Anh hàng xóm đề nghị giúp tôi “chuyện ấy”
Người hàng xóm đối diện rất hay viện cớ để sang nhà những lúc chồng cô vắng nhà. Mỗi lần nhắc khéo chồng về thái độ của ông hàng xóm, chồng lại gạt đi: “Anh Khánh chứ ai mà em phải ngại”
Từ ngày về làm vợ Tuấn, Mai biết Tuấn chơi khá thân với người hàng xóm tên Khang. Thi thoảng anh này vẫn qua ngồi nhậu với chồng cô, hoặc thi thoảng mấy ông chồng gần nhà lại lập hội nước chè tán phét. Vì là hàng xóm đi ra đi vào ngày nào cũng đập mặt nhau nên Mai vẫn chào hỏi thưa gửi bình thường. Nhưng dạo gần đây cô thấy cách hành xử của anh hàng xóm bỗng nhiên thay đổi. Cô phát hiện Khang rất hay để ý mình, cứ thấy cô là anh ta kiếm cớ lại gần nói chuyện rồi tiện thể động tay động chân khiến cô không khỏi chột dạ. Sau đó để tránh mặt Khang nên mỗi khi ra ngoài Mai lại ngó trước ngó sau để khỏi phải đụng mặt ông hàng xóm kỳ lạ. Không hiểu có phải chính việc Mai hay để ý xung quanh mỗi khi gặp anh ta làm Khang tưởng bở cô có ý gì với anh ta hay không, với sự nhạy cảm của người phụ nữ cô biết anh ta nghĩ gì nên cô thấy sợ những lúc tối muộn chồng lại đi vắng.
Có lần cô đi bên ngoài về thấy Khang còn đang ngồi ở nhà ngoài với chồng mình vậy mà lát sau lúc đang lúi húi trong bếp Mai giật thót người khi anh ta lù lù đứng sau lưng cô cười nham nhở còn anh chồng quý hóa của cô thì không thấy mặt mũi đâu cả. Cô nhướn mày lên định hỏi thì anh ta đã mau miệng: “bác Chương gọi chồng em sang nhờ gì ấy. Mà Mai này, anh thấy Tuấn kêu là hơi bị “yếu khoản kia” nhờ anh tìm giúp mấy phương thuốc “tráng dương”.
Ông hàng xóm thì thào với cô: &’Em đừng ngại, mình đi nhà nghỉ, em chỉ cần bịt mặt kín vào là không ai nhận ra đâu…’
“Anh nói thật, uống mấy thứ đó thì cũng có tác dụng, nhưng phải chờ đợi lâu lắm. Mà anh biết phụ nữ mà thiếu khoản đó là trong người bứt rứt, mặt mày không tươi tỉnh… Em thấy cần thì anh giúp cho. Em đừng ngại, mình đi nhà nghỉ, em chỉ cần bịt mặt kín vào là không ai nhận ra đâu…”. Nghe xong Mai trợn mắt, há miệng, may lúc đó đầu óc cô còn linh hoạt, vội lùi xa rồi nói: “Anh có cần em gọi chị nhà anh sang cho chị ấy nghe những lời anh vừa nói với em không?”, nghe cô dọa, Khang ngay lập tức thu nụ cười lại liếc cô một cái rồi nhanh chóng cất bước về nhà.
Video đang HOT
Từ hôm đó Mai luôn tránh ngồi nói chuyện với chồng chị hàng xóm khi chỉ có một mình. Thế nhưng lâu lâu anh ta lại viện cớ vợ đi vắng, sang xin bữa cơm. Ngồi với Tuấn mà ánh mắt lại cứ liếc sang Mai. Tuấn chồng Mai thì có thói quen ăn cơm rất nhanh, ăn xong ra ngay sân ngồi hóng mát để vợ ngồi với ông hàng xóm mà không biết vợ mình ngồi ăn mà nuốt không trôi nổi. Cô đứng dậy ra sân trách khéo chồng thì anh lại bảo: “Anh Khánh chứ ai đâu mà em ngại, anh ăn nhanh quen rồi, ăn xong chả ra đây ngồi cho mát thì ở trong đó làm gì cho nóng. Mai tức lắm những đành chịu, vì cô cũng không biết mở lời với Tuấn như thế nào để chồng có thể hiểu. Không lẽ nói: “anh không thấy hàng xóm nhà mình đang có ý đồ xấu với vợ anh hay sao mà còn tạo điều kiện cho họ lấn tới”!
