Anh đuổi vợ như xua 1 con chó
Sống khó khăn, từ thạc sĩ tài chính, mình phải ra chợ bán hàng. Mình chỉ nói: ‘Em nhịn lâu lắm rồi đấy!’ vậy mà anh bạt tai, bóp cổ rồi lôi cu Tý đi.
ảnh minh họa
Đàn ông mà, ngay cả khi mình vẫn khỏe mạnh, cố gắng bươn chải để lo từng đồng cho cuộc sống nhưng cũng vẫn bị khinh ghét. Họ chỉ coi mình như cái công cụ, bàn đạp vững chắc để vững bước trên con đường đến danh vọng thôi.
Mình cũng có bằng thạc sĩ, bằng đỏ hẳn hoi, con nhà gia giáo, bố mẹ cũng không thiếu thốn gì, yêu thương, thậm chí say mê chồng, bằng mọi cách để lấy được nhau. Yêu 5 năm, chăm sóc, yêu thương đủ cả, chẳng có gì lăn tăn hay hối hận. Rồi học xong, mình đi làm trước, lương cũng cao, công việc tốt. Chúng mình tính đến chuyện lấy nhau và bố mẹ không cấm cản nữa, thậm chí yêu thương, chăm lo cho từng chút.
Rồi chúng mình cũng lấy được nhau. Mình vẫn đi làm, anh đi học, cuộc sống ngọt ngào không lo nghĩ. Khi đã dần có chỗ đứng trong công ty, mình có bầu cu Tý. Mình ốm yếu, nghén ngẩm, dọa sảy đủ cả. Vì mãi mới có nên mọi người giữ lắm. Bố thương mình đi làm vất vả, lại hay ốm nên bảo mình nghỉ ở nhà. Ừ thì hy sinh một chút để con mình khỏe mạnh, thế là mình xin nghỉ không lương với bao hứa hẹn thăng chức của công ty.
Mình thấy cũng bình thường, chẳng lo gì cả vì đã có mọi người rồi. Lúc đó mình đã 24 tuổi, chín chắn rồi nhưng vẫn ỷ lại vào bố mẹ quá. Mình sinh cu Tý trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của mọi người, của bản thân, cuộc sống vẫn vô lo, vô nghĩ. Khi con được 10 tháng thì mình nghĩ đến việc đi làm. Thế nhưng, chuẩn bị đi làm lại thì có bầu cu Bo. Mình đành nghỉ để chăm con, chăm chồng.
Lúc đó, anh đã ra trường và có công việc ổn định, tương lai đầy hứa hẹn. Mình vô tình thành người ăn bám nhưng cũng vô tư vì nghĩ, chồng yêu thương mình mà. Nhìn hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn, mình đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Rồi nhiều chuyện xảy ra, toàn chuyện lớn, mình phải tự lo và không nói với với ai cả, tình mình vốn thế mà. Thạc sĩ tài chính, bây giờ phải ra chợ bán hàng nhưng mình cũng thấy bình thường vì thời thế nó vậy, không có tiền, không chỗ dựa thì ai cho đi làm. Mình đành ra chợ bán hàng, kiếm tiền nuôi con vậy. Mình vẫn hạnh phúc vì tuy vất vả nhưng vẫn được chồng yêu và thật ra mình cũng ngoan lắm, chẳng bao giờ to tiếng hay cãi lại chứ làm gì dám nói láo với chồng. Mình cũng chẳng bao giờ trách chồng vô tâm, vô trách nhiệm với vợ con vì thật ra mình nghĩ chăm con, chăm chồng là việc của mình nên chồng không phải làm gì cả.
Video đang HOT
Mình nghĩ, chịu khó một tí để mọi người cùng vui vẻ thì có sao đâu. Mình vẫn cứ vô tư như thế cho đến ngày hôm nay, mọi thứ dồn nén tự nhiên lại nổ bung ra. Mình cũng nóng nảy, chỉ nói đúng một câu: “Em cũng nhịn lâu lắm rồi đấy!”. Mình có nói gì sai không? Khi ai cũng có lúc bực bội và nhất là khi không phải lỗi của mình nhưng cứ lôi mình ra nói và tỏ sự khó chịu, mình không phải là đá. Mình nói ra, xong thì thôi nhưng chồng lại cho là láo và hai cái bạt tai đầu tiên trong đời, mọi sự vỡ vụn.
