Anh giỏi nhất là làm diễn viên vai diễn khiến em thật bi thương
Chẳng cần cầm dao đâm vào tim nhau chỉ một lời nói cũng đủ sức để hại chết mọi nhiệt huyết của tình yêu.
Cô ấn bừa vào một điểm đến rồi đặt chuyến bay sớm nhất, chẳng phải cô chạy trốn vì cô đâu có sợ, cũng chẳng cần bình tâm nữa vì không ai nhìn thấy chút gợn sóng nào trong đôi mắt ấy. Đơn giản là muốn đi để tìm lại trái tim mình, muốn đi để bớt những ảo tưởng về một vai diễn đã gieo rắc quá nhiều yêu thương.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đóng vai trò gì trong câu chuyện tình yêu của anh suốt thời gian qua. Cứ tưởng là diễn viên chính ai ngờ chỉ là nữ phụ đáng thương. Cô không khóc nổi cũng chẳng cười nổi vì tình yêu này đã mãi mãi chỉ là thứ gì đó rất đau lòng.
Cô đã từng hạnh phúc khi nghe giọng nói ấm áp đó: “Anh yêu em và rất thương em”, cô tin là mình cũng có một vị trí nhỏ bé nào đấy trong trái tim bao la rộng lớn kia. Và cô cũng tin rằng trên đời này chỉ có duy nhất cô là người yêu anh đến thế.
Nhưng rồi cô đã sụp đổ hoàn toàn, giữa đêm tối mịt đó cô chỉ có thể ngửa mặt lên trời để ngăn nước mắt lại và chấp nhận mọi thứ đều là giả dối. Những lời nói đó không nhẹ cũng không nặng song đã khiến cô hiểu ra không phải cứ cho hết đi thì sẽ nhận lại mọi thứ.
Cô chưa từng thấy sự lo lắng như vậy anh dành cho cô, vì anh luôn nghĩ cô có thể tự mình vượt qua. Mà đúng là anh vẫn luôn để cô tự mình nếm trải, lúc cô cần anh nhất, lúc cô vật vã với từng cơn đau, lúc cô phát điên gọi tên anh trong đêm tối, lúc cô chỉ có thể cuộn tròn mình nằm một chỗ, lúc cô gào khóc cắn chặt đôi môi, cắn chặt ngón tay đến bật máu…anh chỉ để lại vỏn vẹn vài chữ: “Em sẽ vượt qua được thôi, anh không giúp em được”.
Cũng bất ngờ cô trở nên chai sạn, mọi nỗi đau sau đó dường như đã không còn đủ lực để sát thương thêm. Cứ tưởng rằng sẽ bình tâm lại vậy mà đến hôm nay bao nhiêu dồn nén lại thêm một lần bộc phát, chẳng phải vì căm giận mà vì tình yêu của cô muốn vậy.
Video đang HOT
“Thứ tình cảm đó chỉ na ná tình yêu mà em đã ảo tưởng rồi”, vẫn là giọng nói ấy nhưng lạnh lùng chứ chẳng ấm áp nữa. Ở trong lòng anh tình yêu chỉ dành cho một người đã đi qua trước đây, cô không kiềm chế được mình điên cuồng lao vào ôm anh chứ không phải là đánh.
“Thật sự đó không phải tình yêu?”, cô hỏi trong vô vọng và nhận lại được cái gật đầu dứt khoát. Cô buông tay ra khỏi người anh một chút cũng không muốn chạm vào thêm, vì cô chỉ có thể làm vậy với một người yêu mình.
“Anh đã từng nói sẽ không ai yêu em hơn anh, đã có lúc em tin tưởng hoàn toàn nhưng hôm nay thì chẳng có gì để tin nữa”, đôi mắt anh có chút dao động đôi tay vừa đưa ra cô đã vội lùi lại. Sẽ chẳng có ai thương người mình yêu mà khiến họ tổn thương như vậy, thà rằng anh nói anh yêu người khác còn hơn việc anh phủ nhận tình cảm này.
Anh chẳng cần cô đến vậy vì trong mọi câu chuyện của anh vẫn có hình bóng của một người nào đó, nó không rõ ràng nhưng luôn hiện hữu. Cách anh lo lắng, cách anh dịu dàng khi nhắc đến một cái tên đủ để cô biết được anh đã diễn xuất sắc thế nào.
Một vai diễn chỉ biết đến cảm xúc của bản thân, một vai diễn tùy tiện theo cảm hứng…mọi thứ thật đến nỗi lừa dối được cả cảm nhận của cô: “Trên đời này đúng là sẽ chẳng có ai cần em đến mức không thể thiếu, chẳng ai có thể thương em đến mức quên đi tất cả. Chỉ là sự ảo tưởng của em trong lòng người khác quá lớn mà thôi”.
