Anh không phải lo cho em, cứ yêu cô ấy cho tốt!
Tôi có thể đi qua thời gian (dù là rất lâu) để nguôi ngoai những nỗi buồn mà bắt đầu lại. Tôi có thể đi qua mùa đông lạnh lẽo để chờ chút nắng xuân. Nhưng mùa của tuổi thì làm cách nào để đi qua? Và, những giây lặng phía sau duyên may ấy sẽ theo tôi đến bao giờ…
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy… Em ổn.
Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về.
Anh à, Hà Nội tháng 2 lạnh lắm. Không được ấm như ở Sài Gòn. Cách sinh hoạt, suy nghĩ của con người Hà Nội khác xa Sài Gòn mình lắm.
Lúc em mới ra em đã than thở với anh rất nhiêu nhưng bây giờ không có anh. Em cũng đã học được cách thích ứng với cuộc sống xa lạ này. Có lúc em cảm thấy dường như stress rất nặng.
Nghĩ lại 4 năm yêu nhau 2 đứa chia tay chắc cũng nhiều. Có lúc chia tay đến 1 năm nhưng rồi cũng quay trở về. Chắc tại lúc đó chưa hết nợ nhau đó.
Tình yêu của chúng ta không đẹp chẳng nói là không tý lãng mạn nào. Năm đầu người ta hạnh phúc còn mình thì cãi nhau liên miên. Năm thứ 2 thì giận hờn ghen tuông. Năm thứ 3 thì chia tay, mà không biết chia tay kiểu gì mà cách vài tháng lại nhắn tin hỏi thăm, hẹn đi chơi……1 năm đó tụi mình cũng tìm hiểu nhiều người nhưng không hợp rồi lại thôi. Năm thứ 4 thì lại quay lại.
Nhiều người nói tình yêu của chúng ta như trò con nít, không chín chắn. Ừ thì chúng ta còn trẻ mà, cứ yêu khi mình thích, mệt rồi thì nghĩ ngơi, hết mệt thì lại yêu. Tình yêu không phải là làm con người thoải mái hay sao?
Chúng ta không khác gì 2 đứa bạn thân, như người thân. Có bên cạnh cũng được, không cũng được nhưng không thể cắt đứt. Chẳng có người yêu nào lại đi kể cho nhau nghe về việc mình để ý ai. Nhưng tụi mình lại như vậy anh nhỉ. Vì cả anh và em đều biết dù cách xa bao lâu mình vẫn luôn cạnh nhau…
Lễ tết cũng chẳng có làm gì bất ngờ ngoài đi ăn, coi phim như các buổi hẹn hò bình thường. Mua quà tặng cho nhau cũng chỉ có 1 lần. Em nhớ em tặng cho anh 1 cái bóp da vào sinh nhật anh. Anh thì tặng cho em 1 chiếc nhẫn bạc vào Valentino năm thứ 2.
Em thì thích tự do, anh vừa thích tự do nhưng lại không thích em tự do vì anh sợ mất em nên đôi khi điều đó làm em nghẹt thở.
Em nghĩ chắc không có người con gái nào mà thả bạn trai mình đi lông bông như em. Chúng ta như đổi giới tính cho nhau anh nhỉ.
Tình yêu chúng ta không đẹp như trong những câu truyện ngôn tình em hay đọc. Em cũng không giỏi như nhân vật chính, tính cách có xu hướng “bạo lực” thân thể anh. Anh thì trong mắt các cô bạn mới gặp thì là soái nhưng tìm hiểu đi thì mới biết anh như các thiếu nữ mong manh dễ vỡ.
4 năm với tình yêu kỳ lạ. Nhiều cảm xúc trầm hơn thăng. Nhiều lần xa cách tưởng chừng không thể cứu vãn nhưng chúng ta vẫn không thể buông. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Anh đã gặp cô ấy…
Hôm đó là trước khi em đi Hà Nội để học. Mình gặp nhau sau 2 tháng không liên lạc vì giận hờn. Anh đã ôm em và nói:” Anh yêu em lắm. Anh chỉ muốn để thời gian tụi mình bình tĩnh lại thôi. Anh không nghĩ là em lại đi”. Anh buồn và cứ ôm chặt lấy em vậy đó.
