Anh hãy cứ ra đi
Anh hãy cứ hững hờ với tình cảm của em anh nhé… (Ảnh minh họa)
Anh hãy cứ ra đi, mình đừng gặp nhau nữa, đừng để trái tim em lại tiếp tục đập thật nhanh khi thoáng nhìn thấy anh. Nhưng anh đừng lạnh lùng như thế.
Anh đã đến với em thật bất ngờ, nhưng chẳng khác nào một cơn gió lốc cuốn sạch sự bình yên trong cuộc sống của em. Anh chẳng cố tình đâu, em biết, nhưng chính sự vô tình vô ý ấy mới khiến nhịp đập của trái tim chưa bao giờ rung động nhiều đến thế phải rối loạn. Anh ở rất gần mà em thấy anh xa xôi vạn dặm. Em cũng chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn thôi, chỉ dám nói thật ít, cười thật nhiều để che đậy đủ thứ cảm xúc nhảy múa trong đầu khi ở bên anh. Em không muốn anh nhận ra tình cảm của em dành cho anh đâu, thật đấy, vì em tự nhủ chúng ta không phải dành cho nhau, giống như anh ở phương bắc còn em mãi thuộc về phương nam. Giữa chúng ta còn có khoảng cách nghìn trùng cả về địa lý, về tuổi tác, lối sống không thể lấp đầy, nhất là khi có người không muốn lấp đầy.
Thật lòng em không bao giờ biết anh nghĩ gì về em cả. Với anh, em hẳn chỉ là một cô bé, tất nhiên không phải cô bé 13 đâu phải không anh? Nhưng vẫn chỉ là một cô bé thôi. Anh không dám và không muốn xóa khoảng cách giữa chúng mình, nên anh càng lạnh lùng hơn và xa cách hơn. Hay là với anh, em cũng chỉ là một người giống như trăm người khác, như tất cả các cô gái đã từng biết anh, quen anh, và xúc động vì anh? Liệu em có suy bụng ta, ra bụng người không, khi em có cảm giác rằng bất kỳ cô gái nào quen anh đều cảm mến và yêu thương anh như em? Trong mắt em, anh xứng đáng được như thế, vậy nên em càng thấy tình cảm của mình nhỏ bé và tầm thường quá, tầm thường như tình cảm của trăm người cho anh.
Đừng để trái tim em lại tiếp tục đập thật nhanh khi thoáng nhìn thấy anh… (Ảnh minh họa)
Anh đã thừa từng trải để lèo lái mình thoát khỏi những vũng lầy tình cảm của các cô gái rồi, nên cũng chẳng khó khăn gì để anh phán đoán, hay nhận ra tình cảm của em hướng về anh. Anh không muốn đón nhận. Vì em quá trẻ so với anh. Vì em quá nhỏ bé. Vì em chỉ là một người em. Hay vì anh vẫn chỉ có một tình yêu đó? Người ta thường bảo, đàn ông càng chung thủy thì càng là mẫu hình lý tưởng của phụ nữ. Nếu anh lăng nhăng thì em đã chẳng yêu anh rồi. Em chỉ còn biết yêu, giận và ghen âm thầm mà thôi, vì em đâu có tư cách gì để bùng ra tất cả những cảm xúc ấy? Với anh, em chỉ như một cô gái mới lớn. Vậy nên có bao giờ anh nghĩ rằng, những con sóng tình cảm của em cũng sẽ nguôi dần đi không anh?
Video đang HOT
Những ngày này, em sợ khi có người nhắc đến tên anh trước mặt em. Em sợ khi thoáng thấy hình bóng dáng anh ở đâu đó, dù ngoài đời thật hay trong ảnh, sợ bởi vì tại sao em có thể nhận ra anh nhanh đến thế, rõ ràng đến thế? Em cay đắng khi nghe những bài hát có tâm sự như em. Em cũng chưa bao giờ mất ngủ, vật vã nhiều như thế. Em không muốn đâu, nhưng lý trí của em chưa đủ mạnh để lấn át trái tim anh ạ.