Theo ilike.vn
Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là em
Lạc mất anh cũng chính là lạc mất cả thanh xuân của chính mình. Cô chẳng mong cầu anh thay đổi, chỉ mong cầu khi mỏi gối, chùn chân anh vẫn có thể nhớ tới cô dù chỉ trong giây phút.
Cô quay đi, cắn chặt môi để tiếng nấc không bật ra. Cô tự biết giây phút này trước sau gì cũng đến, chỉ là không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy...
"Ừ, nếu em muốn thì mình chia tay". Anh chỉ nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng từng tiếng.
Bao nhiêu yêu thương, giận hờn, mong ngóng, hi vọng, ước mơ... cô đều giữ nguyên vẹn cho anh. Cô dành cho anh cả một thanh xuân tươi đẹp. Dẫu biết rằng tình yêu này từ khi bắt đầu đã chẳng thể có kết quả mà cô chẳng thể giữ nổi trái tim, vẫn chạy theo người chỉ xem cô như bến đỗ tạm trên cả cuộc hành trình.
Cô biết, cô hiểu, nhưng cô vẫn cố chấp theo đuổi. Cô biết chỉ là người thứ 3, một người đến muộn trong cuộc tình này. Cô không trách anh, chỉ trách mình khờ dại. Cô cũng biết những giây phút ngắn ngủi ấy chỉ là tạm bợ, chắp vá mà cô đang mượn của một người con gái khác, một người con gái may mắn hơn, đến với anh trước cô, và dù họ không còn bên nhau nhưng chỗ trống đó chẳng bao giờ cô có thể chen chân vào được.
Với anh, chỗ đó vẫn mãi là của người kia, còn cô chỉ được phép đứng ngoài mà không được quyền chạm tới. Cô hiểu thanh xuân chỉ đến một lần, nhưng lại chẳng thể rời bỏ anh. Đành chấp nhận dành cả tuổi trẻ của mình để bên anh, để đi bên lề cuộc sống của anh, và lẽ dĩ nhiên, đến cuối cùng, điều cô nhận lại chỉ toàn là nước mắt.
Anh hơn cô 10 tuổi, cô đã nghĩ mình thật may mắn bởi thanh xuân của cô và tuổi trẻ của anh đã không cần phải chờ đợi nhau. Anh đã có sự nghiệp và cô cũng đã trưởng thành. Nhưng không, cái mà anh theo đuổi khác hẳn những điều cô muốn. Với anh, cô có cũng được mà không cũng được. Bên cô nhưng chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi từ người đó, chỉ cần người đó nói cần anh, anh chẳng ngại ngần mà rời đi. Vậy, cô bên anh với danh nghĩa là gì? Người yêu? Bạn thân? Người thứ ba? Hay là người đứng bên lề hạnh phúc?
Cô xinh đẹp, tự tin, tài giỏi, nhưng lại thất bại trong tình yêu. Không phải cô không chờ đợi, nhưng con đường phía trước khiến cô cảm thấy sao mọi thứ mông lung quá. Anh nói anh yêu cô, nhưng anh không nói sẽ làm tất cả vì cô, không nói sẽ đi với cô đến tận sau này. Anh chưa từng hứa hẹn, còn cô chưa từng thôi mong chờ... Tình yêu của cô và anh là vậy đấy.
Tình cảm mà cô và anh dành cho nhau, chỉ là một sợi dây rất mảnh chỉ có mình cô giữ. Muốn thăng bằng, cô chỉ có cách vừa chạy, vừa kéo, vừa nắm, vừa buông. Nếu cứ mãi như thế này thì sẽ mệt mỏi lắm đúng không anh? Người ta nói đau tự dưng sẽ buông, nhưng tuyệt nhiên chẳng đúng với tình yêu của cô. Càng đau, cô lại càng cố chấp ở bên cạnh. Cô đã mong anh như tách trà nóng, cô sẽ cố thổi, thổi thật mạnh, thật nhiều, rồi sẽ đến tách trà đủ ấm thôi, lúc đó, cô chỉ cần nhẹ nhàng thưởng thức, nhẹ nhàng bên anh, quên bao nhiêu tủi nhục, quên bao nhiêu ấm ức, chỉ còn bình yên.
