Anh đùa giỡn em một lần, sao lại làm điều đó lần nữa?
3 năm trôi qua, vẫn chính là con người ấy, vẫn là nỗi đau ấy. Anh làm em buồn tủi, sợ hãi đủ điều. Cách đây 4 năm, em quen anh qua một trò chơi trực tuyến trên mạng.
Lúc quen anh, anh đã có bạn gái, em là một đứa nhóc ngốc nghếch 17 tuổi, dưới cương vị là 1 cô em gái, nói chuyện online, điện thoại, chat chit, vui vẻ lắm. Nhưng tất cả chỉ là ảo, em không gặp mặt anh, chỉ đơn giản là quý mến anh, con tim ngốc nghếch chưa biết yêu là gì.
Ảnh minh họa
Cho đến khi anh chia tay người yêu, là anh bị người ta phụ bạc. Anh đã buồn khổ , rồi tâm sự, những đêm thức trắng nói chuyện với em, nhớ nhung, vui sướng, giận hờn, em nghĩ là em đã thích anh. Anh hẹn đi café, vui lắm, run nữa. Một lần 2 lần…em nghĩ là em đã yêu anh. Nhưng chính cái lúc em tưởng rằng em sắp có được tình yêu đấy, thì anh im lặng rời đi.
Em suy nghĩ đơn giản, một đứa con gái thì nên có lòng tự trọng, cái cách im lặng và ruồng rẫy của anh làm em đau lòng lắm. Đọc những dòng nhật kí những ngày tháng đó, em thương cái con nhóc ngốc nghếch đấy bao nhiêu thì hận anh bấy nhiêu. Cũng phải quằn quại đến 1 năm, mới hoàn toàn thôi trò check nick anh invisible, thôi không bí mật vào blog của anh, đọc đi đọc lại những dòng viết xa lạ của anh. Em đã cố cứng cỏi để không nghĩ về anh nữa, để có thể tiếp tục sống thật vui vẻ.
Video đang HOT
Rồi con tim em cũng gật đầu với một người mới, người ta quá tốt với em, người ta bên cạnh em quá lâu, dịu dàng, ngọt ngào, quá đỗi tin cậy. Chưa một lần nào, cái cảm giác với anh lặp lại, nhưng em nghĩ từng ấy là đủ cho 1 tình yêu.
3 năm sau… Một ngày mưa, anh buzz nick em, em có một chút vui, một chút mỉa mai. Em add lại nick anh, anh hỏi “Em xóa nick của anh rồi ư? “. Em vẫn lịch sự trả lời “Không”. Em nghĩ anh hiểu. Em giữ khoảng cách, nói chuyện rất it. Anh nhắn tin, em không trả lời, gọi điện em không cầm máy. Hơn ai hết, em hiểu chỉ chút thôi, em sẽ không làm chủ được con tim của mình, em thấy có lỗi với người hiện tại. Đêm, anh nhắn tin, anh nhớ em, em là người đặc biệt, em làm anh không ngủ được, trách cứ em, nài nỉ em… Em cố bắt mình tin anh đang dối trá, em vẫn cố gắng con tim mình không lung lay.
Một buổi tối, anh đến nhà em, chỉ là mua kem cho em, em chạy xuống, chỉ dám đứng cùng anh ngoài cổng, nói chuyện trực tiếp mặt đối mặt, em không nén nổi cảm xúc của mình. Tim em đập nhanh, theo đúng cái cách 3 năm về trước em đã từng rung động.
Em nhận ra, tình yêu em đang nuôi dưỡng chẳng có chút ý nghĩa gì với con tim em. Em lại bắt đầu trả lời tin nhắn của anh, mong được nghe giọng anh trong điện thoại, em nghĩ là em vẫn yêu anh, em vẫn chỉ yêu mình anh.
Thời gian đó bạn trai em bận làm đồ án, em ngu ngốc mở lòng với anh, dù thận trọng đến đâu, dù cố tỏ ra tự nhiên và xa lạ với anh đến đâu, em cũng không thể chối bỏ, không thể chối bỏ với bản thân mình là em yêu anh nhiều quá… Những ngày ấy, nụ cười liên tục ở trên môi em. Dù chỉ là một người bạn rất bình thường của anh, mà em đã hạnh phúc dường ấy.. .Cảm giác chưa từng tồn tại trong suốt những tháng ngày qua…
Nhưng em đã lớn hơn để hiểu tình cảm của anh là một thứ không đáng tin tưởng. Em quyết định nói chia tay với bạn trai, em hiểu tình cảm của em dành cho bạn ý không phải là tình yêu. Người ta đau khổ, em thấy em có lỗi. Cảm giác người ta cũng yêu em nhiều như em yêu anh, em đã đau lòng lắm. Em không có ý định sẽ gây dựng một tình yêu với anh, chỉ đơn giản là muốn có thời gian ở bên anh, dù chỉ là như một đứa em gái.