Em tự thấy mình chưa từng động chạm đến cuộc sống của anh, chưa từng làm phiền gì anh cả. Rất nhiều những người quanh anh coi anh như tri âm tri kỷ, họ chẳng ngại xin anh cố vấn mọi thứ trên đời. Còn em chỉ dám lặng lẽ đứng xa xa. Có những điều muốn hỏi anh thì cũng phải đấu tranh tư tưởng năm lần bảy lượt mới dám gửi email hoặc nhắn tin để hỏi. Em lúc nào cũng tự nhủ không biết anh có đang bận không, rằng những thắc mắc của em có làm anh bực mình không, rằng việc trả lời em có làm anh tốn thời gian không… Vì vậy những câu hỏi của em dành cho anh đã thưa dần, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa đâu anh.
Anh hãy cứ hững hờ với tình cảm của em anh nhé. Nhưng xin anh đừng lạnh lùng như thế. Xin anh đừng cắt đứt mọi liên lạc, mọi cách liên hệ để em có cảm giác anh ghét em vô cùng. Mình không gặp nhau nữa, không sao cả. Nếu có gặp nhau, đừng vồn vã như xưa, cũng không sao cả. Nhưng chỉ cần cho em được biết anh vẫn khỏe, vẫn đang làm việc, và quan trọng hơn, cho em biết chúng ta vẫn đang tồn tại giữa cõi đời này.
Theo Ictnews
Chồng tôi lén lút "yêu" em họ, sàm sỡ ô sin
Tôi như chết đứng tại chỗ khi thấy chồng mình và cô em gái ấy đang quấn quýt lấy nhau...
Một đêm, tôi tỉnh dậy và không thấy chồng bên cạnh, theo linh tính mách bảo, tôi chạy sang phòng bên và thật không ngờ khi phải tận mắt chứng kiến cảnh chồng và cô gái ấy đang quấn quýt lấy nhau.
Tôi là người phụ nữ thành đạt trong công việc nhưng có những nỗi niềm riêng không phải ai cũng có thể hiểu và chia sẻ cùng tôi.
Người ta nói "Đằng sau người phụ nữ thành đạt là người chồng nát rượu". Chồng tôi không vậy... và tôi đang phải đứng trước một lựa chọn quan trong của cuộc đời mình, ly hôn hay tiếp tục chung sống? Tôi đã suy nghĩ nhiều tháng nay nhưng vẫn chưa biết phải quyết định thế nào để tốt nhất cho gia đình mình, cho các con mình có diều kiện sống, có môi trường hình thành nhân cách tốt nhất. Tôi kính mong các anh chị hãy lắng nghe hoàn cảnh của tôi và cho tôi lời khuyên, để tôi khỏi mắc sai lầm và phải ân hận vì quyết định của mình.
Năm nay tôi 33 tuổi, có công việc và thu nhập ổn định, về kinh tế có thể tự lo cho mình và các con. Tôi có hai con trai ngoan ngoãn. Mọi người nhìn vào, ai cũng đánh giá gia đình tôi rất cơ bản và hạnh phúc, bởi chúng tôi cư xử với nhau rất văn hóa, không bao giờ xảy ra to tiếng hay cãi cọ. Chúng tôi kết hôn được tròn mười năm trên cơ sở tình yêu tự nguyện.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình còn giữ nhiều nếp sống phong kiến với một người cha nghiêm khắc nên sau khi xa gia đình bước vào cuộc sống xã hội, ngoài vốn kiến thức chữ nghĩa học được ở trường, tôi rất ngờ nghệch về vốn sống. Anh không chỉ mang đến cho tôi tình yêu, sự bình yên mà còn từng là thần tượng của tôi vì vốn kiến thức xã hội phong phú. Tôi từng cảm ơn ông trời cho tôi gặp anh, cảm thấy mình vô cùng may mắn hạnh phúc.