Cô đã từng nghĩ, sau khi rong chơi khi mệt mỏi anh sẽ tự tìm về. Nhưng cô đã nhầm, bởi cuộc vui của anh chẳng có lúc tàn. Anh cứ lao vào với bao nhiêu đam mê, bao nhiêu cám dỗ, mà quên mất bên cạnh anh, có một người con gái là cô vẫn cứ ngóng trông, đợi chờ. Tuổi trẻ đó, thanh xuân đó của cô gái cứ ngày một héo mòn bên anh. Cô đã nghĩ dù anh có thành đạt, dù anh có đang ở đỉnh vinh quang, thì sau khi về nhà, anh vẫn là của cô, vẫn là người mà cô thương yêu, vẫn là người che chở cho cô trước bao bão giông của cuộc đời. Vậy nhưng, buồn thật khi tình yêu của anh lại chẳng thể nào trưởng thành cùng với thanh xuân của cô. Vẫn mãi chỉ là một người chạy và một người đuổi...
Ngày sinh nhật cô, anh vẫn mải miết với những cuộc vui. Trong men bia kia, có bao giờ có thấp thoáng hình bóng cô không? Cô đã từng huyễn hoặc bản thân, chỉ vì anh chọn công việc đó nên anh bận lắm. Thời gian ở phòng phẫu thuật còn nhiều hơn thời gian ở ngoài. Công việc của anh bận lắm, phải dành giật từng phút, từng giây, từng cơ hội sống cho bao nhiêu con người. Cô đã từng nghĩ, chỉ vì vậy nên anh mới bận. Nhưng không, đó chỉ là một phần cuộc sống của anh thôi... Anh bận, bận đến nỗi chẳng thể dành cho cô một phút thôi, nhắn cho cô một tin rằng anh đang bận được ư? Lúc mới yêu gần như thời gian ngoài phòng phẫu thuật anh đều dành cho cô, thì giờ đây, khoảng thời gian vốn dĩ đã ít ỏi đó lại còn bị sẻ chia với hàng ngàn mối bận tâm khác.
Cô đau, đau chứ, tại sao lại không? Cô không ngốc, chỉ là cô quá cố chấp nên mới có ngày hôm nay, chỉ vì anh quá vô tâm nên mới bỏ quên cô với muôn vàn nỗi nhớ. Cô nhận ra, cái anh có thể buông dễ dàng nhất đó chính là cô.
Từng tiếng nấc vang lên khi cô mệt nhoài sau cánh cửa. Cô khóc thì đã sao chứ, nước mắt đâu có thể đưa anh trở về. Cô khóc thì sao chứ, anh còn quá bận với thế giới ngoài kia. Cô hiểu, thật sự rất hiểu, với anh có rất nhiều ràng buộc, nhưng anh lại chẳng muốn ràng buộc bởi bất cứ ai và đặc biệt với cô lại càng không. Anh không vô tâm, anh chỉ đang để tâm cho những câu chuyện khác...
Cô chẳng cần gì, chỉ cần anh nói nhớ, cô sẵn sàng bỏ hết mọi thứ, sẵn sàng tha thứ bao lần anh làm tổn thương cô, sẵn sàng quên hết bao tủi hờn mà chạy đến bên anh. Ước mơ một ngày trọn vẹn nằm bên anh, nắm tay anh, được anh vuốt ve, dỗ dành dường như là quá xa vời.
Cô chẳng thể làm gì khác ngoài chia tay. Những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ, cô chấp nhận làm người đứng bên lề cuộc sống của anh, chứng kiến bao thăng trầm tuổi trẻ của anh. Lạc mất anh cũng chính là lạc mất cả thanh xuân của chính mình. Cô chẳng mong cầu anh thay đổi, chỉ mong cầu khi mỏi gối, chùn chân anh vẫn có thể nhớ tới cô dù chỉ trong giây phút.
Khép lại quãng đường quá dài, cô chẳng còn gì ngoài những vết chai sạn trong tim. Nói không nuối tiếc thì không hẳn, chỉ là thấy đau lòng khi quãng thời gian đẹp nhất của cô chỉ đổi lấy sự vô tâm, hờ hững của người cô thương. Nhưng cô không hối hận bởi cô đã sống trọn từng giây phút bên anh, đã yêu anh bằng cả bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cô vẫn mong anh hạnh phúc dù trong hạnh phúc đó không có hình bóng của cô...
Thanh xuân này, ta đành lạc mất nhau!
Theo blogradio.vn
Đừng làm cô gái của anh tổn thương Nếu như anh cho rằng em vì em yêu anh nên em sẵn sàng bỏ qua tất cả hay chịu đựng mọi nỗi đau thì đó chính là sai lầm của anh. Dường như anh quên mất đến một ngày chúng ta cần phải đối xử tử tế với nhau ngay cả khi còn yêu hay không. Vì khi bắt đầu chính em...