Chả thấy ai ngố như chồng cô, không đâu lại đem chuyện vợ chồng trong phòng ngủ đi kể với ông hàng xóm
Đã mấy lần cô định sang gặp vợ Khang để nói chuyện nhưng cô sợ, không biết chị ấy có hiểu cho mình không hay lại quắc mắt lên: “không có lửa sao có khói”, chồng tôi như vậy biết đâu lại chả vì cô đong đưa…
Cứ cái tình hình này, cô đến stress mất thôi. Có lẽ phải chơi bài liều, đã mấy lần Mai định quăng vào mặt anh ta câu: “Anh nói năng cho đàng hoàng, muốn gặp chồng em thì phiền anh điện thoại trước, chồng em có nhà thì hãy qua, còn không anh có thể mời chồng em ra ngoài giao lưu bia bọt gì đó em không cấm. Mong anh tự trọng với lời nói và hành động của mình, đừng để em phải nói chuyện này đến tai vợ anh, ầm ĩ lên mất tình hàng xóm.” Mai thở dài, cũng chả thấy ai ngố như chồng cô, không đâu lại đem chuyện vợ chồng trong phòng ngủ đi kể với ông hàng xóm để giờ đây cô phải khổ sở đối phó như thế này!
Theo VNE
Vì bó bụng ép cưới, con tôi đã 'chết lưu'
Sau bao cố gắng của bản thân, kết cục cuối cùng tôi nhận được cũng là một cuộc hôn nhân.
Khi đó, tình yêu trong tôi dành cho anh quá lớn, nhưng trách nhiệm với đứa con trong bụng còn lớn hơn rất nhiều. Tôi sợ rằng, nếu không thể lấy chồng, tôi sẽ khổ, con tôi sẽ khổ và tôi cũng không biết hai mẹ con sẽ phiêu bạt nơi đâu.
Anh và tôi yêu nhau được 2 năm. Thời gian đó, bố mẹ anh không đồng ý vì họ nghĩ tôi không hợp tuổi con họ. Thế nên, dù tôi đã khóc lóc và van xin rất nhiều, họ vẫn không chịu cho tôi và anh cưới nhau. Tôi tính, đã làm thì phải làm tới. Nên tôi quyết định dùng cách trói buộc anh bằng việc mang bầu. Khi anh muốn &'đi quá giới hạn' với tôi, tôi đã gật đầu đồng ý. Vì tôi biết, nếu tôi và anh có con với nhau, chắc chắn khi đó bố mẹ anh phải đồng ý. Như vậy, tôi đã là vợ anh, chỉ cần thế thôi là đủ.
Nhưng khốn khổ thay, đó chỉ là kế hoạch của tôi. Khi tôi nghĩ, nếu anh biết tôi có con, chắc anh sẽ mừng lắm thì anh lại lo lắng, sợ hãi và bảo tôi sao lại làm thế. Anh khuyên tôi nên đi bỏ cái thai vì bản thân anh bây giờ chưa thể chăm lo cho cả vợ và con được. Có cưới tôi anh cũng không muốn có con ngay, vì là còn bao nhiêu gánh nặng gia đình. Vậy mà anh lại đòi đi &'quá giới hạn' với tôi sao. Có lẽ, anh nghĩ tôi sẽ chủ động uống thuốc, nhưng thôi đã không làm như vậy và thực sự tôi đã khiến anh thất vọng.