Nhưng 2 tháng, ngắn ngủi quá đúng không, anh lại im lặng, lại ruồng rẫy em theo đúng cái cách anh đã làm 3 năm về trước. Em thì quá sợ hãi, em sẽ lại tiếp tục vượt qua cái nỗi đau ấy một lần nữa như nào đây? Anh làm em đau đớn như thế, sao em vẫn yêu anh như thế?
Liệu em còn có cảm giác yêu với người con trai nào khác nữa không? Em cảm giác câu trả lời là không. Em quá yêu anh! Em sợ lắm, em cảm giác ngoài anh ra, em không thể có cảm giác hạnh phúc thực sự với bất kì ai nữa. Đáng nhẽ anh đừng xuất hiện trong cuộc đời anh, đã trêu đùa tình cảm em một lần, sao lại làm điều đó lần nữa. Anh tệ lắm… Em phải làm sao để quên và thôi yêu một người con trai tệ bạc với mình đây?
Theo VNE
Đốm lửa trong đêm
Đàn bà, hình như ai cũng ghét thuốc lá và không thích chồng hút thuốc lá. Ấy thế mà kỷ niệm về khoảng khắc rung động lần đầu trong đời của tôi - một thiếu nữ 17 tuổi lại là... thuốc lá.
Ngày đó, lớp học thêm môn toán của chúng tôi được thầy giáo tổ chức trong một căn chung cư cũ. Tòa nhà đang được giải tỏa và nhiều căn hộ trong đó đã nhận tiền đền bù rời đi nơi khác. Chuẩn bị cho mùa thi đại học, bọn học trò chúng tôi thường phải học cho đến tận khuya. Thầy giáo dạy toán của chúng tôi già và rất nổi tiếng. Vì vậy ông có khá nhiều thế hệ sinh viên giỏi là học trò ngoan của ông.
Thỉnh thoảng, kẹt công việc gì đó, ông lại nhờ một anh sinh viên đến coi giờ, giao bài tập và ngó chúng tôi làm bài cho đến khi ông về. Với các cô bé học trò ngày ấy, những giờ học đó thật là vui. Chúng tôi tha hồ bày đủ trò để trêu ghẹo những chàng sinh viên hay lúng túng, đỏ mặt đến tận mang tai khi bị chúng tôi thắc mắc với những câu vô cùng cắc cớ.
Thế rồi một lần, trong giờ nghỉ giải lao, khi đang vui đùa cùng bạn bè ngoài hành lang, tôi bỗng thấy một bóng người đứng lặng thinh. Khu chung cư hơn một nữa hộ đã rời đi nên tối om vào lúc mặt trời vừa sập xuống. Chưa kịp nhận ra bóng đen đó là ai thì tôi thấy một đốm sáng đỏ lóe lên trong bóng tối. Người đàn ông đó đang hút thuốc. Tôi nhận ra đó chính là anh sinh viên đến trông coi giờ học của chúng tôi hôm nay. Khác với những chàng sinh viên khác, giờ giải lao có khi ra hành lang đừng trò chuyện với học sinh, "ông thầy trẻ" này lại tách hẳn ra, đứng lặng lẽ một mình trong bóng tối và rít thuốc.
Cái vẻ trầm tư, cô đơn và lặng lẽ đó bất chợt làm rung lên trong lòng tôi những tình cảm rất lạ kỳ. Bóng tối của tòa nhà che giấu giùm tôi một chút lặng đi, xúc động. Một cô gái mơ mộng như tôi ngày đó đã kịp thu vào trong mình nỗi thương xót của một người phụ nữ: có điều gì khiến người đàn ông đó phải trầm mình vào nỗi cô đơn đến thế.
Tôi còn nhớ, khi giờ học bắt đầu, tôi đã quan sát ông thầy trẻ và nhận ra anh có ánh mắt rất buồn, rất sâu. Anh không hề chú ý đến bất cứ tiếng cười rúc rích hay sự trêu ghẹo nào, vì thế, bọn bạn gái chúng tôi cũng chẳng buồn trêu chọc, còn than thở với nhau "chán chết", bởi anh cũng chẳng hề đẹp trai.
Những giờ học sau đó, anh không xuất hiện nữa. Tôi cũng không dám hỏi ông thầy già anh là ai. Thế nhưng kỳ lạ là đốm lửa lóe lên đầu điếu thuốc ấy đã theo tôi rất nhiều năm tháng, đến mức tôi chẳng thể nào quên. Nó làm tôi luôn có thể tĩnh lại để thương yêu và chấp nhận người đàn ông yêu mình mà vẫn yêu... thuốc lá. Và chỉ cần nhìn thấy người đàn ông của mình, sau những xung đột, giận hờn, cãi vã, lại lấy thuốc lá, ra hành lang ngồi một mình im lặng hút là lòng tôi lại chùng lại, thứ tha.
Theo VNE
Em rất nhớ anh... Mấy chị bạn làm chung cứ nay khoe cái này, mai khoe cái kia. Họ có chồng làm kỹ sư, bác sĩ, giám đốc nên quà tặng toàn những thứ đắt tiền. Ấy vậy mà, có người còn mè nheo chê lên chê xuống, so bì với người nọ, người kia... Những lần thấy các chị như vậy, em lại bỏ ra hành...