Anh đòi hỏi ở tôi quá nhiều
Anh muốn mình phải ngoan ngoãn, đảm việc nhà, đặc biệt là kiếm được công việc ổn định với mức lương từ 10 đến 15 triệu đồng.
Mình vừa đọc bài viết Anh quá vô tâm với tôi và thấy bạn quá giống hoàn cảnh của mình nên viết những dòng này với mục đích chia sẻ cùng bạn.
Mình năm nay 24 tuổi và cũng chưa từng chính thức nhận lời yêu ai. Có lẽ vì sinh ra ở quê nên mình mang quan điểm hơi cổ điển về tình yêu và hôn nhân. Nhưng một lần tình cờ gặp anh, mình đã bị cuốn theo vòng xoáy của tình yêu, mặc mọi lời khuyên răn của mọi người xung quanh.
Anh làm ở một công ty danh tiếng, gia đình cơ bản, chăm chỉ làm việc – có lẽ vì vậy mà mình mới có cảm tình rồi tìm hiểu và yêu anh. Lúc còn đang tán tỉnh, mọi thứ toàn màu hồng. Anh đi công tác xa nhưng liên tục nhắn tin và kể tình hình, lúc về còn mua cả quà cáp cho mình và bạn bè mình nữa. Làm ban đầu một số bạn mình cũng rất quý anh.
Nhưng khi yêu rồi thì từ sáng đến tối không bao giờ anh liên lạc, thậm chí chỉ một tin nhắn. Thường thường sau 9h tối anh mới nhắn tin hoặc gọi điện cho mình một chút rồi đi ngủ. Thời gian đó mình cũng bị hụt hẫng lắm và luôn luôn trách móc anh, nhưng anh luôn vịn lý do công việc bận. Nhưng buổi trưa anh thà đi ăn cơm với bạn bè còn hơn là với mình (mặc dù được mình rủ).
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Có lần mình đau bụng, anh chỉ nhắn tin hỏi thăm qua loa cho xong, mặc dù lúc đấy anh đang ở nhà và nhà anh cách nhà mình không quá 5km, hôm đó là ngày nghỉ của anh. Khi yêu những lời lẽ có cánh của anh cũng dần biến mất và thay thế vào đó là những dự định khắt khe và anh muốn mình làm theo. Là một người sống thoải mái, trước đây mình sống và suy nghĩ đơn giản nhưng vì yêu anh mình cũng cố gắng chạy theo tất cả những yêu cầu của anh: phải là một người phụ nữ ngoan ngoãn, đảm đang việc gia đình và đặc biệt là phải có một công việc ổn định, thu nhập từ 10 đến 15 triệu một tháng.
Vì thế, mặc dù yêu nhưng mình thấy có rất nhiều áp lực và mình cũng xác định bọn mình không đi tới đâu. Mấy lần vì quá giận anh, mình đã tuyên bố chia tay, mình biết anh không thích nói chia tay nhưng vì những điều anh nói với mình quá tàn nhẫn, quá lạnh nhạt nên cứ nóng giận lên là mình không kiềm chế được. Đến lần thứ tư thì anh tuyên bố: chấp nhận yêu cầu của mình. Lúc đó bầu trời như sụp đổ dưới chân mình vậy. Mình bắt đầu quy tất cả mọi tội lỗi về bản thân nên mới làm anh tổn thương đến như thế và anh phải nói lời chia tay với mình.
Phải mất một thời gian không ít để mình có thể thoát ra khỏi cái tình trạng đó. Nhưng đến bây giờ nhìn lại, mình có thể mỉm cười về quyết định của mình, của anh. Vì cho dù yêu anh thì những dự định của mình sẽ không thể thực hiện được, mà thay vào đó là việc hàng ngày đi làm, về nhà làm việc nhà và ngồi chờ đợi anh ban phát tình cảm.
Trong chuyện tình cảm mình cũng không có thể nói được ai tốt, ai xấu, ai đúng, ai sai nhưng hãy tìm cho mình một người thực sự biết quan tâm và chăm sóc, còn hơn là những người có thể điều kiện nọ kia nhưng họ sống chạy theo xã hội nhiều quá mà đã bỏ rơi ta lại phía sau. Như thế chắc tình cảm của họ dành cho ta cũng không phải quá nhiều, không đủ để vượt qua mọi thử thách để tiến tới hôn nhân. Chưa nói đến, nếu bạn cứ “cố đấm ăn xôi” rồi sau này khi lập gia đình, ngày ngày giáp mặt, tình yêu lúc đó bị phai nhạt đi, thay vào đó là việc chạy theo: cơm, áo, gạo, tiền để mưu sinh cuộc sống. Liệu lúc đó họ có còn nhớ đến mình? Hay họ chỉ mải miết chạy theo mục đích của riêng mình, bỏ mặc ta với bộn bề công việc xã hội và gia đình (chẳng phải ngay bây giờ họ cũng đã thể hiện việc đó rồi hay sao?).
Từ sau cuộc tình đó, mình vẫn chưa thể mở lòng thêm được với ai. Hiện tại mình độc thân, nhưng vui vẻ và thoải mái, được sống vì chính mình. Mình biết người ta sau khi chia tay với mình chưa được một tuần đã ngỏ lời yêu đương với người con gái khác và bây giờ chắc đang vui vẻ với cuộc tình mới nhưng việc đó chẳng quan trọng. Quan trọng là mình đã sống vì chính mình, vui vẻ với gia đình và bạn bè mình là quá đủ rồi.
