộc sống của anh.
Em không muốn cuộc đời anh chỉ có gia đình, có mình em. Em muốn anh biết nhiều hơn nữa, rộng hơn nữa. Anh sẽ gặp nhiều người bạn tốt, vì em sợ khi không có em anh sẽ cô đơn.
Em không phải người trải đời nhiều, cũng không phải đứa giỏi giang hay nói tệ hơn là vô cùng hậu đậu. Không biết nấu ăn, không biết tính toán như thế nào hợp lý. Nhưng em hiểu anh cần bạn, cần mở lòng, cần hoạt bát và sống thoáng hơn, cần tự làm những điều mình thích.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Em ra Hà Nội học. Mình vẫn nhắn tin qua lại nhưng dần anh lạnh nhạt với em. Trong lòng em đã hiểu. Em nhắn tin dứt khoát với anh, cho anh biết trái tim anh đã thay đổi. Em đã không còn lý do ở cạnh anh
Anh xin lỗi em:” Anh định đợi cuộc sống em ngoài đó ổn định hơn mới nói với em. Anh xin lỗi em nhiều lắm. Anh sợ cô đơn, trái tim anh yếu mềm. Khi có em và không có em nó sẽ khác rất nhiều. Anh rất cần được chia sẻ, động viên. Anh không muốn cứ phải lủi thủi một mình. Em vẫn mãi trong tim anh nhưng em ơi hãy cho anh yêu thêm 1 người nữa em nhé…..em ở ngoài đó phải sống thật tốt nha”.
Dù đã biết trước nhưng trái tim cũng không giữ được mà khóc lên. Em đau. Dù chính bản thân nói anh quen cô ấy nhưng em vẫn thấy mình như bị phản bội. Em phải làm gì đây. Bên cạnh emanh sẽ cảm thấy cô đơn. Em không phải đang chứng tỏ mình là người vị tha hay rộng lượng mà ngược lại em rất ích kỷ và em đang nghĩ cho bản thân em. Sự ích kỷ của em chỉ có bản thân em hiểu được.
Nhẫn anh tặng em sau ngày anh hôm đó cũng mất rồi. Có lẽ lần này mình đã chia tay thật rồi. Em không hận haytrách anh. Mà cảm ơn anh đã chăm sóc em thật tốt. Yêu em và quan trọng là anh đã thành thật với em.
Anh là người đàn ông tốt, lại giỏi giang. Anh nên tìm một người hợp với anh hơn là con bé ngốc như em. Em cũng sẽ tìm cho mình 1 người tốt hơn anh, đẹp trai hơn anh để cho anh biết em sống tốt như thế nào khi không có anh.
Em ổn. Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về. Em yêu anh!
Theo Guu.vn
Sắp cưới rồi tôi còn phát hiện bí mật khủng khiếp của người yêu
Tôi quen anh được một năm thì đồng ý nhận lời yêu, vì cảm động trước sự chân thành mãnh liệt. Anh đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc từng ly từng tí khiến bạn bè xung quanh đều phải ghen tỵ. Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc mãi cho đến khi phát hiện ra sự thật phũ phàng...
Công bằng mà nói, anh đẹp trai, cao ráo, lại có khiếu hài hước nên luôn khiến mọi người xung quanh được vui vẻ. Trong khi đó, tôi tuy xinh xắn nhưng trầm tính, già dặn dù thua anh đến 3 tuổ.i. Khác nhau là thế, nhưng khi yêu anh, tôi phát hiện ra giữa hai đứa có nhiều điểm tương đồng. Chưa lúc nào tôi cảm thấy chán khi ở bên anh. Tình cảm dành cho nhau ngày càng sâu đậm.
Anh cũng tỏ ra quan tâm, nâng niu tôi hết mực. Không những thế, chưa bao giờ anh đòi hỏi hay khiến tôi phải cảm thấy ngại ngần. Tôi chưa sẵn sàng, anh không hề ép, bắt tôi phải làm điều không thích. Tôi hạnh phúc vì có một người đàn ông đàng hoàng, đứng đắn như anh yêu thương và bảo vệ.