Trong suốt thời gian yêu nhau và trong 10 năm kết hôn, chúng tôi luôn xa nhau vì điều kiện anh công tác xa nhà nên thi thoảng mới về vài ngày. Chừng ấy năm chung sống, cũng có vài lần tôi nghe mọi người xì xào chuyện anh ngoại tình bên ngoài nhưng tôi vốn đã rất tin tưởng và tôn trọng anh nên chuyện đồn thổi không có chứng cứ, tôi cũng nhẹ nhàng bỏ qua.
Dù tôi cố gắng để quên mọi chuyện và giúp chồng bớt mặc cảm nhưng tự đáy lòng tôi không quên được sự ám ảnh đó
Năm 2006, anh chuyển công tác về gần nhà, chúng tôi có nhiều thời gian chăm sóc nhau hơn. Nhưng cũng chính thời điểm này, anh lại làm tôi buồn vì cách sinh hoạt giờ giấc bừa bãi, đi sớm về khuya, lại tỏ ra khó chịu khi tôi muốn biết anh đi đâu, làm gì. Tôi đi đâu, làm gì cũng nói với anh rất rõ ràng và cũng muốn anh đối với tôi như vậy nhưng cách đối xử của anh khiến tôi ấm ức, tình cảm gia đình cũng bớt nồng ấm.
Gia đình bên chồng tôi có một người anh lớn tuổi mà không chịu lấy vợ. Bên quê ngoại tôi có một cô gái muộn chồng rất ngoan ngoãn. Hai bên gia đình đã nói chuyện và có ý ghép đôi cho họ. Anh bên chồng không chịu về quê tôi "xem mặt" cô gái. Giữa năm 2008, tôi đã đưa cố ấy ra nhà tôi cho hai người làm quen. Cô gái thì ưng thuận nhưng anh chồng tôi lại chê. Cô gái ấy rất ngoan ngoãn, đảm đang, hình thức cũng không đến nỗi nào. Mẹ tôi rất quý nên bảo tôi cố gắng mai mối giúp đỡ cho có tấm chồng đỡ khổ. Ở quê tôi, con gái ế chồng sống rất khổ. Tôi cũng coi cô như em gái và rất nỗ lực mai mối. Thời gian đó cô ấy chung sống cùng chúng tôi như một thành viên trong gia đình.
Một đêm, tôi tỉnh dậy và không thấy chồng bên cạnh, theo linh tính mách bảo, tôi chạy sang phòng bên và tôi như chết đứng tại chỗ khi phải tận mắt chứng kiến cảnh chồng và cô em gái ấy đang quấn quýt lấy nhau. Tôi rất sốc nhưng sau khi sau nghĩ kỹ thấy mình vẫn yêu chồng, vẫn cần cuộc hôn nhân đó, tôi đã tha thứ chồng, lặng lẽ cho cô gái về quê. Trong suốt thời gian ấy, dù không nhắc lại chuyện đó, dù tôi cố gắng để quên mọi chuyện và giúp chồng bớt mặc cảm nhưng tự đáy lòng tôi không quên được sự ám ảnh đó. Sau đó vài tháng anh lại quyết định đi làm xa, chúng tôi lại sống xa nhau.
Công việc bận rộn, hai con lại còn quá nhỏ nên tôi đã quyết định thuê người giúp việc. Đó là một cô cháu gái của một chị bạn ở quê có hoàn cảnh rất khó khăn đến trông con cho tôi. Cháu rất ngoan, tôi quý cháu như con mình. Và cho đến một năm sau, vào dịp kỷ niệm 10 năm ngày cưới, chúng tôi tổ chức một ngày kỷ niệm nho nhỏ. Chúng tôi đã đi chợ cả ngày, đi chọn nhẫn cưới (vì lúc cưới, anh chưa có nhẫn cưới tặng tôi). Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới lại được sống trong cảm giác hạnh phúc thực sự như vậy. Và nếu mọi chuyện tồi tệ không xảy ra thì chắc chắn, tôi đã quên hẳn đi chuyện cũ.
