Anh hãy bước tiếp đi, còn em phải quay về
“Với anh, đám cưới chỉ là một thủ tục, hình thức còn với em, nó là minh chứng của tình yêu. Em có thể chờ anh, nhưng thời gian không chờ em thêm nữa…”
Nhận được quyết định thăng chức, Nam phóng như điên về nhà My để tìm gặp cô. Cánh cửa vừa mở ra, nét mặt Nam hân hoan và ôm chầm lấy bạn gái của mình:
- “Em nhìn này, anh được bổ nhiệm lên vị trí cao hơn rồi, anh đã chờ đợi ngày đó bao lâu rồi, cuối cùng nó đã đến. Anh chạy về báo tin cho em luôn đó”.
Đôi mắt My rơm rớm, thiếu chút nữa cô bật khóc. Niềm vui của anh cũng là hạnh phúc của cô. Có thể anh chỉ mừng vì công việc thăng tiến, nhưng cô có nhiều lí do hơn thế để vui.
- “Chúc mừng anh, vào nhà đi, em sẽ nấu một bữa tối ngon nghẻ để ăn mừng sự kiện đặc biệt này”
- “Ừ, ừ”
Nhìn Nam như một đứa trẻ vừa được quà, My thấy xốn xang trong lòng. Vậy là bao năm chờ đợi cũng có ngày toại nguyện.
Tối đó, My chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng sự thăng tiến của Nam. Cả hai đã có những phút giây lãng mạn và đầy tiếng cười bên nhau.
Những tủi thân, hờn giận nhiều tới nỗi cô chai cảm xúc. My không nói gì nữa. Việc cô có thể làm là chờ đợi… chờ đợi và không biết phải chờ đợi tới bao giờ. (Ảnh minh họa)
Hơn 1h đêm, nằm trên chiếc giường ấm áp, My nép vào lồng ngực của Nam. Cô thấy anh còn thức, hình như anh trằn trọc điều gì:
- “Anh sao thế? Khó ngủ à?”
- “Anh hơi lo lắng một chút, nhận chức mới là đi kèm với những thách thức, có thể anh sẽ về muộn hơn mỗi ngày, công việc sẽ chồng chất hơn. Nhưng đây là đam mê của anh, là mục tiêu anh cố gắng thế nên anh sẽ không từ bỏ”
My cố giữ cho giọng bình thường nhất rồi ngước mắt lên hỏi Nam:
Video đang HOT
-”Em tin anh làm được. Nhưng còn chuyện chúng mình… mình cưới đi anh”
Đời người con gái, có lẽ giây phút hạnh phúc nhất là khi được nghe lời tỏ tình và cầu hôn từ người đàn ông mà mình yêu. Nhưng thôi, ở cái tuổi 30 này, trong cái bối cảnh đã sống với nhau như vợ chồng, My chẳng câu nệ cho điều đó nữa. Xét cho cùng, ai đề xuất không quan trọng, quan trọng là cả hai xác định cưới nhau… Cô bỏ qua sự tủi thân của chính mình để bàn về một kết cục mà bao lâu cô mong đợi:
- “Đợi một chút đi em… Anh vừa mới nhận chức lại lập gia đình luôn, công việc không chu toàn được, như thế sẽ rất mất uy tín. Chúng mình bây giờ có khác gì vợ chồng đâu, sống cùng một nhà, ngủ chung một giường, đám cưới chỉ là thủ tục thôi em ạ”
- “Nhưng… em đã 30 tuổi, em muốn chúng mình cưới và em muốn có những đứa con. Phụ nữ càng lớn tuổi càng khó sinh nở, em không muốn như vậy chút nào”
- “Đợi anh thêm một chút nữa thôi, công việc ổn định là mình cưới luôn… Anh cũng muốn có con lắm rồi”
Cô khép đôi my lại. Cô không khóc vì những lần như thế này đâu phải ít. Những tủi thân, hờn giận nhiều tới nỗi cô chai cảm xúc. My không nói gì nữa. Việc cô có thể làm là chờ đợi… chờ đợi và không biết phải chờ đợi tới bao giờ.
***
My không biết nên trách ai cho những năm tháng tuổi trẻ của mình đã trôi đi trong chờ đợi. Ngày cô quyết định yêu Nam, mẹ đã nói với cô rất nhiều về sự chênh lệch tuổi tác. Nhưng tình yêu đã khiến cô bất chấp tất cả. My bỏ qua nhiều người đàn ông khác để yêu Nam – chàng trai kém cô tới 3 tuổi.
