Anh gượng ép làm chồng tôi
Khi anh nói hối hận và mệt mỏi với cuộc sống với tôi, anh muốn ở cùng người yêu cũ thì cũng là lúc tôi mang giọt máu của anh.
Tôi 27 tuổi. Tôi đã một lần kết hôn nhưng hạnh phúc không trọn vẹn. Tôi có một đứa con gái 5 tuổi. Rồi một buổi trưa của mùa hè oi bức, tôi gặp anh – một người đàn ông nhẹ nhàng, điềm đạm. Qua một người bạn, chúng tôi quen nhau.
Anh quan tâm, lo lắng cho tôi và tôi nghĩ anh là người đàn ông tốt, người cha tốt cho con tôi. Anh cũng đã hứa với tôi điều đó. Chúng tôi quyết định chung sống với nhau, dù chưa cưới hỏi. Một thời gian sau đó, cuộc sống vẫn cứ nhẹ nhàng trôi đi.
Nhưng khi đám cưới diễn ra thì mọi bi kịch với tôi mới bắt đầu. Tôi bắt gặp anh nhắn tin cho người yêu cũ rằng: “Anh lúc nào cũng muốn em là cô dâu trong ngày cưới của anh”. Tôi chết lặng đi, tôi hỏi anh thì anh chỉ im lặng.
Rồi anh nói anh hối hận. Anh mệt mỏi khi sống ở bên tôi. Anh muốn ở bên người kia, anh muốn bỏ tôi. Thêm một bi kịch nữa là tôi đang mang thai. Tôi đã nghĩ đến ý muốn bỏ thai đi nhưng như thế thì thật tội nghiệp nên tôi vẫn giữ lại. Anh nói sẽ có trách nhiệm với tôi nhưng sống bên anh, tôi cảm thấy sự gượng ép.
Video đang HOT
Tôi và anh gần một năm sống với nhau mới đi tới hôn nhân nhưng giờ đây, tôi nhận ra sự gượng ép mà anh dành cho tôi. Trong đạo vợ chồng, tôi đã rất tận tụy chăm sóc anh và gia đình nhưng đổi lại cho tôi là nước mắt và sự đau khổ mà thôi. Xin hãy cho tôi một lời khuyên giờ tôi phải làm sao?
Theo Ngoisao
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Một ngày như mọi ngày, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của 'tình cũ': Chiều đi ngắm hoàng hôn Hồ Tây đi anh!
Hình minh họa
Từ lúc nhận được tin nhắn, người tôi cứ lâng lâng như trên mây, không tin nổi vào mắt mình, chốc chốc lại mở điện thoại xem lại.
Chẳng thể sai hẹn em, đúng 4 giờ chiều, tôi rời cơ quan thẳng hướng Hồ Tây.
Đi trên đường, tim cứ đập thình thịch, lòng tôi đầy phấn khích, cảm giác lâu lắm rồi chưa từng có.
Dừng xe đợi em nơi chiếc ghế đá ven hồ, tôi bật cười chính mình. Tôi vốn là người luôn sống nguyên tắc, tự chủ, chẳng bao giờ thấp thỏm chờ đợi điều gì.
Tôi vốn ghét những điều ngoài kế hoạch, những hò hẹn bất ngờ... Vậy mà, tin nhắn của em làm tôi như trở lại cái thời thanh xuân 10 năm về trước, trẻ trung, tràn đầy sinh lực.
Cứ thế, tôi đứng một mình giữa hoàng hôn bảng lảng, khi giật mình nhớ rằng tôi đang đứng đợi em, nhìn xuống, tôi thấy cái đồng hồ đã chỉ đúng 6 giờ.
Em vẫn 'quái' như thuở xưa nào, sẵn sàng cho tôi leo cây trong một phút ngẫu hứng của mình.
Thế mà sao lần này tôi không thấy giận, không thấy bực tức, cũng chẳng hề chán nản. Tôi thở thật sâu, thấy mọi thứ nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi nhắn cho em: 'Tôi về đây, tôi đã ngắm hộ em trọn vẹn một chiều thu hoàng hôn...'.
Nếu không có em, không có lời hẹn rồi không đến của em, thì không biết đến bao giờ, cuộc sống mới phanh tôi lại.
Tôi nhận ra mình may mắn hơn hàng triệu người trẻ khác, ở Thủ đô này, vẫn đang ngày ngày cuốn mình trong vòng xoáy của công việc, tiền nong, gia đình, con cái.
May mắn vì được em 'lỡ hẹn' - cái lỡ hẹn đã đánh thức những sinh lực trái chiều của cuộc đời tôi, mà lâu nay, sống nhanh quá, vội quá, tôi để nó ngủ quên ở một góc khuất của con người.
Tôi lại lấy máy điện thoại ra, gửi thêm một tin nhắn cho 'người cũ': 'Cảm ơn em đã lỡ hẹn' và tự mỉm cười...
Theo Datviet
Đàn ông tốt đi đâu hết cả rồi? Họ đã "tuyệt chủng", hay vì phụ nữ yêu bằng tai nên rốt cuộc mới vớ phải toàn "hàng dỏm"... Tôi có một cô bạn thuộc hàng sắc nước hương trời, lại sành điệu, chịu chơi, gia đình khá giả. Ngày trẻ cô không ít đàn ông theo đuổi, rặt những anh thuộc diện bảnh trai, không phải con nhà chức sắc thì...