Video đang HOT
Lúc nào cũng vậy. Em lỳ, em cứng đầu, ngang bướng nhưng anh đâu biết rằng chỉ cần 1 cái ôm ấm mỡ bụng của anh, cái xoa đầu nhẹ của anh sẽ làm em nguôi giận.
Em hỏi anh:” Trong thời gian không có em bên cạnh anh có thích ai không?”. Anh nói:” không nhưng anh có để ý đến 1 người con gái. Cô ấy và anh cùng 1 tuýp người. Thích những thứ nhẹ nhàng và trầm lắng. Nhưng cô ấy suy nghĩ chững chạc hơn anh. Có lẽ là giống em”.
Trái tim em bỗng run lên. Vì em cảm nhận được anh đối với cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Đâu ai muốn người mình yêu để 1 người con gái khác trong lòng.
Em nói anh:” Vậy anh quen cô ấy đi. Có lẽ cô ấy hợp với anh hơn em”. Anh hôn má em nói:”khùng quá. Anh với cô ấy chỉ là bạn. Có thể hơn bạn 1 chút nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Anh yêu em nhất”.
“Nhưng anh thích cô ấy. Nếu cô ấy hợp thì anh hãy quen cô ấy đi. Em muốn anh gặp nhiều người để anh tìm được người thích hợp với mình hơn. Để sau này anh không ngoại tình “.
Anh cười rồi cốc đầu em:”Nếu anh đến với cô ấy còn em thì sao ? Anh không nỡ tổn thương em vì em là 1 phần trong cuộc sống của anh. Để mọi thứ tự nhiên em nhé”.
Anh à, anh quên rồi sao. Em hiểu anh còn nhiều hơn chính bản thân anh. Vì anh là con người mà con người ai cũng cần có tình yêu.
Người con gái đầu tiên cho anh rất nhiều yêu thương, chăm sóc cho anh thật tốt. Ấy vậy mà khi quen em lại là người đầu tiên bắt anh phải đi làm thêm, ngừng ở nhà và đi chơi với bạn bè, bắt anh làm việc nhà, học nấu ăn,……. Em gần như đảo lộn cuộc sống của anh.
Em không muốn cuộc đời anh chỉ có gia đình, có mình em. Em muốn anh biết nhiều hơn nữa, rộng hơn nữa. Anh sẽ gặp nhiều người bạn tốt, vì em sợ khi không có em anh sẽ cô đơn.
Em không phải người trải đời nhiều, cũng không phải đứa giỏi giang hay nói tệ hơn là vô cùng hậu đậu. Không biết nấu ăn, không biết tính toán như thế nào hợp lý. Nhưng em hiểu anh cần bạn, cần mở lòng, cần hoạt bát và sống thoáng hơn, cần tự làm những điều mình thích.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến. Em ra Hà Nội học. Mình vẫn nhắn tin qua lại nhưng dần anh lạnh nhạt với em. Trong lòng em đã hiểu. Em nhắn tin dứt khoát với anh, cho anh biết trái tim anh đã thay đổi. Em đã không còn lý do ở cạnh anh
Anh xin lỗi em:” Anh định đợi cuộc sống em ngoài đó ổn định hơn mới nói với em. Anh xin lỗi em nhiều lắm. Anh sợ cô đơn, trái tim anh yếu mềm. Khi có em và không có em nó sẽ khác rất nhiều. Anh rất cần được chia sẻ, động viên. Anh không muốn cứ phải lủi thủi một mình. Em vẫn mãi trong tim anh nhưng em ơi hãy cho anh yêu thêm 1 người nữa em nhé…..em ở ngoài đó phải sống thật tốt nha”.
Dù đã biết trước nhưng trái tim cũng không giữ được mà khóc lên. Em đau. Dù chính bản thân nói anh quen cô ấy nhưng em vẫn thấy mình như bị phản bội. Em phải làm gì đây. Bên cạnh emanh sẽ cảm thấy cô đơn. Em không phải đang chứng tỏ mình là người vị tha hay rộng lượng mà ngược lại em rất ích kỷ và em đang nghĩ cho bản thân em. Sự ích kỷ của em chỉ có bản thân em hiểu được.
Nhẫn anh tặng em sau ngày anh hôm đó cũng mất rồi. Có lẽ lần này mình đã chia tay thật rồi. Em không hận haytrách anh. Mà cảm ơn anh đã chăm sóc em thật tốt. Yêu em và quan trọng là anh đã thành thật với em.