Tình cảm chín muồi cũng là lúc tôi muốn hai đứa cùng về ra mắt gia đình. Khỏi phải nói, cách cư xử lễ phép, đúng mực của anh chiếm được cảm tình của tất cả các thành viên trong gia đình tôi. Bố mẹ tôi còn cho phép hai đứa tự do đi chơi về muộn, dù lúc nào anh cũng đưa tôi về nhà trước 10 giờ. Thấy vậy, tôi cũng mừng trong lòng.
Nhưng về phía gia đình anh, tôi lại có cảm giác anh đang giấu giếm một điều gì đó. Bố mẹ anh không ngăn cản, nhưng có thái độ lạnh lùng, e dè khiến tôi hơi chạnh lòng. Đôi khi, họ còn nói bóng gió những điều khó hiểu. Tôi tủi thân cũng chỉ dám giữ trong lòng, không nói ra ngoài với ai.
Thế nhưng hóa ra, tất cả đều có nguyên do của nó. Hôm ấy đi làm về sớm, tôi cùng bạn mình đến một cửa hàng ăn mới khai trương, mà sau này tôi ước mình đừng bao giờ bước chân vào đó. Ngồi chưa kịp ấm chỗ, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, mà đến nằm mơ cũng nhận ra:
-Anh đã nói bao nhiêu lần, em đừng tìm đến đây nữa..
-Nhưng anh phải có trách nhiệm với con chứ, giờ con ốm, có một thân một mình em biết phải làm sao ?
-Thế thì từ trước sao em còn gây ra chuyện, giờ lại làm phiền đến cuộc sống của anh. Mỗi tháng anh đều gửi tiề.n cho em còn gì?
-...
-Anh sắp lấy vợ rồi, em đừng tìm anh nữa.
Nghe đến đấy, tai tôi chỉ còn lùng bùng tiếng khóc thút thít của người phụ nữ và cảm nhận được sự khó chịu của người đàn ông ngồi quay lưng phía sau mình. Dù hết sức bàng hoàng, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tìm cách rủ bạn đi nơi khác.
Suốt thời gian sau đó, tôi khổ sở vô cùng. Bí mật tìm hiểu, tôi phát hiện ra, mỗi tháng người yêu mình đều gửi một khoản tiề.n không nhỏ đến một số tài khoản nào đó, ở một thị trấn tỉnh lẻ cách xa thủ đô hàng trăm cây số. Tôi tìm đến tận địa chỉ nhà, thì phát hiện ra một chuyện động trời.
Hóa ra, bấy lâu nay, anh đã giấu tôi bí mật khủng khiếp. Anh đã có một đứa con riêng với người yêu cũ. Khi còn là sinh viên, chị kia chủ động để mang bầu, muốn ép anh cưới. Nhưng vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh thuyết phục người yêu bỏ cái thai trong bụng. Chị đa.u đớ.n chia tay rồi âm thầm giữ lại rồi về quê sinh con. Song do quá khó khăn, chị đành tìm đến anh nhờ sự giúp đỡ.
Tôi choáng váng trước sự thú nhận của chị. Đầu óc quay cuồng, tôi biết đáng trách nhất không phải người phụ nữ, mà do người đàn ông chối bỏ trách nhiệm của mình. Đáng tiếc đó lại là người đàn ông mà tôi yêu và có ý định kết hôn.
Hiện giờ, tôi vẫn vờ như mình chưa biết chuyện, dù trong lòng rối như tơ vò. Tôi không dám nói với bố mẹ, bởi nếu biết, họ sẽ cực lực phản đối. Tôi muốn nó chia tay nhưng không đủ can đảm thốt ra. Tình cảm tôi dành cho anh đã quá sâu đậm. Hằng đêm, tôi vẫn khóc ướt đầm gối mà không tìm ra cách giải quyết. Giá như ai đó cho tôi lời khuyên lúc này.
Theo Blogtamsu
Tôi nên cười hay nên khóc khi biết người hiến gan cho mình chính là tình nhân của chồng Người tôi bắt đầu đổ mồ hôi, tôi cố bấu víu hành lang để đi về phòng, đầu óc quay cuồng trong 1 mớ hỗn độn. Tôi ngất lịm trên sàn sau khi phát hiện ra sự thật về người hiến tặng gan cho mình. Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là một người giàu tình cảm. Anh...