Cô chuyển về sống cùng Nam sau 2 năm yêu nhau. Tính đến giờ cũng hơn 5 năm rồi. Cô không nhớ mình phải đề nghị và bị bác bỏ lời đề nghị bao nhiêu lần… Chỉ biết cho tới khi bước sang tuổi 30, cô vẫn chưa có cơ hội được mặc chiếc váy trắng và trở thành cô dâu.
Nam còn trẻ và Nam có tham vọng. My không thể bắt Nam từ bỏ mọi cơ hội và mục tiêu cuộc sống chỉ vì một đám cưới. Với Nam, ở độ tuổi này, điều mà anh coi trọng là sự nghiệp, còn với một người đàn bà 30 tuổi như My, gia đình mới là ước vọng của đời cô.
Hơn nửa năm sau khi nhậm chức, Nam trở về nhà với một tờ quyết định:
- “Anh được phân công ra nước ngoài tu nghiệp 2 năm. Theo em, anh có nên đi không? Anh băn khoăn rất nhiều vì sang tháng đã đi rồi, mà đi như vậy lâu quá”
My chững lại vài giây rồi tiếp tục nấu món ăn trên bếp:
- “Đây là cơ hội tốt mà anh, anh nên đi, khi về vị trí của anh sẽ rất vững chắc. Dù sao cũng không phải quá lâu”
My không tỏ ra cao thượng trong quyết định này, My cũng không đưa ra một phép thử. Cô chỉ đơn giản nói đúng những gì cần nói và để cho Nam lựa chọn.
- “Nhưng em sẽ phải ở nhà một mình một khoảng thời gian dài, mà như thế…”
- “Em không sao. Em đâu còn trẻ con nữa, cũng hơn 30 tuổi rồi mà”
- “Chuyến này anh đi, nhất định sau khi về chúng mình sẽ cưới luôn. Em ráng đợi anh thêm một chút nhé”.
***
Ngày tiễn Nam lên đường, My tươi vui rạng rỡ. Cô không muốn Nam phải nặng lòng vì một người ở lại…
Sang tới đất nước người, điều đầu tiên Nam nhận được là lá thư thật dài. Anh không đủ bình tĩnh để hiểu hết những gì My nói trong thư, anh chỉ nhớ được những điều đau đớn nhất: “Với anh, đám cưới chỉ là một thủ tục, hình thức còn với em, nó là minh chứng của tình yêu. Em có thể chờ anh, nhưng thời gian không chờ em thêm nữa… Thế nên, anh cứ tiến về phía trước, em hèn nhát xin quay đầu lại”.
Nam thấy trái tim mình trống rỗng, đây là lựa chọn của anh và anh luôn gạt My ra khỏi những quyết định của mình. 2 năm nữa anh mới về, vì thế Nam không dám níu kéo. Anh nhìn về phía phương trời xa xôi và thấy một màu xám giăng kín tim mình.
Theo Guu
"Chỗ đó của em vẫn căng tròn thế kia có sao đâu, cho anh làm tí đi, 2 phút là xong mà!"
Nhìn tôi nóng bỏng, quyến rũ trong bộ váy hở ngực đó, lão cứ nuốt nước bọt ừng ực. Lúc tôi cảnh cáo lão là 2 tuần nay chỉ được ngắm thôi, cấm sờ vào hiện vật, lão tỏ ra bất mãn lắm khiến tôi sướng rơn.
Thế là tôi đành tặc lưỡi, nhắm mắt cho lão làm liều. (ảnh minh họa)
Chuyện là thời con gái, tôi đã nổi tiếng vì vòng 1 có như không của mình. Chính cái vòng 1 lép kẹp ấy khiến tôi tự tin chẳng dám nhận lời yêu ai mãi đến khi gặp anh, cũng là chồng tôi hiện tại. Cũng vì hồi đó tôi bị anh lừa.. Nhìn dáng vẻ khù khờ, kính dày cộp, lúc nào cũng chúi đầu vào sách vở của anh ai nghĩ anh quan tâm đến chuyện to hay bé đâu. Nào ngờ tới khi lấy nhau về rồi, anh suốt ngày lôi bức tường thành của tôi ra trêu chọc. Chuyện vợ chồng của chúng tôi vẫn ổn thôi nhưng bị chồng châm chọc hoài như thế tôi cũng tức chứ.