Cu Tý khóc váng lên nhưng chồng vẫn lôi con đi. Mình đi tìm chồng, muốn đưa con về cho nó đỡ sợ. Anh lại đánh mình một trận nữa, vặn tay và bóp cổ, chửi mắng, đuổi đi như một con chó đang tha thiết muốn theo chủ. Chẳng còn gì nữa, buồn đau, vỡ nát hết nhưng không khóc được vì sợ cu Tý khóc theo.
28 năm sống trên đời, mình chưa bị ai quát mắng chứ đừng nói là bị đánh. Bố mà biết chắc sẽ đau lòng lắm. Nhưng mình được cái ít than vãn, chẳng ai biết chuyện gì. Mình yêu chồng quá nên mọi chuyện đều quá nhu nhược, đến mức chồng bảo không muốn nhìn thấy mình nữa mình thấy cũng dễ thôi. Nhưng mình còn bố mẹ, hai đứa con yêu, còn gia đình nữa, đành phải trơ mặt vậy chứ biết làm sao. Mình bây giờ có thiết gì bản thân nữa đâu. Người đi rồi thì thôi chứ người ở lại phải mất công làm những gì mình còn dang dở, thế sao được. Mình còn trách nhiệm, nghĩa vụ của mình mà.
Mình coi đây như dấu mốc buồn, tự biết, gặm nhấm và vượt qua, giống như ngày trước bố dạy bơi ý, cứ vứt ra giữa sông, vài lần là biết bơi ngay. Cuộc sống cũng thế, cứ phải lăn xả vào, nhận nhiều sự tàn nhẫn mới tốt lên được. Đau thì đau thật nhưng mình vẫn yêu chồng lắm, chẳng gì thay thế được. Nhưng chắc chồng không thế. Anh có công việc, có những mối quan hệ khác và chẳng hơi sức đâu mà nghĩ đến vợ già, xấu, thất nghiệp, ăn bám, nhu nhược ở nhà. Bây giờ anh xứng đáng có một người phụ nữ khác tốt hơn vợ mình.
Mình thì sao cũng được, chỉ mong anh không bỏ con thôi, cứ sống với nhau để con được đủ đầy. Chắc mình cũng phải cố sống đến 30 năm nữa thôi cũng được. Con cái vững chắc rồi thì mình cũng muốn theo ông bà, chứ sống mãi trong sự khó chịu, ghẻ lạnh của chồng thì cũng mệt cho cả hai. Mà thật ra, mình cũng đâu đến mức tồi tệ, xấu xa mà lại bị chồng chửi “khốn nạn”, đuổi như một con chó, lại cũng chẳng muốn nhìn mặt nữa. Vậy sao không nói thế từ trước? Mình không đáng để được yêu thương sao?
Theo VNE
Chồng dựng kế vô sinh, đuổi vợ, rước tình cũ về
Anh không dám bỏ vì tôi được bố mẹ anh đặc biệt yêu quý. Vì thế, anh dày vò tôi suốt 6 năm bằng sự lạnh lùng vô bờ bến.
ảnh minh họa
6 năm chung sống, tôi và Khải nỗ lực đến mấy cũng không có nổi mụn con. Khải lại là con trai độc đinh trong nhà, trách nhiệm của Khải là sinh con nối dõi tông đường. Không hoàn thành trách nhiệm đó, Khải đòi ly hôn với tôi.
Anh luôn cho rằng tôi chính là căn nguyên khiến anh không thể sinh con như nguyện ước, trong khi tôi đi khám bác sĩ và họ kết luận tôi hoàn toàn bình thường. Trong cơn gay gắt bực bội, Khải dùng những từ ngữ vô cùng tổn thương khiến tôi không thể ngăn dòng nước mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ rằng, Khải lấy tôi vì coi tôi giống như cỗ máy đẻ cho gia đình anh chứ không phải bắt nguồn từ tình yêu. Khải không yêu tôi, 6 năm qua, tôi đã sống trong sự phỉnh phờ bản thân dù thâm tâm tôi biết rõ, trái tim Khải không thuộc về tôi ngay từ khi tôi theo anh về làm vợ.