Vì vậy bạn hãy cố gắng lên nhé, nếu những thứ không đáng để mình hy sinh thì hãy dũng cảm đứng lên gỡ bỏ nó ra khỏi cuộc sống. Biết là đau khổ, đắng cay lắm nhưng thà đau một lần còn hơn đau cả đời bạn ạ. Chúc bạn may mắn!
Theo Ngoisao
Mẹ chồng tát mẹ tôi
Sau ngày cưới một tuần, mẹ và em trai tôi từ quê lên thăm nhưng bị mẹ chồng tôi đuổi. Mỗi khi tôi có chút tiền, mẹ chồng mới cư xử khác.
Tôi năm nay 30 tuổi, đã kết hôn 5 năm nhưng chưa một ngày được gọi là hôn nhân. Tôi là gái quê, lên thành thị để sinh sống. Ngày đó tôi làm tại xưởng may, đi làm và về tôi đều đi ngang qua nhà anh. Nhà anh có tạp hóa lớn trong vùng. Anh để ý tôi và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu, sau 2 năm thì tổ chức cưới. Đám cưới diễn ra suôn sẻ và vui vẻ.
Nhưng sau ngày cưới 1 tuần tôi đã phải dọn ra ngoài thuê nhà trọ ở. Lý do là mẹ và em trai tôi từ quê lên thăm, bị mẹ chồng đuổi. Mẹ chồng đánh em trai tôi, và mẹ tôi vào can thì bị tát. Khi thấy hai bên như vậy, chồng tôi lao vào đẩy mẹ tôi ngã ra đường. Lúc này sao tôi thấy mình bất hiếu, thân con gái lấy chồng đã không giúp đươc gì cho mẹ mà còn để ra cớ sự này. Mẹ tôi hiền, không để bụng bất cứ chuyện gì nhưng tôi thấy chạnh lòng.
Thời gian mới cưới, tôi ở nhà phụ giúp gia đình chồng buôn bán. Một hôm, chị chồng tôi về mở tủ lấy tiền và dặn tôi: "Nếu mẹ có hỏi thì nói chị lấy, còn không thì thôi". Vợ chồng đầu ấp tay gối nên tôi đã tâm sự với chồng về việc đó. Nào ngờ sáng hôm sau mẹ gọi tôi lên nhà, trước mặt mọi người và nói: "Con đừng tưởng lấy chồng nhà giàu là nghĩ đến việc lấy tiền lấy của mang về nhà nghe chưa". Tôi chết lặng, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì?
Ảnh minh họa: Inmagine.
Từ sau hôm đó, không khí càng nặng nề hơn. Những việc vặt mẹ chồng cũng lôi tôi ra chửi bằng những lời lẽ chợ búa. Về phía chồng tôi, tối về nhà nghe mẹ chồng tôi nói lại những gì tôi không biết nhưng lên phòng đánh tôi không hỏi lý do, cớ sự gì cả.
Tôi có thai, mọi chuyện dịu đi cho đến lúc sinh nở xong thì đâu lại vào đấy. "Tức nước vỡ bờ", tôi ôm con về nhà mẹ đẻ và gửi cho anh giấy ly hôn.
Chúng tôi đã ly hôn. Mẹ chồng tôi gọi điện thoại nói đưa cháu nội lên nhà chơi. Hai ngày sau tôi lên đón con, mẹ chồng không cho mà còn đánh tôi giữa chợ. Tôi bất lực, ở nhà mà lòng nhớ con khôn nguôi. Mỗi lần muốn gặp con phải lén lút.
Sau hai năm từ ngày ly hôn, anh lên nhà tôi xin lỗi và mong tôi quay lại. Vốn yếu lòng, tôi đồng ý nhưng chúng tôi chưa làm giấy kết hôn lại. Hiện tại, tôi ở nhà trọ còn anh vẫn sống nhà mẹ đẻ cùng con tôi. Tôi sáng đi làm xưởng may, chiều làm pha chế, lương cũng khoảng 5 triệu đồng.
Đúng như những gì tôi nghĩ, khi tôi có chút tiền mẹ chồng sẽ cư xử khác. Mỗi tháng tôi biếu mẹ chồng 500.000 đồng, cho con 1 triệu đồng tiền học, gửi về cho mẹ tôi 500.000 đồng, phần còn lại, tôi chi tiêu trong nhà và dành dụm.
Mỗi lần tôi muốn gặp con đều phải thông qua chồng, dặn con nói với mẹ chồng tôi là: "Con sang mẹ chơi, mẹ cho tiền mua sữa", lúc đó mẹ chồng mới cho phép con tôi đi. Còn bình thường xin đi bà nhất quyết không cho, nếu có thì chồng tôi phải nói dối đưa con đi đâu đó.
Tôi biết tôi viết lên đây anh chị sẽ bảo tôi nhờ chính quyền, bảo tôi yếu mềm. Nhưng thực sự tôi không có cản đảm và cũng không muốn phải lôi nhau ra tòa ra. Tôi thật sự bế tắc trong cuốc sống hiện tại.
Theo Ngoisao
Tôi liên tục lừa dối người yêu ở quê Trong khi anh vẫn chờ tôi về cưới thì tôi cặp bồ với sếp và quan hệ gần gũi với một người quen trên mạng. Tôi năm nay đã 28 tuổi rồi. Trước đây, tôi cũng trải qua một vài mối tình nhưng cũng không có gì sâu sắc. Nhưng năm 2012, về quê ăn Tết tôi có quen một người hơn mình...