Thế nên ngay lúc chưa phải bận tâm lo lắng chuyện con cái, tôi quyết đi tân trang vòng 1 cho lão chồng phải lác mắt, không dám chọc ngoáy tôi nữa. Sau 7 tháng tiết kiệm, tôi cũng đến 1 trung tâm thẩm mỹ có tiếng để hỏi về chuyện nâng ngực. Được tư vấn nhiệt tình nên tôi cũng hào hứng lên nhiều, hẹn lịch để tiến hành phẫu thuật ngay trước dịp kỷ niệm cưới 2 năm.
Tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật, tôi không thể tin vào mắt mình khi thấy ngực mình căng tròn, bóng bẩy như thế. Tôi còn tự tát mình mấy cái để chắc chắn không phải nằm mơ nữa.
Trước khi ra về, bác sỹ còn dặn dò tôi kỹ lưỡng phải kiêng khem chuyện vợ chồng và nhẹ nhàng ít nhất là 2 tuần. Tôi nghe thấy thế xong cười thầm trong bụng phen này gã chồng tôi tha hồ ấm ức, gì chứ chỉ được nhìn không được sờ mó thì ai chả tức.
Đêm kỷ niệm 2 năm cưới nhau của chúng tôi diễn ra vô cùng ngọt ngào. Lão chồng tôi ngày thường mồm miệng ngoa ngoắt là thế nhưng lúc cần cũng lãng mạn lắm. Nhìn tôi nóng bỏng, quyến rũ trong bộ váy hở ngực đó, lão cứ nuốt nước bọt ừng ực. Lúc tôi cảnh cáo lão là 2 tuần nay chỉ được ngắm thôi, cấm sờ vào hiện vật, lão tỏ ra bất mãn lắm khiến tôi sướng rơn.
Ấy vậy mà tới lúc tôi vừa lên giường thì chồng đã chồm tới, hôn rối rít. Tôi đẩy lão ra, nhăn mặt:
- Em đã bảo là không được rồi cơ mà, của 1 đống tiền đấy, anh làm hỏng là không đền được đâu
- Anh thấy chỗ đó của em vẫn căng tròn thế kia có sao đâu, cho anh làm tí đi, 2 phút là xong mà - Lão ngon ngọt dỗ dành: Hôm nay kỷ niệm ngày cưới chả nhẽ em bắt anh ăn chay? Khổ thân anh ra..
Đấy, tôi đã bảo lão chồng tôi bình thường suốt ngày trêu chọc vợ nhưng khi cần thì mồm miệng ngọt xớt lắm mà. Thế là tôi đành tặc lưỡi, nhắm mắt cho lão làm liều.
Được 10 phút tôi bắt đầu thấy chỗ đó không ổn nhưng lão chồng thì vẫn hăng say hành sự lắm, không thèm đếm xỉa đến mấy cái cấu véo của tôi. Lúc sau thỏa mãn xong, lão nằm phịch xuống, không quên hôn tôi cái chụt vào má rồi bắt đầu ngáy đều đều. Tôi thì vẫn thấy bất an nên chui vào nhà tắm xem thử. Nhìn mình trước gương, tôi kêu trời thảm thiết, một bên ngực của tôi có vẻ bị... lệch mất rồi. Tôi hùng hổ ra ngoài cầm chổi quật cho lão chồng đang ngủ 1 trận, bù lu bù loa. Lão lồm cồm bò dậy kêu la:
- Đâu có sao, vẫn đều, vẫn đẹp mà, em cứ tưởng tượng
- Tưởng cái gì mà tưởng, anh nhìn thế này mà dám bảo không lệch à?
- Thì có lệch chút anh cũng có chê đâu..
"Bốp!" tôi tương cả cán chổi vào đầu lão.
Trời vừa sáng là tôi bắt chồng đến đến trung tâm thẩm mỹ ngay. Bác sỹ kiểm tra một hồi rồi nhìn tôi cười tủm tỉm:
- Không sao đâu nhưng mà anh chị chú ý kiêng khem đi nhé
Lão chồng trên đường về cứ ra rả: "Đấy anh đã bảo mà, em cứ tưởng tượng ra" còn tôi thì hạ quyết tâm sẽ bắt lão ăn chay 1 tháng trời cho chừa cái tội "làm tí" này đi!
Theo blogtamsu
Cho anh ra ngoài... kiếm thằng con trai! Anh chỉ cần 1 đứa thôi! Tôi như chết đứng khi nghe câu nói gần như khẩn cầu của chồng: "Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có chết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu". Tôi và anh quen nhau trong hoàn cảnh khá éo le. Hôm đó, vì muộn giờ học, tôi...