Tôi gặp anh đúng thời điểm anh tuyệt vọng nhất: chia tay người yêu. Hoa - cô bạn gái anh yêu sâu dậm - theo người chồng nhiều tiền và bỏ rơi anh trong mối tình nồng cháy tưởng chết đi sống lại ấy. Thời điểm đó, Khải vật vờ như một bóng ma, vùi mình trong những cơn say triền miên cho quên đi nỗi đau bị phản bội.
Tình yêu của tôi dành cho anh bắt nguồn từ sự cảm thương, thấu hiệu. Nhìn anh rơi nước mắt, tôi cảm thấy trái tim tôi nứt ra thành trăm mảnh như chính bản thân tôi bị phản bội. Và chưa bao giờ, tôi ao ước được xoa dịu nỗi đau, nỗi cô đơn trong lồng ngực anh đến thế. Tôi yêu anh một cách vồ vập tràn đầy nhiệt huyết giống như tính nết nổi bật của tôi.
Ban đầu anh còn lần chần, nhưng sau khoảng thời gian không quá lâu, anh xiêu lòng và đón nhận tình cảm của tôi một cách dè dặt. Mặc dù tôi biết, có thể ngay khi hôn tôi, khi ôm tôi, hoặc ngồi kế bên cạnh tôi, trái tim anh vẫn vượt ra khỏi không gian, thời gian này, mải miết theo đuổi hình bóng cũ. Tôi tự nhủ rằng tình cảm là thứ có thể bồi đắp theo thời gian. Tôi có thể cảm hóa trái tim sắt đá lạnh lùng của anh.
Không giống như sự hờ hững của Khải, bố mẹ anh lại vô cùng yêu quý tôi. Họ khẳng khái, chân thành thừa nhận: "Thằng Khải có phúc mới được con để mắt tới. Con phải giúp hai bác chăm sóc vực dậy tinh thần cho nó. Nhìn Khải tiều tụy như bóng ma mà hai bác đứt từng khúc ruột. Bác tin, chỉ có con mới có thể làm Khải thay đổi". Làm theo trái tim mach bảo, và mang trọng trách được bố mẹ anh giao phó, tôi cảm thấy mình thực sự có duyên phận với người đàn ông này. Mọi thứ đều rất suôn sẻ, khúc mắc duy nhất nằm ở anh.
Anh đồng ý để tôi đến gần không phải bởi sự nồng nhiệt, quan tâm của tôi lan tỏa tới anh, mà bởi anh quá cô đơn. Tôi biết rõ điều ấy, đáng nhẽ nên cảm thấy tủi thân cho hoàn cảnh làm người thay thế hình bóng cũ, trái lại, tôi thấy vui và hạnh phúc khi được anh để mắt tới.
Ảnh minh họa: Internet.
Quen nhau một thời gian, bố mẹ anh giục giã chúng tôi kết hôn. Tôi hạnh phúc, anh chần chừ, nhưng trước sự thúc giục của phụ huynh, anh miễn cưỡng đón tôi về làm vợ. Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, nhưng điều tương tự đó tôi không cảm nhận được ở anh. Dường như, anh nhắm mắt đón tôi về cũng chỉ để làm yên long bố mẹ.
Đối với một người phụ nữ, con cái là tài sản lớn nhất. Tôi thèm khát có được mụn con với người đàn ông mình yêu, nhưng kỳ lạ thay, kết hôn với Khải rất lâu, cả hai đều không sử dụng biện pháp an toàn mà tôi vẫn không thể đậu thai. Bố mẹ chồng nóng ruột, thúc giục vợ chồng tôi đi khám bệnh, tự bản thân tôi cảm thấy bất an cũng mò hết phòng khám nọ, bệnh viện kia để khám nhưng đều cho chung kết quả, tôi hoàn toàn bình thường.