Anh là người đàn ông tốt, lại giỏi giang. Anh nên tìm một người hợp với anh hơn là con bé ngốc như em. Em cũng sẽ tìm cho mình 1 người tốt hơn anh, đẹp trai hơn anh để cho anh biết em sống tốt như thế nào khi không có anh.
Em ổn. Anh đừng lo cho em mà hãy yêu cô ấy thật tốt anh nhé! Em cũng lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho mình. Đợi em nhé, đợi đến khi em trưởng thành, đến khi tình yêu của tụi mình thành hoài niệm em sẽ về tìm anh như 1 người bạn thân trở về. Em yêu anh!
Theo Guu.vn
Tôi chờ chồng sẵn trong nhà nghỉ rồi nói: "Đêm nay anh muốn trả cho em bao nhiêu"
Chồng tôi lắp bắp, còn tôi bắt đầu cởi váy ra, để lộ bộ đồ lót màu đỏ. Tôi nhìn trân trân vào mắt chồng rồi nói: "Em cũng quyến rũ đúng không? Anh muốn trả cho em bao nhiêu đêm nay?" và rồi...
Thú thực tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của chị em kể về việc chồng mình ngoại tình với những tình huống rất oái ăm. Tôi cũng tự nhủ bản thân phải kiểm tra, phải đề phòng chồng nhưng rồi tôi vẫn tin tưởng anh ấy và nghĩ rằng chồng mình sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu.
Vì ở n hà anh luôn yêu thương chiều chuộng tôi và con. Cuối tuần vẫn đưa mẹ con đi trung tâm mua sắm mua sách và cà phê rất lãng mạn tình cảm. Tôi cứ sống ngập chìm trong niềm hạnh phúc của một gia đình kiểu mẫu, để rồi thảng thốt giật mình khi bão bùng ập đến cửa nhà mình.
Vào 1 hôm tôi nghe được chồng đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng đọc sách lúc đêm muộn. Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng và có vẻ anh đang rất vui. Tôi nín thở áp tai vào cửa để nghe để rồi suýt gục ngã:
- Ừ anh cũng nhớ em lắm Nhóc à! Anh yêu em rất nhiều. Em ngủ đi nhé, mai anh qua đón ăn trưa nha. Hôn em.
(Ảnh minh họa)
Tôi sụp đổ hoàn toàn cố bấu víu lấy tường để đi vào phòng ngủ. Tôi khóc ướt cả gối, ngàn câu hỏi vây bủa trong đầu. Đây là cảm giác tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua, đúng là tệ thật. Người bủn rủn, đầu óc quay cuồng tất cả thật hỗn độn cứ như mình sắp chết đến nơi vậy. Vâng đó là cảm giác bị người mình yêu thương nhất phản bội.
Tôi học bí quyết của mấy chị em cắm sừng đó là cố nhẫn nhịn và để ba mặt 1 lời có bằng chứng rạch ròi mới tuyên án. Mấy ngày tiếp theo tôi gầy sộc đi, vì mất ăn mất ngủ khóc nhiều và không tập trung được vào cái gì. Chồng bảo đưa tôi đi khám, nhưng tôi bảo do công việc hơi áp lực chứ không có gì nghiêm trọng.
Qua điều tra tôi biết được cô gái chồng tôi đang cặp là 1 cô sinh viên năm cuối, cao ráo xinh xắn và rất biết cách lấy lòng đàn ông. Lòng tôi đau rạn vỡ, thì ra chồng mình cũng như bao người đàn ông khác thích hoa thơm cỏ ngọt và không ngần ngại từ chối của lạ.
Nhìn những bức ảnh họ tay trong tay mà tôi nghẹn lòng. Tôi muốn phá nát tất cả, sự cuồng ghen nổi lên trong tôi. Nhưng tôi muốn tất cả phải diễn ra 1 cách hay ho nhất, tôi căm thù sự phản bội. Đêm ấy tôi bảo chồng về nhà sớm ăn cơm, dĩ nhiên anh không từ chối.