Dường như ông trời cố tình trêu người cuộc sống chồng vợ của chúng tôi vì thế mà tôi đeo nhẫn cưới chưa được một ngày lại xảy ra chuyện... Ngay đêm hôm đó, anh đã vào và sàm sỡ cô cháu gái khiến cháu khiếp sợ đòi về quê. Cháu cho biết, lần trước về thăm nhà anh cũng sàm sỡ cháu nhưng cháu sợ không dám nói với tôi, lần này anh đã làm tổn thương cháu nên cháu mới quyết định nói cho tôi biết sự thật. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi... Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết những cảm xúc tôi đã trải qua...
Tôi có nên chia tay anh... khi các con tôi rất cần sự yêu thương của người bố?
Ngay sau khi mọi chuyện vỡ lỡ, anh đã xách vali đi công tác với một cái tin nhắn xin tôi tha thứ. Từ đó đến nay, anh cũng chưa nói gì với tôi về chuyện này. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều tháng nay mà vẫn chưa đưa ra được quyết định đúng đắn. Thứ nhất, cuộc đời tôi đến bây giờ không thể nói đến hai chữ hạnh phúc nữa rồi. Mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về một mục tiêu duy nhất, đó là các con tôi có điều kiện sống, môi trường phát triển, nhân cách tốt nhất. Tôi đã tìm hiểu các hoàn cảnh, cuộc sống của những người phụ nữ sau ly hôn, tái hôn, những bà mẹ đơn thân, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình khiếm khuyết để lựa chọn một quyết định cho mình. Vấn đề tôi quan tâm nhất hiện nay là việc ly hôn của tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bố mẹ tôi và cuộc sống của các con tôi? Hơn nữa, tôi rất buồn khi nghĩ đến bố mẹ tôi vì từ trước đến nay, tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Sự thành công, hạnh phúc của tôi là liều thuốc an thần quan trọng cho tuổi già của bố mẹ. Tôi sợ sau khi biết chuyện của tôi, bố mẹ tôi sẽ suy sụp mất.
Thứ hai là các con tôi, chúng rất yêu bố. Chúng tôi nhắc đến anh rất nhiều trong câu chuyện hằng ngày. Anh rất có uy đối với các con tôi và tôi biết các con cũng rất cần một người cha để phát triển nhân cách. Nếu ly hôn, tôi không thể nuôi dạy con tôi một cách tốt nhất được. Nhưng nếu vì những nguyên nhân ấy mà tiếp tục chung sống thì tôi sợ khi sống với chồng, tôi chỉ còn lại sự khinh thường. Tôi khó có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì để đối xử với anh bình thường như trước. Cuộc sống sẽ rất gượng gạo và các con tôi rất nhạy cảm. Nếu bố mẹ không hạnh phúc thực sự thì cũng ảnh hưởng đến lối sống và nhân cách của chúng sau này. Nhất là khi chúng trưởng thành và bước vào cuộc sống gia đình. Hơn nữa, suốt cả cuộc đời đời này, tôi sẽ phải dằn vặn khi phải đối diện với anh trong cuộc sống hàng ngày. Điều đó sẽ khiến tâm lý tôi không thoải mái, ảnh hưởng đến cách ứng xử của tôi với mọi người và nhất là đối với các con. Tôi sợ nếu tiếp tục chung sống cuộc sống vợ chồng gượng ép và tôi không sống thật với tình cảm của mình, luôn kìm nén cảm xúc rồi tôi sẽ biến đổi thành con người khác... Như thế liệu tôi chịu đựng được bao lâu và chắc chắn mọi ứng xử của tôi sẽ ảnh hưởng đến các con?
Thời gian này, tôi rất hay cáu gắt, tôi sợ mình sẽ trở thành một người mẹ bạo lực và tồi tệ mất. Tôi mong muốn khi đọc được những dòng tâm sự này, các bạn đọc của chuyên mục Tâm sự hãy giúp tôi, cho tôi những lời khuyên bổ ích để tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nghĩa SG (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai Anh bỏ tôi lại một mình với viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi đã cắn răng chịu đựng để chiều anh, chịu đựng cả thân hình nặng trịch đè lên thân thể yếu đuối của tôi, chịu đựng đau đớn, cào xé để anh có được những phút giây ân ái thăng hoa... Và cuối cùng, anh bỏ tôi lại một mình...