Nhưng khốn khổ thay, đó chỉ là kế hoạch của tôi. Khi tôi nghĩ, nếu anh biết tôi có con, chắc anh sẽ mừng lắm thì anh lại lo lắng, sợ hãi và bảo tôi sao lại làm thế. (ảnh minh họa)
Những ngày đó, anh nói với tôi rất nhiều. Anh thường xuyên gọi điện, nịnh nọt tôi, bảo tôi phải phá cái thai rồi anh sẽ về thưa với bố mẹ chuyện của chúng tôi. Anh đảm bảo rằng bố mẹ sẽ đồng ý cho chúng tôi lấy nhau, nhưng tôi thì không tin đó là sự thật. Anh không có bản lĩnh làm điều đó nếu như tôi không hành động.
Vậy mà, anh bực tức, khó chịu với tôi và nói, tôi thích làm gì thì làm, anh quyết không nhận con. Tôi mang hận trong lòng, tình yêu dần vơi cạn, còn lại chính là sự ức chế, đau khổ kèm theo sự hiếu thắng của mình. Tôi quyết định sẽ lấy anh, dù thế nào đi chăng nữa.
Tôi mang cái thai tới tận đơn vị anh (nói thêm là anh làm bộ đội) để tố cáo anh đã vô trách nhiệm với đứa con của mình. Anh là người bội bạc khi đã ruồng bỏ tôi. Trong quân đội, người ta kỉ luật rất nghiêm. Nếu như anh bỏ cái thai của tôi, nếu như anh không thừa nhận con mà bị xác minh là con anh thật, chắc chắn anh sẽ bị đuổi ra khỏi đơn vị. Tôi đã biết điều đó nên chuẩn bị kĩ càng, sẵn sàng cho chuyện này, dù là anh bị đuổi tôi cũng không hối hận. Tôi phải làm cho anh sợ, phải làm cho anh có trách nhiệm hơn với bản thân và người yêu của mình.
Anh sợ, cuối cùng anh phải xin tôi hãy về và anh quyết định, thưa với bố mẹ chuyện cưới tôi. Anh cũng trình bày tất cả sự tình, nói cho bố mẹ anh hiểu, nếu như anh không cưới tôi thì hậu quả sẽ thế nào. Và cuối cùng, chúng tôi được cưới nhau như vậy.
Nhưng đau khổ thay, sau ngày cưới 1 tuần, tôi bắt đầu có dấu hiệu đau bụng mạnh. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng thì phát hiện, thai chết lưu trong bụng mình. Hóa ra, do cái ngày tôi kiện cáo anh, tôi đã bó bụng, và để cho bụng mình bị thắt chặt bởi nịt bụng nên thành ra nông nỗi này. Giờ thì con tôi đã chết, anh không cần yêu cầu tôi phá nữa. Nhưng tôi không biết, sau sự việc này, anh còn chút tình cảm nào với tôi không. Anh cưới tôi cũng chỉ vì đứa con, vì bị tôi ép, giờ thì con không còn nữa, mà lỗi lầm cũng là do tôi, vậy liệu anh có tha thứ cho tôi không?
Tôi đau khổ vô cùng, tôi thương con đã vì tôi mà chịu cay đắng. Giờ đây, nhìn cả gia đình anh ruồng bỏ tôi, khinh rẻ tôi, tôi không thiết sống nữa. Chính tôi đã giết chết đứa con của mình.
Giờ, đến tôi anh cũng không thèm động vào thì nói gì tới cơ hội sinh một đứa con nữa. Tôi đang sống như cái bóng trong gia đình anh. Không được lòng của bố mẹ anh là một chuyện, giờ lại tới việc, anh hận tôi, hận chuyện cũ, hận tôi mang cái thai lên tận đơn vị anh mà con lại không còn.
Tôi không biết có nên tiếp tục sống cùng anh khi đã mất đi đứa con của mình. Thật tình, tôi không còn hi vọng nào nữa, tôi chán nản lắm rồi!
Theo VNE
Yếu sinh lý thì nói với vợ, sĩ làm gì Tôi thấy đàn ông Việt sĩ diện, hay ngại không đâu. 'Có bệnh bảo mọi người' thì mới biết mà chữa. Đằng này, cứ giấu rồi ra vẻ khỏe cơ. Thế thì bảo sao các bà vợ hay chán nản vì mấy ông chồng cứ &'ỉu xìu', không biết làm sao để chiều lòng được. Tôi đã đọc không biết bao nhiêu câu...