Cũng may cho tôi là đọc được tin nhắn hẹn hò của họ. Cô bé kia nhắn là: "Em chờ anh ở nhà nghỉ X nhé, lát đến gọi em". Tin nhắn hiện trên màn hình, tôi không ấn mở đọc vì sợ chồng biết nhưng vẫn nắm được nội dung. Lúc đó mới hơn 8 giờ, tôi lấy cơ đưa thằng Bi qua nhà cô bạn cùng khu phố chơi. Chồng tôi đọc tin nhắn xong cũng bảo với vợ: "Anh có chút chuyện phải ra ngoài, anh sẽ về sớm. Mẹ con đi chơi vui vẻ nhé, nhớ về sớm em nha".
Tôi gật đầu ôm con đi, dù trái tim đau như thắt. Cá đã cắn câu, tôi mượn xe cô bạn phóng theo chồng. Đi trên đường tôi nảy ra kế hoạch mới, tôi lấy số lạ vừa mua để nhắn tin: "Anh ơi nhà nghỉ đó hết phòng rồi, anh qua số 4 đường X nhé, số điện thoại kia của em hết tiền và máy em cũng sắp hết pin nữa nên anh không cần gọi lại đâu. Em lấy phòng xong em nhắn tin số phòng cho anh nhé".
Chồng tôi không nghi ngờ gì liền nhắn lại "ok cưng". Tôi phi xe quay lại nhà nghỉ vừa hẹn lão ta và nhanh chóng đặt phòng. Cũng may tôi đi xe bạn nên chồng không nhận ra biển số. Lên đến nơi tôi hít 1 hơi thật sâu rồi nhắn: "Phòng 205 tầng 3 anh nhé, anh lên đi Nhóc đang chờ anh rồi nè".
(Ảnh minh họa)
Tôi cởi áo khoác ngoài ngồi ở giường run rẩy chờ chồng. Một lát sau tôi ngó ra ngoài thấy ô tô chồng đỗ trước cửa, trống ngực đánh liên hồi. 5 phút sau có tiếng gõ cửa, tôi thở mạnh rồi đến mở cánh cửa ra.
- Em... sao em lại ở đây.
- Anh vào đi.
Chồng tôi lắp bắp, còn tôi bắt đầu cởi váy ra, để lộ bộ đồ lót màu đỏ. Tôi tiến sát lại chồng, còn anh ta mặt tái mét nói:
- Em đang định làm gì vậy?
- Em phải hỏi anh mới đúng chứ, em cũng quyến rũ đúng không? Anh muốn trả cho em bao nhiêu đêm nay?
- Em điên rồi.
- Đúng vậy, tôi điên lâu rồi. Tôi điên từ ngày phát hiện anh có con đàn bà khác, tôi điên vì chồng mình ngoại tình, tôi điên vì ngu ngốc tin lời anh.
Tôi hét lên rồi khóc như mưa. Chồng tôi ôm lấy tôi rồi xin lỗi:
- Anh sai rồi, anh xin lỗi. Hãy tha thứ cho anh.
(Ảnh minh họa)
Tôi lấy sức đẩy anh ta ra:
- Khốn nạn, đàn ông các anh cứ làm sai rồi xin lỗi là xong ư? Tôi không đáp ứng đủ cho anh sao, hay anh chê tôi già rồi xấu rồi nên anh mới đi tìm của lạ.
Tôi gằn lên đến khàn cổ. Tôi mặc váy vào rồi bỏ đi. Chồng tôi cũng chạy theo nhưng tôi dứt tay anh ta ra rồi nói: "Anh đừng động vào tôi, tôi thấy bẩn thỉu lắm".
Hôm đó tôi khóc như mưa, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể thốt ra những lời như vậy, có lẽ khi bị phản bội sẽ khiến người ta muốn bộc phát tất cả. Chúng tôi không ly hôn vì tôi không muốn con bị tổn thương, nhưng để tha thứ và bắt đầu lại thì tôi nghĩ tôi cần rất nhiều thời gian.
Theo Một Thế Giới
Sắp cưới rồi tôi còn phát hiện bí mật khủng khiếp của người yêu Tôi quen anh được một năm thì đồng ý nhận lời yêu, vì cảm động trước sự chân thành mãnh liệt. Anh đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc từng ly từng tí khiến bạn bè xung quanh đều phải ghen tỵ. Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc mãi cho đến khi phát hiện ra sự thật phũ phàng... Công bằng mà...