Tôi giục anh đi khám, lạ kỳ ở chỗ, anh nổi khùng với tôi. Anh nói rằng, anh hoàn toàn khỏe mạnh, tôi không có quyền gì bắt anh làm điều anh không thích. Có lẽ, Khải ngại bước chân vào chốn bệnh viện nhạy cảm đó, tôi nghĩ bụng và cố tìm nguyên nhân để thỏa hiệp với chồng. Dùng đủ mọi cách, từ năn nỉ tới khóc lóc đều không ăn thua, dường như anh bỏ ngoài tai tất cả những nỉ non của tôi.
Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi kết thúc sau 6 năm chung sống. Bố mẹ chồng thương nhưng không thể bảo vệ tôi, và hơn hết, bản thân họ cũng lo lắng cho rằng tôi không thể sinh con cho gia đình họ. Bố mẹ anh không hay biết vấn đề nằm ở con trai mình. Khải nói với tôi trước ngày tôi ký vào đơn ly dị rằng: "Cô không thể sinh con chẳng khác gì cây độc trong nhà. Cô cũng biết tôi không yêu cô, chi bằng hãy tìm lối thoát cho mình".
Những lời anh nói chạm tới nỗi buồn sâu thẳm suốt 6 năm ròng của tôi. Tôi dọn tư trang bước chân khỏi gia đình nhà anh. Chưa đầy 1 tháng sau, anh đón về nhà một người phụ nữ tên Hoa và một bé gái chừng 3 - 4 tuổi. Đó chẳng phải là người tình cũ của anh hay sao? Còn đứa trẻ là giọt máu của hai người. Sự kỳ lạ thôi thúc tôi tìm hiểu ngọn nguồn.
Hóa ra kết hôn với tôi chưa lâu, anh đã liên lạc với Hoa. Không vượt qua nổi cám dỗ tình xưa, họ tìm lại nhau, lén lút chung đựng. Anh biết anh có lỗi với tôi nhưng anh không dám bỏ vì tôi được bố mẹ anh đặc biệt yêu quý. Vì thế, anh đã dày vò tôi suốt 6 năm bằng sự lạnh lùng vô bờ bến. Thậm chí, chính anh đã bí mật gặp bác sĩ để thắt ống dẫn tinh ngay sau khi có con riêng với Hoa, còn tôi, anh chưa bao giờ mảy may để ý tới cảm xúc. Đó là lý do vì sao lấy nhau 6 năm, tôi và anh mãi không thể có con.
Ngay từ đầu, tôi đã là kẻ thứ ba, người muộn màng bước vào trái tim của anh. Và trong suốt 6 năm qua, tôi không hề hay biết mình bị lừa dối, phụ bạc như thế nào. Giá như anh thẳng thắn nói với tôi tất cả sự thật, thay bằng việc nói những lời tổn thương, sỉ nhục thiên chức làm vợ, làm mẹ của tôi, có lẽ tôi đã không quá căm hận anh như lúc này.
Nỗi uất hận thôi thúc, tôi bắt cóc con của anh và Hoa. Tôi muốn đứa trẻ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời này. Nhưng, đến phút chót, nhìn đứa bé ngủ ngon lành trên chiếc ghế tạm bợ trong khu nhà kho cũ - nơi tôi định ra tay với nó, chẳng hiểu sao tôi bật khóc ngon lành. Thật may lòng trắc ẩn của tôi tràn về, nếu không không biết chuyện đáng sợ gì đã xảy ra với đứa nhỏ trong sự cuồng loạn, hận thù của tôi.
Tôi trả nó về cho gia đình, và thu dọn hành trang tìm tới một miền đất khác. Nơi đau thương này cào rách trái tim tôi khiến tôi chỉ muốn gạt nó ra khỏi bản đồ trí nhớ.
Theo VNE
Ăn thịt chó, hãy coi chừng Mặc nắng mưa, ruồi nhặng, bụi đường mù mịt, các sạp thịt chó tại khu vực đường Phạm Văn Hai, chợ Xóm Mới (TP.HCM)... vẫn ngày ngày phơi ra hè phố. Ảnh minh họa Tại những nơi này, người ta bán chó tươi, chó chết ươn lẫn lộn. Người ghiền thì ghé vào. Người không chịu nổi thì bịt mũi, nhăn mặt... Chợ...